Mẫu Hệ Xã Hội: Đa Phu Ký

Chương 76: Mẹ con

Chương 76: Mẹ con lσạи ɭυâи

Editor: demcodon

"A... ưm ưʍ... a..." Huy đắm chìm trong kɧoáı ©ảʍ bắn tinh, đôi mắt mờ mịt mông lung, cơ ngực to theo hít thở dồn dập phập phồng không ngừng, dươиɠ ѵậŧ dưới háng cương cứng tỏa ra sức nóng mạnh mẽ. Lỗ niệu đạo vẫn còn chảy tϊиɧ ɖϊ©h͙ cắm vào miệng đỏ của Bạch Tuyết Thường.

"Ưhm!" Bạch Tuyết Thường nâng gương mặt mặt đẹp nuốt hết dươиɠ ѵậŧ của Huy vào cuống họng, làm cho tϊиɧ ɖϊ©h͙ của cậu từ tinh hoàn thông qua lỗ niệu đạo tiến vào bụng mình.

"A... ồ ồ... thật thoải mái... thật thoải mái... bệ hạ... bệ hạ của anh..." Huy rút dươиɠ ѵậŧ run rẩy ra khỏi miệng Bạch Tuyết Thường, ôm Bạch Tuyết Thường trong ngực. Mặc kệ trên vυ' còn dính tϊиɧ ɖϊ©h͙ mà cúi đầu cắn một núʍ ѵú mυ'ŧ, rõ ràng đã để cho cô khẩu giao rất thoải mái.

Cậu thậm chí còn muốn đυ. cô hàng ngàn lần, muốn vẫn luôn ôm cơ thể xinh đẹp này vào trong ngực, muốn dùng dươиɠ ѵậŧ của cậu đυ. âʍ ɦộ ướt đẫm của cô, đυ. đến trời đất già đi.

"A... a a... Huy... thả... buông ra..." Bạch Tuyết Thường khó chịu vặn vẹo cơ thể. Hoàng tử tộc Sói Già còn đang chờ, cứ đυ. như vậy chỉ sợ sẽ đến tối.

"Anh muốn làʍ t̠ìиɦ với em, làm sao bây giờ? Anh nhịn không được." Huy nói với biểu cảm đau khổ, đôi tay vuốt ve lung tung trên làn da trơn mềm của Bạch Tuyết Thường. Dươиɠ ѵậŧ thô to nhô lên, dùng qυყ đầυ ướŧ áŧ không ngừng ma xát làn da của cô.

"Ôm tôi đi suối nước nóng, tôi có thể cho cậu và Hoàng tử bộ tộc Sói Già cùng làʍ t̠ìиɦ với tôi." Bạch Tuyết Thường biết chuyện ngăn cản ngọn lửa du͙© vọиɠ đốt cháy Huy là một việc rất tàn nhẫn.

"Được."

Suối nước nóng ở ngay bên cạnh phòng ngủ của Nữ vương, với cậu chỉ trong giây lát đã đến.

Huy ôm ngang Bạch Tuyết Thường rời khỏi ngai vàng.

Nhưng khi bước vào cửa suối nước nóng một bóng dáng xông tới. Bạch Tuyết Thường cảm thấy cô rơi vào một vòng tay mạnh mẽ. Cánh tay người đàn ông mạnh mẽ có lực, cơ ngực săn chắc, làn da lúa mạch sáng bóng tràn ngập sức sống tuổi trẻ, cơ ngực cân đối và săn chắc, vòng eo mỏng và khỏe mạnh, hình dáng ngũ quan rõ ràng, như thể được điêu khắc ra bằng đá cẩm thạch, góc cạnh rõ ràng, một đôi mắt màu xanh lá sắc bén và sâu sắc có thêm vài phần lạnh nhạt.

Đó là Vũ, con trai của cô. Vũ năm nay 18 tuổi, năm kia cô chỉ định cho y một mối hôn sự. Nhà gái là người thừa kế bộ tộc Sói Già, y chính là chồng chính, chỉ cần đi qua thì có địa vị, nhưng y vẫn cứ ăn vạ bên cạnh cô không đi.

