Ta Ở Hiện Đại Làm Đại Boss

Chương 334

Bình luận——Hai người đang nắm tay nhau à?

:Vãi! Tôi vừa trở về từ một cuộc cãi vã ở Siêu thoại, và hai người lại bắt đầu lại phải không?

Không có kết thúc! Không có kết thúc!

Nam vương Bắc đế, ngày vui của fan CP tới rồi, yayyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyy

Nam Vương Bắc Đế SZD!



Nam Tương Uyển kéo Cố Bắc Hoài tìm kiếm mọi ngóc ngách, hai người họ không biết bản thân đã gây ra cơn bão mạng.

Một đang chơi game kinh dị nhập vai, còn người kia đang đo chiều dài và chu vi năm ngón tay của Sói nhỏ.

Hai người có những suy nghĩ khác nhau và trông rất bình tĩnh.

Nam Tương Uyển: “Chúng ta nên tìm cái gì đây? Không có phương hướng!”

Cố Bắc Hoài vuốt ve đầu ngón tay của cô: “Chu vi ngón tay đeo nhẫn của em là 65mm, theo tiêu chuẩn quốc tế là size 25…”

Nam Tương Uyển: " Anh đang nói cái gì?"

Cố Bắc Hoài: "Ngón giữa chu vi là... "

Ngón áp út còn hơi sớm, bắt đầu từ ngón giữa đi.

Chẳng bao lâu nữa, cô sẽ 18 tuổi.

Nam Tương Uyển: “???”

Cô có vẻ bối rối, cái gì vậy?

Sau hậu trường tổng giám đốc Hoa Nguyên Vũ không nói nên lời, hảo nam nhân, ngươi rõ ràng là đang công khai cho toàn thiên hạ, Cố Thiên Vương!

Các nhân viên lại hét lên, một số đập bàn phím một cách điên cuồng, một số xé giấy vụn và ném lên trời, thậm chí có người còn tìm thấy một chiếc suona và thổi một bài hát “Chào mừng” ngay tại chỗ.

Hiểu Đông lúc này còn chưa ngủ, lạnh lùng đứng ở bên cạnh nhìn.

Trận chiến mắng mỏ trên màn hình căng thẳng chưa từng có!

Quên mấy lần trùng hợp lúc trước đi, Cố Bắc Hoài, ngươi mở miệng báo cáo chu vi ngón áp út cùng ngón giữa là có ý gì?

Làm người có liêm sỉ chút đi!!!

Nhưng những người hâm mộ CP thì khác, họ đã tìm kiếm thông tin và liệt kê rất nhiều thương hiệu nhẫn trên màn hình.

Từ cao cấp sang trọng hàng đầu rồi đến đặt riêng, cuối cùng họ cảm thấy vẫn chưa đủ.

Mua một viên kim cương thô trước đi!

Phải thật to!

Viên kim cương lớn nhất thế giới lớn cỡ nào?

Tìm nó đi!

Giá bao nhiêu, ở đâu, mua như thế nào?

Nhanh chóng tìm tất cả các thông tin và gửi cho Cố Bắc Hoài!

Nam Vương Bắc Đế cứ tự do bay nhảy, fan CP sẽ đuổi theo hậu thuẫn cho hai người.



Bộ ba Quan Lương Triết ở đầu bên kia di chuyển thận trọng, Chu Văn Hạ đi phía trước, hai người còn lại đi theo cô phía sau.

Họ đã đi tìm nhiều căn phòng rồi nhưng chẳng có gì, chỉ còn lại một cánh cửa chưa mở.

Ba người nín thở chăm chú mở cửa, không có khóa, có thể đẩy ra.

Sau khi bước vào, Quan Lương Triết lập tức bật đèn và đóng cửa lại ngay lập tức.

Nhưng hình ảnh trước mắt khiến họ dựng tóc gáy!

Đây là một hội trường hiến tế!

Vân Tiền: “Quan lão sư, sao anh không mở cửa ra?”

Quan Lương Triết lặng lẽ mở cửa: “Tôi sợ chết khϊếp.”

Chu Văn Hạ: “Vậy, có định cúng bái không?”

Vân Tiền: “ Bây giờ đừng lo lắng về điều đó. Chào hỏi trước là đúng. "

Chu Văn Hạ và Vân Tiền tương đối bình thường, họ đã cúi đầu ba lần.

Quan Lương Triết thì lại phóng đại, anh quỳ xuống và dập đầu vái lạy!

Trong khi khấu đầu, anh tụng kinh: “Không xúc phạm, không xúc phạm, tiền bối, không, ông chủ, ông chủ, để chúng tôi đi, để chúng tôi đi.”

Vân Tiền: “…”

Chu Văn Hạ: “…”

Ba người họ sau khi hành lễ, chiếc bàn cúng bỗng rung lên, hoa quả và nến trên đó rơi xuống.

Quan Lương Triết: “Oa! Nó lại ở đây!”

Sau một hồi kinh ngạc, một cái đầu người xuất hiện trên bàn từ trong không khí.

Vân Tiền: “Ah!!”

Chu Văn Hạ: “Chết tiệt! Đây là cái quái gì vậy!”

Quan Lương Triết bây giờ không sợ nữa: “Ồ, không sao đâu, đó là hình chiếu ba chiều.”

Anh ấy đã nhìn thấy nó trước đây, tiểu xảo này cũ rồi.

Vân Tiền: “Ra vậy!”

