Xuyên Thành Vợ Trước Vai Ác

Chương 3.2

Ngay từ đầu cô ấy ghen tị việc nguyên chủ gả vào Thẩm gia, sau lại biết nguyên chủ gả cho Thẩm ly, cô ấy hả hê một lúc lâu, gặp mặt đều dùng chuyện này để chế giễu, mỗi câu nói đều chính xác mà đâm thẳng vào trái tim nguyên chủ, từng chữ đều là ngu xuẩn.

Thủ đoạn mềm dẻo mà bén người, nguyên chủ đem buồn bực trong lòng rơi trên người Thẩm Ly vô tội.

Cứ thế, một vòng luần quẩn.

Mở tin nhắn.

【 Tiếu Tiếu, vừa rồi sao cậu cúp điện thoại mình? 】

【 Bận. 】

【 Buổi trưa ra ngoài ăn cơm nhé, mình mời, ở chỗ cũ. Mình mang theo bạn trai mới đến, anh ấy chính là giám đốc công ty xx, cậu cũng gặp mặt, giúp mình nhìn xem 】

Nhìn cái con khỉ, chính là tới để khoe khoang.

Còn không phải hồ ly ngàn năm, đang giả dạng loại sói đuôi to nào?

【 không có thời gian. 】

Sau khi trả lời tin nhắn, Lâm Tiếu đứng dậy đi rửa mặt, trong chốc lát muốn mang Thẩm Ly ra ngoài mua mấy bộ quần áo thích hợp.

Lâm Tiếu ngồi ở trên ghế dựa, một bên đắp mặt nạ, một bên lướt Weibo, tâm tình rất thoải mái.

Không cần phải chen chúc trên tàu điện ngầm để đi làm từ 9 giờ sánh đến 5 giờ chiều, cũng không cần tranh luận cùng giả vờ với đồng nghiệp, càng không cần nhận lỗi với sếp.

Thật là…… Quá thoải mái.

Thẩm Ly mới vừa đi ra từ phòng tắm, nhìn thấy người phụ nữ đeo mặt ở trong gương trên bệ phòng tắm, sợ tới mức lùi lại vài bước, vẻ mặt hoảng sợ.

Lâm Tiếu ngẩng đầu, cũng từ trong gương thấy được vẻ mặt của anh, lập tức không nói nên lời, bất đắc dĩ mở miệng: “Quần áo em đã lấy giúp anh, nhớ rõ thay, ăn xong bữa sáng chúng ta ra ngoài đi dạo.”

“…… Được.”

Sau khi xác định cùng là một người, Thẩm Ly mới giảm bớt chút sợ hãi, nhưng khi đi qua bên người cô vẫn là theo bản năng mà vòng xa chút.

Lâm Tiếu nhìn động tác nhỏ của anh trong mắt: “……”

Sau khi tháo mặt nạ ra, Lâm Tiếu tiếp tục mân mê trên khuôn mặt của mình, cuối cùng quyết định trang điểm tự nhiên.

Mặt mộc này của nguyên chủ vốn đã đẹp, còn có làn da trắng mịn, trang điểm tự nhiên lại làm làn da thêm một tầng trong suốt, khí sắc cũng tức khắc tăng lên bậc.

Thưởng thức xong gương mặt này, Lâm Tiếu cực kỳ hài lòng.

Vẫn là đẹp như vậy!

Lâm Tiếu vừa đi ra, liền nhìn thấy Thẩm Ly đang loay hoay cài cúc áo sơ mi, không phân biệt được trên dưới, vội đi qua.

“Em giúp anh.”

Đi đến trước mặt anh, Lâm Tiếu đem cởi những chiếc cúc áo lộn xộn và cài lại.

Thẩm Ly rõ ràng thuộc về kiểu người mặc quần áo nhìn gầy, cởϊ qυầи áo lại thoạt nhìn có da có thịt, đường cong cơ bắp ở phẩn hở ngực trên không hề dữ tợn, mà lại rất có lực độ. Có lẽ là thật tình đem anh trở thành hài tử, xem mình như một người mẹ, đối mặt đường cong xinh đẹp kia **, Lâm Tiếu bình tĩnh vô cùng.

