Cha của Lôi là Rambo cao 1m90, là con trai của gã sao có thể lùn. Tuổi sinh lý vẫn là 12 tuổi, nhưng chiều lại đã 1m65, chỉ so với Bạch Tuyết Thường (1m68) đầu hơi ngắn một chút. Nhưng dươиɠ ѵậŧ dưới háng cậu lại không nhỏ.
Cô đánh giá khoảng 15 centimet. Mới 12 tuổi mà dươиɠ ѵậŧ đã 15 centimet. Sau khi trưởng thành dươиɠ ѵậŧ sẽ khổng lồ giống như Rambo vậy!
Đàn ông có mũi lớn, dươиɠ ѵậŧ cũng càng lớn. Lông mày kiếm của đàn ông tiền sử cắm thẳng vào thái dương, cái mũi cao chót vót. Gương mặt góc cạnh giống như bị dao gọt rìu đυ.c qua, rất sâu sắc và phong cách.
Bạch Tuyết Thường thậm chí không cần cởi da thú quấn dưới eo đàn ông, từ mũi của bọn họ cũng có thể đoán được dươиɠ ѵậŧ lớn nhỏ.
Cô vừa khẩu giao cho Lôi vừa vòng tay ra mông cậu vuốt ve. Mông săn chắc như vậy là kết quả rèn luyện hàng năm, trình độ rắn chắc và mạnh mẽ cũng không thua gì đàn ông trưởng thành.
Một tay nâng tinh hoàn của Lôi lên thưởng thức. Hai quả trứng giống như viên bóng bàn rất trơn, rất nóng. Bên trong chứa một lượng lớn tϊиɧ ŧяùиɠ.
Cô nhớ tới một quyển sách nói qua: mấy lần đầu tiên của bé trai bắn tinh đều rất có dinh dưỡng. Chẳng những dưỡng nhan, còn có tác dụng rất tốt để bổ dưỡng cơ thể phụ nữ.
"Ưm ưʍ... mẹ... mẹ... con muốn bắn... a a..." Khuôn mặt Lôi đỏ bừng, con ngươi đỏ tươi càng thêm lộng lẫy, biểu cảm lóe lên du͙© vọиɠ thật sâu.
Dươиɠ ѵậŧ chạy trong cổ họng cô khẽ run lên, qυყ đầυ tăng tốc chọc vào vách họng cô.
Đứa nhỏ này muốn bắn! - Cô nghĩ.
Bỗng nhiên qυყ đầυ run rẩy, từng dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy từ thực quản xuống dạ dày, một dòng cuối cùng bắn lên lưỡi cô.
Lôi rút dươиɠ ѵậŧ ra khỏi miệng Bạch Tuyết Thường, cả người cao trào vẫn còn đang run rẩy. Lỗ niệu đạo vẫn đang nhỏ giọt chảy tϊиɧ ɖϊ©h͙, lại thở hổn hển nói: "Mẹ, con muốn nhìn tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn ở trong miệng mẹ một chút."
Bạch Tuyết Thường biết cậu đang tò mò nên hé miệng cho cậu thấy bọt trắng đầy miệng. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ của đứa trẻ này không có tanh giống như một số đàn ông trưởng thành. Mùi của cậu rất thơm.
"Mẹ, tϊиɧ ɖϊ©h͙ con bắn ăn có ngon không?"
"Ăn rất ngon." Bạch Tuyết Thường cười nuốt chúng xuống, thấy trên dươиɠ ѵậŧ của cậu còn dính tϊиɧ ɖϊ©h͙ cô lại ngậm nó liếʍ sạch sẽ.
Cô chỉ lớn hơn Lôi 6 tuổi nhưng trở thành mẹ của cậu, nghe có vẻ buồn cười. Nhưng cô thích đứa trẻ có trái tim thuần khiết.
Cô nhặt miếng da thú dưới đất lên quấn lại phần dưới cho cậu, vói vào da thú cầm dươиɠ ѵậŧ: "Người đàn ông nhỏ của mẹ đi ra ngoài tắm rửa đi, đợi chút nữa đến ăn sáng với mẹ."
Lôi lại cúi đầu vào bộ ngực cô chia nhau mυ'ŧ hai bên vυ', lấy nội y màu hồng phấn đã giặt sạch từ tối hôm qua giúp cô mặc vào.
"Mẹ thật xinh đẹp, còn xinh đẹp hơn bất kỳ người phụ nữ nào trên đời."
"Sao con biết được, con gặp qua phụ nữ khác chưa?"
Lôi lắc đầu: "Tộc Tê Giác chưa từng có phụ nữ đến, con chỉ nhìn thấy một người phụ nữ là mẹ. Nhưng cha nói mẹ là người phụ nữ xinh đẹp nhất trên đời này, không có sai."