"Vũ, buông mẹ con ra." Huy bước đến muốn cướp Bạch Tuyết Thường lại. Nhưng bị con ngươi màu xanh lá khát máu của Vũ ngăn cản.

"Cút ngay khỏi mắt tôi. Nếu không tôi sẽ gϊếŧ chú." Đôi mắt xanh lá của Vũ hiện lên tia âm u lạnh lùng, độc ác trừng mắt nhìn Huy.

Mấy năm nay mặc dù cơ thể Huy phát triển mạnh mẽ, tính tình vẫn hiền lạnh như cũ, nghe vậy lắc đầu nói: "Con quá thô bạo rồi Vũ."

Vũ không có tâm tình để ý tới Huy, cúi đầu buồn bã nhìn chằm chằm Bạch Tuyết Thường, cắn răng hận nói: "Mẹ, mẹ cứ chán ghét con như vậy sao?"

"Chúng ta là mẹ con, con là mẹ sinh ra, mẹ con làʍ t̠ìиɦ là hình vi không tốt..." Bạch Tuyết Thường giãy giụa muốn thoát khỏi người Vũ, cả người vặn vẹo lại không có cách nào tránh thoát đôi tay to của y như kiềm dính.

"Nói cái rắm, mấy chục bộ lạc quanh núi Alps, mẹ con người ta không làʍ t̠ìиɦ sao?" Gương mặt của Vũ lộ ra cảm xúc khinh thường, bàn tay to bóp lấy vυ' Bạch Tuyết Thường xoa nắn. Đôi mắt xanh lá sâu sắc trong chớp mắt mông lung lên: "Ồ... hóa ra sờ vυ' phụ nữ thoải mái như vậy. Mẹ, tại sao mẹ vẫn luôn đối xử tàn nhẫn với con như vậy?"

"Mẹ..." Bạch Tuyết Thường muốn bỏ qua luồng tê dại kia thì thấy ánh mắt oán hận của Vũ. Bàn tay to của y dùng một chút sức nắm nụ hoa cô, bầu vυ' đầy đặn ngay lập tức biến thành hình dạng kỳ lạ.

"A... vυ' đau..." Bạch Tuyết Thường hét lên.

Huy nôn nóng tiến lên một bước lớn tiếng nói: "Con làm mẹ con đau đó."

Vũ đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt màu xanh lá bắn ra ánh sáng giống như mũi tên nhọn: "Chú cút ra ngoài cho tôi!"

Huy lo lắng kí©ɧ ŧɧí©ɧ tính tình y táo bạo lên sẽ làm Bạch Tuyết Thường bị thương, đành phải lùi lại khẩn cầu nói: "Con có thể làʍ t̠ìиɦ với mẹ con, nhưng có thể dịu dàng hơn không?"

Gương mặt của Vũ tốt hơn một chút, giọng điệu lại âm u lạnh lùng: "Cút!"

Huy cảm thấy nên gọi Thương đến khuyên nhủ Vũ. Ở Tuyết Quốc, chỉ có Thương có bối phận cao. Thương là cha của mình, cũng là cha của Vũ. Mặc dù mình là chú kiêm thân phận anh trai của Vũ, lại không thể kiểm soát được tính tình táo bạo của Vũ.

Huy đi ra phòng suối nước nóng.

"Mẹ, cơ thể xinh đẹp của mẹ tình nguyện cho nhiều đàn ông đυ. như vậy. Tại sao không cho con trai mẹ đυ. một lần?"

"Chúng ta không thể..." Bạch Tuyết Thường cố gắng thuyết phục y, vừa muốn mở miệng lập tức bị y hôn bịt miệng.

Vũ liều chết dây dưa, hôn một cách điên cuồng như muốn cướp tất cả hơi thở của bà. Đầu lưỡi không ngừng đảo quanh trong miệng bà, không ngừng mυ'ŧ vị thơm ngọt trong miệng bà.

