Thương đến gần đám người làʍ t̠ìиɦ trước cửa hang động nói với một bà già đang bị kẹp trước sau: "Lão tù trưởng, Thương có việc bẩm báo."
Lão tù trưởng nhả dươиɠ ѵậŧ đen to trong miệng ra, mở to đôi mắt màu xám che kín tìиɧ ɖu͙© nói: "Tên nô ɭệ hạ tiện nhà ngươi tại sao không quỳ, ai cho ngươi lá gan làm càn hả?"
Hai người đàn ông bên cạnh bà già đi đến muốn đè Thương quỳ xuống, bị Thương đá một cái nằm sấp xuống.
"Ngươi thật to gan, muốn bị đuổi ra Đường Bộ à?" Bà già lạnh lùng nói.
"Thương đã có chủ nhân, sau này chỉ quỳ chủ nhân của mình, nghe theo mệnh lệnh của chủ nhân. Lão tù trưởng, dựa theo quy định của Đường Bộ, chủ nhân của ta có được phân một cái hang động hay không?" Đôi mắt Thương lạnh nhạt không gợn sóng, thân hình cao lớn đứng thẳng.
Tiện nô không quyền lợi yêu cầu động riêng, tiện nô chỉ xứng làm chó. Nhưng tiện nô một khi được chủ nhân ban phước, từ thân thể đến suy nghĩ chỉ thuộc về chủ nhân. Mặc dù là đại tù trưởng cũng không có quyền quản hắn.
Bà già lộ ra một tia kinh ngạc: "Kêu chủ nhân của ngươi lại đây." Nói xong lại quay đầu lại làʍ t̠ìиɦ.
"Được thôi!" Thương bất đắc dĩ lắc đầu, biết mình tới không đúng lúc.
Ưng đứng cách rất xa cũng nghe được vội lấy giày thể thao màu trắng cho Bạch Tuyết Thường mang vào lại bị cô ngăn cản: "Tôi cứ đi qua như vậy, không cần mang giày."
Ưng nhìn đá đầy đất, nhìn đôi chân trắng nõn của cô trong lòng do dự.
"Tôi sợ lão tù trưởng muốn lấy giày của tôi." Mình chỉ một đôi giày, sau này cũng sẽ không có đôi khác. Ngoại trừ học được cách làm giày.
"Vậy tôi ôm em qua."
Bạch Tuyết Thường thấy cục đá đầy đất gật đầu đồng ý.
"Chủ nhân không phải sợ, em và đại tù trưởng là bình đẳng. Bà ấy không dám làm gì em?" Ưng lo lắng cô tuổi còn nhỏ sẽ dọa sợ nên nhẹ giọng an ủi.
Tôi sẽ sợ bà ấy! Bạch Tuyết Thường cười, sợ một người tiền sử, nghe có vẻ thật buồn cười. Mình có được kiến thức tiên tiến nhất thời đại này, cùng lắm thì dẫn theo đám người Thương cùng rời khỏi Đường Bộ, không cần phải lấy lòng một bà già đang mãn kinh.
Thương trở lại thấy Bạch Tuyết Thường bước trên cỏ với đôi chân trần trắng nõn nhíu mày, vội ôm ôm ngồi lên tảng đá: "Chờ đến buổi tối lại qua gặp đại tù trưởng."
"Nhưng không phải bà ta kêu con bây giờ đi qua sao? Con cũng nghe thấy." Bạch Tuyết Thường buồn bực chỉ vào trước hang động ngẩn ra, lại thấy lão tù trưởng đang chồng chéo với đám đàn ông kia, rêи ɾỉ rất lớn.
Bạch Tuyết Thường hiểu rõ, trong lòng lão tù trưởng chính là làʍ t̠ìиɦ quan trọng hơn việc công nhiều.
"Bây giờ con đi qua cũng là chờ, con có đói bụng không? Huy, David, Jesse, mấy đứa đi lột da con hổ và con báo. Ares và Carlos nhặt chút củi đốt, chúng ta ăn thịt nướng."
Mấy đàn ông nghe lời vội vàng đi làm việc.
Ưng trải tấm da thú ở trên tảng đá ngồi xuống với Bạch Tuyết Thường. Hiện tại hắn tự cho mình là hộ pháp của cô không cần làm việc giống mấy người đàn ông khác.
Thương là người không chịu ngồi yên, cũng đi theo bọn người Jesse đi lột da dã thú.
Bạch Tuyết Thường nằm ở trên đùi Ưng nhìn mọi thứ xung quanh, đối với một đám người làʍ t̠ìиɦ trước cửa hang động cũng không có hứng thú.
Hoàn cảnh Đường Bộ đơn sơ, có thể giúp bọn họ cải thiện chỉ sợ bọn họ quá mức ngu muội không chịu tiếp thu.
Nhưng mấy người đàn ông của cô nghe lời cô. Những người khác như thế nào cô cũng mặc kệ, chỉ cần đừng chạm vào điểm mấu chốt của cô là được.
