Hương Nhị

Chương 2: Bồi ngủ 2

𝑬𝒅𝒊𝒕𝒐𝒓: 𝑾𝒆𝒐~

Trong trang tạp chí không phải không có ghen tuông mà là trào phúng vị nữ minh tinh tennis này, nữ minh tinh ở năm trước ôm một người đàn ông công khai, cô gái thi đấu Charleston, liên tiếp thua cuộc, năm nay lại như cũ công khai trở lại dự thi, lại có thể thu hoạch được trận đấu tennis của nước Đức, chi tiết trong đó không thể không khiến người tò mò.

Vì thế nữ minh tinh tennis cùng người đàn ông mơ hồ bên cạnh, bị tạp chí làm thành một trang báo hắc mực đen, cũng bị biên tập lôi trọng điểm vòng ra tới, viết thêm vài từ tiêu đề trên trang, viết “tin tức tập đoàn tổng tài” thành mấy chữ to, trần trụi ám chỉ đối phương bị bao nuôi, thân thể đổi lấy tư cách dự thi.

“…… Được, ngài nói em hiểu được, hiểu rõ hoàn toàn. Lát nữa em sẽ trả lời lại điện thoại của ngài, ngài xem có thể sao? Ừm, ừm, em biết…… Tốt, tốt.”

Trong phòng yên tĩnh đến châm rơi có thể nghe, cô từ tạp chí ngẩng đầu, chỉ thấy Thẩm Linh đôi mắt nhìn vào di động, nghiêng lệch thân mình dựa vào bức màn, khuôn mặt trắng bệch đến không có một tia huyết sắc, giống một tấm tôn mới vừa rót sơn nước bùn điêu khắc.

Chẳng sợ phía trước bị chủ nợ mướn xã hội đen tay đấm đuổi vào cửa, cô cũng chưa thấy qua Thẩm Linh kinh hãi đến như vậy.

Cô bước đi qua, nắm lấy tay lạnh lẽo của Thẩm Linh.

“Làm sao vậy, ai gọi điện thoại tới?”

Thẩm Linh chần chờ, “Là…… Triệu tỷ, cô ấy nói có biện pháp giúp chúng ta.”

Nghe thấy cái tên này, cô một nửa là khϊếp sợ nửa là sợ hãi, từ đỉnh lưu đến một vài nữ minh tinh tuyến mười tám đều biết cái danh Triệu tỷ này.

Cô ấy trong giới nổi danh mua da^ʍ, chuyên môn thế nhưng ông lớn, phú nhị đại tìm kiếm con mồi, mục tiêu thông thường là những nữ minh tinh đang lúc đang sắp rớt đài, nghe nói đen trắng đều ăn, thủ đoạn rất là lợi hại. Trước kia có nữ tinh không muốn, liền bị cô sống sờ sờ bức điên, đưa vào bệnh viện tâm thần.

Tình Nguyêyj tự hỏi chỉ là một nữ minh tinh nhỏ bị gièm pha quấn thân, Triệu tỷ như thế nào sẽ tốt bụng đến như vậy tới gọi điện thoại riêng cho cô chứ, muốn giúp cô giải quyết vấn đề?

Nhưng mà rất nhanh, cô liền phản ứng lại đây.

"Cô ấy muốn em bồi người ngủ, có phải hay không?” Cô run môi, khi nói đến hai chữ bồi ngủ, đầu lưỡi đều là khổ.

Ở giới giải trí mưa dầm thấm đất lâu như vậy, nhắm hai mắt đều biết đối phương chịu giúp cô điều kiện là cái gì.

Cô bất quá chỉ là một viên quân cờ, một viên quân cờ được Triệu tỷ đi tìm kim chủ.

Thẩm Linh gật gật đầu, nắm lấy vai Tình Nguyệt, đoạt trước khi cô định ra lựa chọn, bùm bùm nói: "Cút con mẹ nó Phương Trạch Mặc, cút con mẹ nó ngốc bức Triệu tỷ, Ninh Ninh, cùng lắm thì cái té ngã chúng ta nhận thua.”

"Thua không dậy nổi.” Tình Nguyệt rũ mắt cười một chút, nhưng nụ cười này so với khóc còn thê thảm.

Sắp gặp phải bồi thường kếch xù, con số là ba đời cô đều còn không rõ, huống chi cô không thể liên lụy Thẩm Linh.

"Cô ấy kêu em bồi ai?” Cô hít sâu một hơi, liếc hướng cô gái trong gương to, mặt kính nhìn mặt, lại là thản nhiên đến như vậy.

Thẩm Linh không đành lòng nhìn cô, đứng lên, nhìn chằm chằm mặt tường loang lổ, hoãn chút phun ra hai chữ: “Trần Kiêu.”

Tình Nguyệt nhíu mày, theo bản năng hướng tạp chí nằm xoài trên đầu gối nhìn lại.

Mặt trước trong trang nữ minh tinh tennis tình ái, mặt sau tin tức tập đoàn tổng tài, đề hai chữ to ——

Trần Kiêu.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~