"Ưhm..." Cô muốn đẩy y ra, nhưng ngực y cứng như sắt thép.

Y kiềm chế đôi tay Bạch Tuyết Thường bắt chéo ra sau lưng bà. Sau đó kéo xuống tấm vải quấn quang thân dưới trói lại hai tay bà ra sau lưng. Y đẩy bà đến vách tường chặn lại, làm cho cơ thể bà càng thêm dán sát ngực mình.

"Con muốn xem âʍ ɦộ của mẹ." Vũ chậm rãi thở ra ở bên tai bà, con ngươi màu xanh lá lộ ra ánh sáng tìиɧ ɖu͙©. Y để một chân bà đứng trên mặt đất, bàn tay nâng một chân khác của bà lên tại thành một đường thẳng từ trên xuống dưới.

Mẹ y mỗi ngày tập yoga, bày ra tư thế như vậy rất dễ dàng, sẽ không bị thương. Nhưng y vẫn cứ cảm thấy không đủ. Y lấy một chiếc khăn tắm từ trên giá áo bên cạnh. Y rất tôn sùng đầu óc thông minh tuyệt đỉnh của mẹ. Cách đây 5 năm Tuyết Quốc đã học được cách nuôi tằm, dùng tơ tằm dệt ra tơ lụa. Mấy năm sau lại phát minh ra vải cotton và vải lanh.

Vũ dùng khăn tắm cột chân vào người mẹ.

Bạch Tuyết Thường trông đau đớn, đôi tay trói ra sau lưng. Chân trái nâng thẳng trói chặt vào cơ thể, chỉ có chân phải đứng trên mặt đất. Bình thường cô có thể đứng trên một chân trong nửa tiếng. Nhưng bây giờ cô rất khó chịu, bất cứ lúc nào cũng có thể té ngã.

"Vũ à, cầu xin con, mẹ rất khó chịu, buông mẹ ra..." Bạch Tuyết Thường cầu xin nói.

"Mẹ đứng được, con biết mẹ có thể." Vũ bị mẹ cầu xin làm cho bực bội, cởi dây quần của mình nhét vào miệng bà.

Một mùi tanh tiến vào trong miệng, miệng Bạch Tuyết Thường bị con trai nhét dây quần vào vội vàng lắc đầu, kêu lên ưm ưʍ.

Vũ mặc kệ tất cả. Hiện tại trong lòng y tràn đầy muốn tra tấn và chiếm hữu cơ thể này sinh ra y. Phụ nữ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ không phải lần đầu tiên y nhìn thấy. Nhưng lại là lần đầu tiên tiếp xúc gần gũi như vậy.

Nhưng không nghĩa là y không hiểu gì cả. Y đã nghe qua cha giải thích về chuyện nam nữ. Cha cũng ủng hộ y làʍ t̠ìиɦ với mẹ. Ký ức về thời thơ ấu của y, những gì suy nghĩ chỉ có mẹ mới xứng đôi là vợ mình.

Những người phụ nữ khác là thứ gì, có thể ăn không?

Vũ quỳ trước mặt mẹ, đôi tay đẩy ra khe nhỏ giữa hai chân bà.

"Mẹ thật đẹp... mẹ à..." Đôi mắt xanh lá của Vũ lộ ra ánh sáng kỳ lạ, hô hấp dồn dập. Đầu lưỡi cực nóng sau khi mở ra cánh hoa ướŧ áŧ của bà đυ.ng chạm đến một viên ngọc nhỏ màu hồng. Y biết đó là âm đế, là đầu dây thần kinh của phụ nữ, bắt đầu du͙© vọиɠ.

Vũ dùng đầu lưỡi khẽ liếʍ âm đế, theo bản năng cảm thấy mẹ run rẩy, dịch nhờn mang theo độ ấm từ bên trong chảy ra rơi xuống trên ngực y.

"Mẹ, mẹ đang động dục, mẹ có cảm giác với con."