Dân số Đường Bộ không tính tiện nô săn thú bên ngoài, chỉ có hơn một trăm người. Người lui tới đều đến nhìn phụ nữ xinh đẹp không giống với bọn họ.
Lúc đầu Bạch Tuyết Thường còn vẫy tay với bọn họ và cười một cái. Sau đó lại thấy bọn họ không dứt quan sát mình giống như nghiên cứu sinh vật quý hiếm thì mặc kệ.
Xem cô thành chuột bạch, buồn cười.
Có mấy đứa trẻ phủ đầy bùn đất muốn sờ Bạch Tuyết Thường một cái bị Ưng đá một cái văng ra.
"Anh thô bạo như vậy có sao không?"
"Bây giờ tôi không phải tiện nô, có rất nhiều đặc quyền."
"Đó là đặc quyền gì?" Bạch Tuyết Thường có chút tò mò với quy định của Đường Bộ.
"Trước kia bắt được con mồi cần phải nộp lên trên tất cả, sau đó được chia một phần rất ít. Bây giờ chỉ cần nộp lên trên một chút thịt con mồi và da thú là được, còn có thể được bộ lạc che chở, không cần lúc nào cũng lo lắng bị đuổi đi. Em cũng biết dã thú bên ngoài sống thành đàn, con người không có cách nào sống một mình; có người bởi vì bị đuổi đi, bị dã thú bên ngoài ăn."
"Vậy tại sao anh còn chạy một mình ra ngoài?" Bạch Tuyết Thường hỏi, cũng may mắn như vậy mới nhặt được mình. Nếu không cô nhất định ở trong hoàn cảnh thời tiền sử tàn khốc bị dã thú ăn.
"Đó thì khác, con đường kia tôi đã đi qua rất nhiều lần, dã thú rất ít, còn nhớ hốc cây chúng ta ở không? Chỗ đó là nơi nghỉ tạm lúc tôi ra ngoài săn thú." Ưng vừa nói vừa nhấc vạt áo cô lên ngậm lấy một núʍ ѵú, làm hộ pháp chính là có thể ăn vụng mọi lúc mọi nơi.
Bạch Tuyết Thường hoảng sợ, giống như ăn trộm nhìn chung quanh, có mấy người đàn ông xa lạ nhìn quanh đây vội đẩy Ưng ra. Trong lòng hơi buồn, Đường Bộ căn bản là một quần thể dã thú, chỉ hiểu làm hai việc làʍ t̠ìиɦ và ăn cơm.
"Làm sao vậy chủ nhân, không vui hả?" Ưng không rõ mình đã làm gì sai.
"Có người ngoài ở đây đừng động tay động chân với tôi."
"Tại sao?" Đôi mắt xanh dương của Ưng chớp mắt.
Anh hỏi tại sao, Bạch Tuyết Thường muốn mắng người, nghĩ lại cô có thể nói với một con mèo đừng phát tình bất cứ lúc nào sao? Cho dù nói con mèo có hiểu không?
"Baby không thoải mái?" Ưng ôm cô lên trên đùi mình, đôi tay lại bắt đầu không thành thật.
Bạch Tuyết Thường bất đắc dĩ mặc hắn vuốt ve, trong đầu xẹt qua cảnh ngày hôm qua làʍ t̠ìиɦ ngoài trời với mười mấy người đàn ông hơi ngượng ngùng.
Còn không phải là sờ mấy cái sao? Để cho hắn sờ đi! Chỉ cần không đề cập tới làʍ t̠ìиɦ trước mặt người ngoài là được.
"Ưng, về sau đừng kêu những đứa trẻ đó sờ vυ' tôi." Bạch Tuyết Thường nhẹ giọng chỉ trích.
Mắt xanh dương của Ưng lóe lên ấm áp, bám vào cô hôn lên đôi môi hồng: "Được, tôi sẽ để cho người ngoài sờ âʍ ɦộ của em."
Bạch Tuyết Thường nhìn thấy sự hẹp hòi trong đáy mắt hắn buồn bực cắn lấy một cái trên cánh tay hắn thật mạnh. Cơ bắp của hắn rất cứng, không cắn đau hắn ngược lại cộm đau răng mình.
Ưng thương tiếc gõ nhẹ lên chóp mũi cô: "Răng của em không đủ khỏe, về sau ăn nhiều xương dã thú luyện tập."
Bạch Tuyết Thường trừng hắn một cái: "Tôi không có việc gì luyện tập cắn xương làm gì? Tôi cũng không ăn thịt tươi, không uống máu sống."
Cũng đúng, chủ nhân ăn chín, cái gì cũng phải nướng chín mới ăn! Ưng gật đầu.
"Hôm nay tôi không ăn thịt nướng, tôi muốn uống canh thịt." Bạch Tuyết Thường lấy ba lô Alley và Ade đưa đến đây.
Alley và Ade là tùy tùng của mình, chuyên dùng để làm em trai làm việc nặng. Ba lô do bọn họ trông coi. Hai anh em biết trong ba lô đều là bảo bối, đám người Jesse muốn liếc mắt nhìn một cái cũng không được.