Cài xong cúc áo, Lâm Tiếu giúp anh thắt cà vạt.

Bởi vì đây là lần đầu tiên đeo cà vạt cho người khác, cô không quen thuộc công việc này, mất rất lâu cũng chưa làm xong, nhưng cổ và cánh tay đều đau.

“Thẩm Ly, anh cúi đầu xuống đi.” Lâm Tiếu thở dài, ngẩng đầu nhìn anh, “Nếu không, anh vẫn là ngồi xuống đi.”

Thẩm Ly thấy cô lăn lộn thật lâu, cũng không có bất mãn, nghe lời mà ngồi ở trên ghế.

Mà bên kia Lâm Tiếu mở di động ra tìm kiếm rất nhiều video, tùy tiện bấm một cái, đem điện thoại đưa cho Thẩm y, “Giúp em cầm di động.”

Thẩm Ly ngoan ngoãn mà cầm lấy.

Cứ như vậy, Lâm Tiếu một bên xem video một bên giúp anh đeo cà vạt, cuối cùng đã làm cho nó trông đẹp mắt hơn.

Lâm Tiếu không để anh mặc tây trang, mà lựa chọn một chiếc áo lông cỗ chữ V, thoạt nhìn có vẻ bình thường hơn một chút.

Chuẩn bị xong xuôi, hai người cùng nhau xuống lầu.

Thẩm Nguyên Châu sáng sớm đi công ty, cho nên đã không ở nhà.

Nhìn hai người cùng nhau xuống lầu, đám người làm trong nhà đều lắp bắp kinh hãi.

Thẩm Ly chưa từng cùng cô ăn cơm như vậy, phần lớn thời gian, đều là anh thừa dịp trong nhà không có người mới xuống dưới ăn một chút gì đó. Sau khi ngồi xuống, Thẩm Ly liếc nhìn người đối diện đang cẩn thận bưng cháo cho mình, tựa như đang nằm mơ giữa ban ngày.

“Tôi sẽ tự mình làm.”

“Anh mới vừa bị ốm, không thể ăn đồ nhiều dầu mỡ.” Nói xong, Lâm Tiếu sửa miệng, “Nhưng giữa trưa chúng ta có thể ăn cái khác, không uống cháo, anh xem được không?”

Giống như đang dỗ dành một đứa trẻ vậy.

“Ừ.”

Ăn xong cơm, Lâm Tiếu đi gara lấy xe.

Lâm Tiếu lúc trước đã vay một khoản tền mua một chiếc xe giá trị vừa phải để thuận tiện cho việc đi lại, chất lượng khẳng định không thể so với chiếc (BMW) của nguyên chủ.

Lâm Tiếu theo hướng dẫn mang Thẩm Ly trực tiếp đi đến cửa hàng quần áo lớn.

Quần áo trong cửa hàng này tương đối nhiều lựa chọn, hiện tại cũng thích hợp với Thẩm Ly.

Thẩm Ly đã lâu không có ra ngoài, nhưng không có tò mò nhìn đông nhìn tây, yên tĩnh mà đi theo bên cạnh Lâm Tiếu. Sự giáo dục của một người được thể hiện ở lời nói tao nhã, cũng thể hiện ở trong những cách cư xử cùng dáng vẻ vô tình bộc lộ ra.

Nhưng Thẩm ly, cũng không bởi vì tâm trí chỉ có năm tuổi mà làm ra bất kỳ hành vi vô lễ nào, con ngươi màu hổ phách trong suốt như thuỷ tinh, cùng phong thái sạch sẽ đơn thuần, chính là giàu sang phú quý không quan tâm đến sự đời của một tiểu công tử.

Sau khi đỗ xe, Lâm Tiếu cùng Thẩm ly đi vào cửa hàng.