Bạch Tuyết Thường lắc đầu, cô nhìn thấy phụ nữ thời tiền sử thật đúng là không nhiều lắm. Ngoại trừ 6-7 phụ nữ Đường Bộ, chưa từng thấy qua ai. Cô cũng không cho rằng phụ nữ thời tiền sử xấu xí.
Phụ nữ thời tiền sử dáng người cao to, cân xứng, tứ chi thon dài, đường nét trên gương mặt tuy không có tinh xảo và mềm mại như mình. Nhưng họ rất mạnh mẽ.
Kỳ thật phụ nữ thời tiền sử có thể rất đẹp. Nhưng các cô không biết cách chăm sóc, tay chân phụ nữ đều thô ráp giống như đàn ông, làn da được bao phủ bởi những chết chai cứng. Khi trời nóng bức đàn ông còn quấn da thú phần dưới che lại. Phụ nữ lại không mặc gì, ngay cả mông đều bởi vì ngồi lâu nên mọc đầy vết chai thật dày. Hơn nữa, con người trong thời kỳ này gần giống như người da trắng của thế hệ sau. Sau khi trưởng thành làn da dần dần thô ráp, tóc rất dài, làn da thật xấu, có nhiều đốm, đốm đỏ, tàn nhang, mụn trứng cá, làn da thật sự rất xấu.
Đàn ông còn dễ nói, có thể nói rằng là sự quyến rũ nam tính. Phụ nữ như vậy thì hơi ghê tởm. Nếu là phụ nữ như vậy có thể nhận được sự thương hại của đàn ông mới là việc lạ.
Bạch Tuyết Thường có thể chịu đựng tóc của đàn ông, nhưng không cách nào chịu đựng được lôиɠ ʍυ. Bởi vì lúc khẩu giao không thoải mái.
Lúc trước cô đã yêu cầu đàn ông Tuyết Quốc thỉnh thoảng cạo sạch lôиɠ ʍυ. Mấy ngày đầu tiên, cô dùng dao nhỏ cạo lông cho bọn họ. Sau đó thấy phiền nên kêu bọn họ nhổ từng sợi.
Cô không cho rằng việc nhổ lông là tàn nhẫn. Trước kia lông mày đều dùng cái nhíp nhổ từng sợi. Cô là con gái đều có thể nhịn xuống được. Bọn họ đều là đàn ông trưởng thành không đạo lý cảm thấy đau.
Chuyện dùng tay nhổ lôиɠ ʍυ này ba nuôi thường xuyên làm. Trong đầu Bạch Tuyết Thường hiện lên hình ảnh khẩu giao cho ba nuôi, trong lòng hiện lên dịu dàng nồng đậm.
"Mẹ đang suy nghĩ gì vậy?"
"Mẹ đang suy nghĩ lôиɠ ʍυ của con vừa nhiều vừa dài. Mẹ không thích, con ra hang nhổ hết lôиɠ ʍυ đi, nhổ xong thông báo những người khác một tiếng, muốn được mẹ thích đều nhổ sạch lôиɠ ʍυ đi."
"Nhổ lôиɠ ʍυ sẽ đau đó mẹ." Lôi nói với vẻ mặt đưa đám.
"Lần đầu tiên sẽ đau, sau này nhổ tiếp sẽ không đau, kiên nhẫn một chút đi!"
"Ồ, được rồi mẹ."
Khi cô đi đến quảng trường trước hang động, mấy người đàn ông đang làm việc đều ngẩng đầu nhìn chằm chằm nữ chủ nhân xinh đẹp trẻ trung đã có tình nghĩa vợ chồng với mình. Trong ánh mắt ngạc nhiên chứa đầy tình yêu.
Mấy người Ellen, Joe, Moses đã ôm lấy bữa sáng dùng lá cây bọc lại từ mấy người nô ɭệ đã chuẩn bị trước đến. Những quả trái cây được hái và rửa sạch sẽ đặt trên lá cây, nước đun sôi xong dùng chén gỗ múc bưng đến.
Bạch Tuyết Thường rửa mặt và tay bằng nước ấm từ chậu gỗ. Sau đó kêu Lôi cũng qua rửa.
Hai người ngồi ở trên da thú ăn thức ăn. Lôi ăn đến miệng dính đầy dầu mỡ; đối với những người trong tộc Tê Giác đã ăn thịt tươi một thời gian dài có thể ăn thức ăn nấu chín quả thật chính là cuộc sống thiên đường.
Thức ăn không có muối đối với Bạch Tuyết Thường thật nhạt nhẽo vô vị! Cô đối với bữa sáng "phong phú" này vẫn không ăn được nhiều.
