Trời xám xịt, mây âm u treo cao, ánh mặt trời mỏng manh từ trong khe mây rơi xuống, một nửa mây âm, một nửa mưa nắng, làm cho Sở Du như trong mộng.
Ruộng nước trước mặt, bên trái là bùn nhão, bên phải là cây giống rậm rạp, cây giống ước chừng cao chừng năm cm, là thời điểm nên dùng ruộng, Sở Du đã từng ở nông thôn, biết người nông thôn cần cù, vì sản lượng lúa tốt hơn, trồng lúa ngon hơn, sẽ sau khi gieo mùa xuân, đợi cây giống phát triển lên cao bốn năm cm, sẽ lấy cây mạ trong ruộng lấy ra trồng lần nữa.
Những chuyện này cô không xa lạ, cô nghĩ không ra chính là, rõ ràng cô đang thuê phòng nghỉ ngơi, sao vừa tỉnh lại đã đến nơi này?
Đột nhiên, chân của cô truyền đến một cơn đau đớn.
Sở Du nhíu mày, nhìn về phía ống quần, một hàng sâu đen mềm mại bám vào đùi cpoo, khom lưng nhìn kỹ, là đĩa! Cô sợ tới mức nắm lấy bùn nhão và cây con bên cạnh, dùng sức đập lên đùi, đứa đĩa đam vào đùi cô, rất khó làm rơi, Sở Du thiếu chút nữa đập gãy chân, vất vả lắm mới thanh lý toàn bộ sạch sẽ, những con đĩa này đã hút máu đến phồng lên, Sở Du thấy vậy lưng phát lạnh, cũng may lúc này mmasy con đĩa cũng không tính là qua slowns, lớn nhất cũng chỉ là hai cm, nếu gặp phải con dài như ngón tay, cô ngồi trong ruộng nước lâu như vậy, không chết cũng mất nửa mạng.
Sở Du một giây cũng không dám chờ, vội vàng chạy về phía trên bờ.
"Chị ơi! Chị ơi!” Một cậu bé 14 hoặc 15 tuổi chạy đến đây cùng với một cô bé 7 hoặc 8 tuổi.
Hai đứa nhỏ đều mặc áo vải thô cũ nát, bé trai đang lúc lớn lên, nhưng bộ áo vải thô màu xám xám giặt sạch trên người đã ngắn tới mức không nói nên lời, lộ ra toàn bộ bắp chân và mắt cá chân, thoạt nhìn rất giống quần sáu mươi phân, áo cũng rất chặt, cho dù là quần áo vải thô cũng có thể nhìn ra, trên người còn có một tầng bùn đen. Cô bé gầy như rau giá đỗ, mặc quần áo quá rộng, vừa nhìn đã biết truyền xuống từ chị gái trong nhà cho cô bé.
“Chị, đồ đạc đã mang tới!” Cậu bé nói một câu, đưa đồ trong tay cho Sở Du.
Chị gái? Bản thân cô là một đứa trẻ duy nhất trong nhà không có anh chị em.
Sở Du không dám lên tiếng, nhịn xuống kinh hãi, hỏi: "Đây là thứ gì?”
"Không phải chị bảo bọ em tìm thuốc chuột à?" Hai đứa nhỏ chớp chớp mắt, có hơi khó hiểu.
Sở Du ngẩn ra, trí nhớ giống như thủy triều dâng tới, trong thân thể vô đột nhiên có trí nhớ của hai người, một người thuộc về Sở Du cô, người còn lại thuộc về Lâm Sở Du.
Sở Du từ nhỏ cùng bà ngoại sống ở nông thôn, cô không có cha, chỉ có mẹ làm việc ở thành phố, một năm về nhà hai lần, mỗi lần vội vã chia tay, lúc Sở Du còn nhỏ cũng từng hỏi bà ngoại, vì sao người khác đều có ba mà cô không có? Bà ngoại nghe vậy chỉ khóc, nói lời đồn trong thôn cho cô biết, mẹ chưa lập gia đình đã mang thai trước, cha cô cũng không muốn chịu trách nhiệm, đã đi. Sau khi bà ngoại chết, Sở Du khóc thật lâu, cảm thấy trời đã sụp đổ, nhưng mà trời vẫn không sụp đổ, cuộc sống còn phải tiếp tục, Sở Du được mẹ đưa vào thành phố, lâu dài không tiếp xúc khiến tình cảm của Sở Du và mẹ rất lạnh nhạt, sau đó mẹ lập gia đình, cảm thấy cô liên lụy, dứt khoát đưa cô về quê.
Sở Du biết đời này mình không còn người nào có thể dựa vào, chỉ có thi đậu đại học mới có thể thay đổi vận mệnh, cô cũng coi như là sinh viên đại học đầu tiên trong thôn. Lúc cô học đại học, tiếng Anh rất nổi, cô dựa vào nguyện vọng của mình mà học khoa tiếng Anh, nhưng ai ngờ sau khi tốt nghiệp, sinh viên hệ tiếng Anh khắp nơi đều có, Sở Du cuối cùng tìm được công việc của giáo viên trường đào tạo, không tính là rất bận rộn, nhưng nhiệm vụ rất nặng nề, vì giúp bọn nhỏ nâng cao thành tích, cô thường xuyên chuẩn bị bài học đến nửa đêm, cứ như vậy cô trở thành giáo viên tiếng Anh nổi tiếng nhất trong trường đào tạo, Ông chủ vừa tăng lương cho cô để giữ cô ấy. Lúc rảnh rỗi Sở Du còn có thể viết tiểu thuyết trên mạng văn học Tấn Giang, có một phần tiền lương bên ngoài, phải nói, cuộc sống coi như thoải mái, cô đang định cố gắng tích góp tiền mua nhà, không nghĩ tới vừa mở mắt đã tới nơi này.