Nhân viên cửa hàng đi tới, nhìn hai người đi đến, đáy mắt không giấu được kinh ngạc, đây vẫn là lần đầu nhìn thấy một đôi nam nữ xuất sắc như vậy, diện mạo, khí chất đều là vạn người không có được.

Hôm nay mình có là cái vận khí gì!

Hơn nữa! Còn gặp được hai!

Ổn định tâm trạng, nụ cười trên mặt rõ ràng ôn nhu, tiến lên một bước, cúi xuống: “Xin chào, xin hỏi hai vị có yêu cầu gì không?”

Cùng với nhân viên bán hàng, Lâm Tiếu chọn một chiếc áo len dệt kim sáng màu, quần dài, giày, còn có các loại đồ dùng khác đều gom lại.

Nhìn Thẩm Ly một lần nữa thay quần áo mới, Lâm Tiếu rốt cuộc cũng hài lòng.

Quả là dáng người trời sinh .

Bộ âu phục trên người anh hoàn toàn phù hợp với khí chất tự nhiên trong sạch của anh, kết hợp áo lông cừu màu hồng với áo len, màu hồng và trắng nhìn thập phần ôn nhu, phối cùng quần dài ống ôm màu be nhạt và giày Oxford màu đen.

Thẩm Ly đang muốn đi phòng thử đồ đem quần áo thay ra, Lâm Tiếu vội nói: “Không cần đổi, cứ mặc như thế này đi.”

Vì thế , một nhân viên bán hàng đã đến và cắt nhãn quần áo cho anh.

“Những bộ khác cũng đóng gói lại, còn có đôi giày đã thử trước đó, đều gửi đến địa chỉ này giúp tôi.” Vừa nói, Lâm Tiếu vừa cầm bút, viết địa chỉ của Thẩm gia và để lại một dãy số.

Lâm Tiếu căn bản không nhìn đến giá, quẹt thẻ thanh toán hoá đơn.

Mua đồ xong, cũng mất gần 3 tiếng.

Đã gần trưa, Lâm Tiếu không tính toán lái xe trở về, cô nhìn Thẩm Ly phía bên cạnh, “Có đói bụng không?”

“Có”. Đã đói bụng từ lâu.

“Chúng ta đi ăn một chút, anh muốn ăn cái gì?”

“KFC.”

“Không được.” Lâm Tiếu không chút nghĩ ngợi cự tuyệt.

Thẩm Ly nhìn cô, âm thầm lên án: “Cô nói giữa trưa có thể ăn cái khác.”

Lâm Tiếu: “……”

Cô đã quên, anh chỉ mới năm tuổi.

Vẫn là yêu thích nhất những thực phẩm bẩn không có dinh dưỡng này.

Lâm Tiếu bất đắc dĩ mà kéo tay anh, “Thẩm Ly, nếu anh thích thì mấy ngày nữa em làm cho anh, được không? Nhưng buổi trưa nhất định phải ăn cơm mới được……”

Đứng đợi bên ngoài, cả hai nhanh chóng trở thành tiêu điểm của đám đông với ngoại hình và khí chất nổi bật.

Mới từ trung tâm mua sắm đi ra, Triệu Tình Nghiên nắm tay bạn trai mới, đang cười nói cái gì, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy quảng trường bên kia có một người đàn ông xuất sắc, tức khắc liền sửng sốt.

Hoá ra cái gọi là “Quý công tử” cũng không phải chỉ xuất hiện ở trong sách vở.

Dưới ánh mặt trời, mái tóc đen xoăn của người đàn ông nhuộm một tầng vàng nhạt, đôi mắt màu hổ phách dịu dàng chăm chú nhìn người phụ nữ trước mặt, khuôn mặt tuấn tú đặc biệt được ông trời sủng ái, khiến người ta choáng ngợp.

Ánh mặt trời cũng dễ dàng tạo thành phông nền cho anh.

Trong phút chốc, Triệu Tình Nghiên đáy lòng thế nhưng vô cùng ghen ghét với người phụ nữ được anh đối xử dịu dàng.

Người phụ nữ kia……

Từ từ, kia không phải Lâm Tiếu sao!