Sau khi ăn xong dùng nhánh cây thấm nước rửa sạch hàm răng. Người lớn làm cái gì, trẻ con đều luôn làm theo. Lôi cũng học theo cách của cô làm sạch hàm răng.
Bạch Tuyết Thường không nhấc nổi hứng thú gì với một hàng ông già đứng giữa sân chờ làʍ t̠ìиɦ. Tha thứ cho cô chỉ thích đàn ông đẹp. Mặc dù dươиɠ ѵậŧ của nhóm ông già này đã cương cứng cao chót vót lên, có mấy người vừa thô vừa to, lỗ niệu đạo đóng mở nhỏ giọt tϊиɧ ɖϊ©h͙.
"Đi xuống chờ, buổi tối làʍ t̠ìиɦ với mấy người." Cô xua tay với bọn họ.
Nhóm ông già rất thất vọng, nhưng vẫn cung kính tản ra.
Bạch Tuyết Thường kêu Lôi gọi hết bọn nhỏ đến.
Lôi đồng ý đi.
Cô lẻ loi ở trước cửa hang chờ một hồi không thấy bóng người. Trong khi cô đang ngủ gật thì hơn 30 đứa trẻ mới thưa thớt đi tới.
"Tại sao bây giờ mấy đứa mới đến?" Bạch Tuyết Thường hơi không vui.
Khu vực tộc Tê Giác chỉ lớn cỡ bàn tay, tìm người gọi lớn giọng là được, lâu như vậy chưa đến hiển nhiên không để cô vào mắt.
"Mẹ tù trưởng đừng nóng giận, chúng con đang nhổ lông."
"Nhổ lông?" Bạch Tuyết Thường ngạc nhiên mà nhướng mày.
"Chính là chỗ này..." Lôi cởi da thú xuống, chung quanh dươиɠ ѵậŧ trơn bóng không có một sợi lông: "Mẹ đã nói không thích lôиɠ ʍυ của đàn ông, nên con đã kêu tất cả mọi người đều nhổ hết lông mới mất nhiều thời gian như vậy."
Những đứa trẻ khác cũng đều cởi da thú xuống. Quả nhiên lôиɠ ʍυ đã không còn, một dươиɠ ѵậŧ thật dài lúc ẩn lúc hiện thật rõ ràng.
Thì ra là thế! Bạch Tuyết Thường hơi buồn cười. Cô tìm bọn họ cũng không phải vì nhổ lông, mà là dự định nuôi dưỡng chúng để trở thành trụ cột trong xã hội thời tiền sử.
"Được, bây giờ quấn da thú lên đứng thành một hàng, xếp theo thứ tự từ nhỏ đến lớn. Nhỏ đứng ở phía trước, lớn đứng ở phía sau, ưỡn ngực ngẩng đầu, từng người một nói cho mẹ biết tên và tuổi, giọng phải to rõ vang dội. Lôi, bắt đầu từ con trước." Bạch Tuyết Thường bắt đầu kế học dạy học và giáo dục xã hội tiền sử.
Tiết đầu tiên dạy trẻ đếm từ số một đến một trăm và nhận biết ghép vần.
Giống như giáo tiên tương lai dạy học sinh vậy. Nhưng cô dạy ít hơn, một ngày chỉ dạy ghép vần mấy chữ, chỉ cầu bọn họ học được vững chắc, bằng không tham nhiều nhai không được.
Vào lúc khác thời gian dùng để kể chuyện xưa, kể Tôn Ngộ Không đại náo thiên cung, kể Tám vị tiên vượt biển. Thậm chí kể của Kim Dung bằng từ ngữ đơn giản và rõ ràng nhất cho bọn nó nghe.
Cô đặt tên cho trường học của mình là "Học viện Hoàng gia Tuyết Quốc" và sử dụng chu sa viết nó lên trên tảng đá bằng chữ Hán, để cho Rambo dùng dao đá sắc bén khắc ra.
* * *
Đã hơn mười ngày trôi qua. Bọn nhỏ tiếp xúc một nền văn minh mà chưa bao giờ tiếp xúc qua.
Một ngày nọ, Bạch Tuyết Thường đang ở "Học viện Hoàng gia Tuyết Quốc" giải thích cho bọn nhỏ về bài toán cộng. Đột nhiên, ở nơi rất xa truyền đến từng đợt rối loạn.
"Có kẻ địch tấn công vào tộc Tê Giác, tập hợp, tập hợp." Trên quảng trường có người đàn ông hét to.
Một người đàn ông loạng choạng chạy đến, trên vai hắn cắm một mũi tên bằng xương.
Thước dạy học trong tay Bạch Tuyết Thường rơi xuống đất, hốc mắt trong nháy mắt ướŧ áŧ. Đàn ông Tuyết Quốc đến.