Bạch Tuyết Thường lấy ra một cái hộp cơm hành quân từ ba lô, là loại tự động tăng nhiệt độ, đáng tiếc đã hết pin. Cô bỏ tầng dưới ra, một tầng trên có thể dùng làm nồi.
Hộp cơm này được bạn trai chơi bóng rổ mua ở cửa hàng quân dụng nước Đức làm quà sinh nhật cho cô. Ai có thể nghĩ đến mấy ngày trước cô vẫn là sinh viên tại một trường đại học trong xã hội văn minh, chỉ vì tới châu Âu du lịch đã trở thành người hoang dã cổ đại.
Trong lòng Bạch Tuyết Thường tràn ngập cảm xúc bi quan.
"Đừng khóc, đừng khóc, không có việc gì baby, em còn có tôi, có cha, có đám người Huy." Ưng ôm chặt Bạch Tuyết Thường. Hắn có thể cảm nhận được phần bất lực và thê lương trên người chủ nhân, vội vàng dịu dàng an ủi.
Bạch Tuyết Thường dựa vào vai Ưng khóc.
"Cha ơi, mau tới đây, chủ nhân..."
Thương đang dùng bật lửa của Bạch Tuyết Thường đốt củi mới nhặt về, vừa nghe con trai gọi đưa bật lửa giao cho Jesse.
Đứa nhỏ xa nhà, lưu lạc ở bên ngoài, không có quần áo tốt... Đứa nhỏ xa nhà, ban đêm lại khó ngủ, nhớ tới phương xa... Bạch Tuyết Thường yên lặng hát bài hát này, cảm thấy một đôi tay vững chắc mạnh mẽ bế mình lên, nhẹ nhàng như cha ôm con nâng niu như vậy, nhẹ nhàng vỗ lưng mình.
"Baby đừng sợ, baby đừng sợ..." Thương liên tiếp lên tiếng an ủi.
Bạch Tuyết Thường ôm lấy cổ Thương, vùi đầu trong khuỷu tay ông nhỏ giọng nói: "Ba ba làʍ t̠ìиɦ với con đi!"
Đôi mắt xanh lá của Thương giống như những ngôi sao sáng chói trên bầu trời đêm, khóe môi nhếch lên một nụ cười: "Con ngoan, con muốn ba ba dùng tư thế gì."
"Như dã thú đó, ba ba đυ. con từ phía sau giống như cɧó ©áϊ đi." Bạch Tuyết Thường dùng tới chữ đυ. này, cô muốn điên cuồng, muốn buông thả tâm trí mình.
Thương đặt cô lên da thú trải trên tảng đá, cô lại ôm sát cổ ông nói: "Đến một nơi yên tĩnh đi, chỉ có con và ba ba thôi."
Cô rốt cuộc vẫn không bỏ được làʍ t̠ìиɦ trước mặt một số đàn ông và trẻ con xa lạ, làʍ t̠ìиɦ giống như dã thú còn không bằng gϊếŧ cô.
Làʍ t̠ìиɦ với mười mấy người đàn ông của mình thì khác. Thương và đám người Jesse là người thân.
Người Đường Bộ là người ngoài.
Thương ôm Bạch Tuyết Thường đi hơn 100m. Mặc dù vẫn chưa đạt tới khoảng cách làm cô hài lòng, nhưng nơi này có một mảnh biển hoa tulip lớn, sắc màu rực rỡ, lan tràn đến vài dặm ngoại bờ sông. Quả thật chính là vương quốc mộng ảo.
Ý nghĩa hoa tulip là lời tỏ bày của tình yêu, sự chân thành, cao nhã, phú quý, có bản lĩnh, thông minh.
Khi đôi mắt anh gặp em, khi cuộc đời anh dần dần yêu em. Lúc hoa tulip nở, em có phải sẽ ca hát cho anh hay không... Bạch Tuyết Thường nhớ tới khi bạn trai chơi bóng rổ hát bài này ánh mắt ngây ra.
Thương đặt thân thể cô bé trong biển hoa với tư thế cɧó ©áϊ giống như cô nàng nói, thân hình trắng tinh thấp thoáng dưới những bông hoa tuyệt đẹp làm cho hít thở của người đàn ông trở nên dồn dập.
Thương quỳ gối phía sau chủ nhân tách ra cánh mông xinh đẹp, còn đẹp hơn hoa tulip hiện ra trong tầm mắt.
Thương cắn nhẹ lên một bên môi âʍ ɦộ tách ra, buông ra lại cắn một môi khác.
Lỗ nhỏ hơi run rẩy, chảy ra dịch nhờn mang theo mùi thơm. Thương dùng đầu lưỡi liếʍ vào trong miệng.
Bạch Tuyết Thường nghe thấy tiếng ông nuốt cả người lập bốc cháy, lắc mông cong: "Ba ba cưỡиɠ ɧϊếp con đi, mạnh lên, cưỡиɠ ɧϊếp con..."