Chu Văn Hạ: “Đầu tư rất lớn ha ha ha!”

Đầu người trên hình chiếu ba chiều chảy máu hoặc thứ gì đó rất khủng khϊếp, sau đó bắt đầu khóc, rồi đọc một loạt các con số.

Quan Lương Triết: “Viết đi, nhanh lên.”

Vân Tiền: "Chưa kịp nhớ nữa.”

Chu Văn Hạ: "Là 267567, nhưng là dùng để làm gì?”

Hình chiếu ba chiều biến mất ngay sau đó, cái bàn đột nhiên cạch một tiếng

Với một âm thanh, một ngăn kéo hiện lên.

Quan Lương Triết: “Khóa kết hợp! Khóa kết hợp!”

Vân Tiền: “Đừng kích động, hãy bình tĩnh đã.”

Chu Văn Hạ bước tới để nhập mật khẩu, nhưng mật khẩu bị sai.

Quan Lương Triết: “A…”

Vân Tiền: “Là của bên kia sao? Trao đổi mật khẩu?”

Chu Văn Hạ: “Ừ! Manh mối của cả hai bên đều liên kết với nhau, chúng ta đi thôi!”

Hai người phụ nữ không nói một lời trở về, nhưng Quan Lương Triết không chịu những thi thể kia quá kinh khủng.

Cuối cùng, chính Vân Tiền và Chu Văn Hạ đã kéo anh trở lại, bước ba bước một rất khó khăn.



Nam Tương Uyển cũng đã tìm thấy một manh mối ở đây, sau khi đi vòng quanh lần thứ hai.

Cũng là một dãy số.

Viết lại xong, cô kéo Cố Bắc Hoài trở về.

Bình luận——

Cố Thiên Vương!! Anh vừa phát hiện ra manh mối rồi, phải không?! Anh không thèm nói! Nhất định phải để Nam Tương Uyển kéo anh đi hai lần sao!

Ha ha, Thiên Vương, nắm tay Vạn Bảo của ta có thoải mái không? Rất tuyệt phải không?

Bắc Vĩ thoát fan ngay tại chỗ! Brick bên đó có nhận thêm người không?

:????

Nhanh lên! Những viên gạch được tập hợp ở đâu? Tôi không thể chịu đựng được nữa, tôi phải chiến đấu!

Các chị em phía trước bình tĩnh, nhịn một bước chín điều lành!

Đừng thuyết phục tôi, tôi chỉ muốn phản đối CP thôi! Nhưng anh nhà quá chủ động, Bắc Vĩ gần như bị đàn áp và không có lập trường, giờ tôi muốn đứng trên lập trường của Brick và gϊếŧ fan CP!

Được rồi, chị, chào mừng đến với Brick!



Trở lại màn hình điện tử lớn bằng kính trong suốt.

Lan Thiên Hữu lúc này sắp khóc, anh đứng đây một mình cầm đèn thật lâu, thật lâu, không dám động đậy.

Mà thi thể đối diện từng người một nhìn chằm chằm anh!

Quá sợ hãi!!!

Nam Tương Uyển vừa đi tới, liền nhìn thấy cảnh Lan Thiên Hữu sắp gục xuống, đột nhiên muốn chơi nên cô đột ngột dừng lại.

Cố Bắc Hoài dù sao cũng là bị cô kéo đi, trừ phi Nam Tương Uyển đi, nếu không anh cũng không đi tiếp.

Thế là cả hai dừng lại tại chỗ.

Lan Thiên Hữu: “Hai người các ngươi lại đây, ta sợ muốn chết!”

Nam Tương Uyển: “Làm sao tới được? Không có cách nào.”

Lan Thiên Hữu liếc nhìn mặt đất, mặc dù rất tối, nhưng ngọn đèn trong bàn tay của anh ấy chiếu sáng một phần đường trên hành lang. Anh có thể thấy rõ là lối đi rất rộng.

Nam Tương Uyển đang nói về cái gì vậy?

Nam Tương Uyển: “Bạn để họ nhường đường đi, nếu không chúng tôi không thể chen vào.”

Lan Thiên Hữu: “???”

Nam Tương Uyển: “Từ bao giờ có nhiều người như vậy? Họ từ đâu đến? Này, bạn không thấy Lan Thiên Hữu sao?”

Lan Thiên Hữu: “!!!”

Nam Tương Uyển nói và vỗ nhẹ vào không khí: “Này anh bạn, thả tôi ra?”

Lan Thiên Hữu: “Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh!!!”

Cái quái gì vậy!

Lan Thiên Hữu ném bóng đèn đỏ trong tay ngay tại chỗ, và chạy vòng quanh.

Anh sợ phát điên, như thể có một con chó đang đuổi theo anh.

Nam Tương Uyển: “Hahaha!”

Cố Bắc Hoài: “Nghịch ngợm.”

Khi Lan Thiên Hữu chạy như vậy, các NPC xác chết trong tấm kính đối diện tự nhiên mất đi ánh sáng đỏ, cơ thể của họ lấy lại tự do và bắt đầu di chuyển, nhanh chóng tiến về phía ba người Quan Lương Triết đang mò mẫm đi tới trong bóng tối.

Không lâu sau đó, những tiếng hú đầu vang lên từ phía đối diện.

Trong lúc nhất thời, hai bên vô cùng náo nhiệt, tiếng kêu gào không ngừng vang vọng toàn bộ mật thất.