Cố Tịch Hy đưa mắt nhìn Tát Lạt, tia sắt lạnh phóng ra không chút kiềm nén, nàng hỏi y:
“Bí mật kia từ đâu ngươi biết?”
Tát Lạt bật cười thành tiếng:
“Sao hả, không thèm giấu nữa sao?”
Cố Tịch Hy híp mắt, ngữ điệu không thay đổi:
“Vì sao ngươi biết được bí mật này?”
Nàng vốn dĩ không mong Tát Lạt ở đây có thể nói cho nàng nghe vì sao y biết được chuyện hoán đổi thân phận này, song vẻ ngoài cợt nhã bất cần của y vẫn khiến nàng cảm thấy thịnh nộ.
Tát Lạt vẫn giữ nguyên nụ cười, một chút cũng không xê dịch, cũng không mở miệng đáp lời nàng.
Cố Tịch Hy tiến lại sát song chắn hơn:
“Tát Lạt, ta vẫn không hiểu, ngươi đường đường là công thần của Miêu tộc, vinh hoa phú quý hưởng cả đời không hết, vì sao lại phải chọn cách đê tiện này để giành một chút báu vật nhỏ nhoi. Còn nữa, vì sao ngươi lại muốn ta gϊếŧ điện hạ?”
Khi nói đến câu cuối cùng, bàn tay Cố Tịch Hy không nén được mà âm thần siết chặt chuôi kiếm.
“Ồ, hóa ra nói đến nói lui đều có liên quan đến Hoàng Phủ Minh Phong, cô yêu hắn lắm sao?”
Cố Tịch Hy có hơi ngỡ ngàng.
Tát Lạt ngửa đầu tựa vào vách tường sau lưng:
“Nữ nhân các người đúng là toàn một đám ngu ngốc. Cả cô, cả Trường Ý Đan, cô sẽ có chung kết cục với nàng ta, đều là con cờ trong tay kẻ khác lại tưởng bản thân mình thông minh bản lĩnh. Kết quả… ha, kết quả chính là tới chết cũng không biết vì sao mình chết.”
Rồi y ta lại tạch tạch lưỡi:
“Một con tu hú chiếm tổ như cô lại có vọng tưởng phượng hoàng hay sao? Thật đáng thương, một ả tiện nhân thích si tâm vọng tưởng.”
Cố Tịch Hy tuốt kiếm ra khỏi bao, hướng thẳng về phía Tát Lạt:
“Rốt cục ngươi muốn nói gì?”
Ánh mắt Tát Lạt đối với mũi kiếm bén nhọn của nàng một chút cũng không run sợ, ngược lại vô cùng bình tĩnh, thản nhiên:
“Chính là như vậy, một nữ nhân ngu ngốc!”
Bàn tay cầm kiếm của Cố Tịch Hy khẽ run. Qủa thực như Cố sư phụ nói, nếu kẻ bị gϊếŧ không sợ, người sợ sẽ lại chính là kẻ sát nhân. Nàng có thể một đường chém chết đám thích khách kia, lại trở nên lưỡng lự trước vẻ thản nhiên này của Tát Lạt.
Nhưng cũng chính thái độ này của y đã một lần nữa nhấn mạnh cho nàng biết, để y sống, chính là một hiểm hoa khôn lường.
Những gì Tát Lạt biết, nhiều hơn cả chuyện hoán thân đổi phận.
Nhưng nàng cũng không còn cơ hội khai thác y…
Vậy chi bằng, chấm dứt y!
Cố Tịch Hy không cần phá song sắt, từ vị trí của nàng, mũi kiếm hoàn toàn có thể len qua khẽ hở giữa hai thanh sắt, hướng thẳng đến vị trí yết hầu của Tát Lạt.
Cho tới khi máu từ cổ y phun ra như thác, hai mắt trợn tròn không còn tiêu điểm, l*иg ngực thinh lặng, bất động…
Toàn bộ quá trình, chỉ có duy nhất một tiếng rên khe khẽ, vụt tắt giữa màn đêm.
Nàng cố tình ngoáy mũi kiếm ở yết hầu Tát Lạt sâu thêm một chút, mở rộng phạm vi vết thương, làm như vậy, người khác sẽ không thể tra ra được rốt cục là loại binh khí gì đã kết liễu Tát Lạt.
Kiếm Tàn Hồng được thu về, vương theo cả máu cả thịt. Cố Tịch Hy run đến mức răng môi va chạm lập cập vào nhau.
Đây không phải lần đầu tiên nàng gϊếŧ người, nhưng là lần đầu tiên nàng ôm chủ đích gϊếŧ người, ra tay hạ sát hoàn toàn có kế hoạch.
Đưa mắt nhìn thi thể chết trong tư thế cực kỳ khó coi của Tát Lạt, Cố Tịch Hy bỗng cảm thấy hoảng sợ tột cùng, cả người cũng theo đó mà khụy xuống, nước mắt cứ vô thức tuôn ra, thấm ướt cả lớp mạng che ngang mặt nàng.
Năm đó, Cố sư phụ chỉ dạy nàng phòng thủ, không dạy nàng tấn công, vì ông không muốn tay này của nàng vấy máu của quá nhiều sinh mệnh. Cố sư mẫu cưng chiều nàng, nói nàng làm một nhành hoa dại cũng được, không sao, chỉ cần trong sáng thuần khiết, bền bỉ, kiên cường mà sống là được.
Nhưng mà, người ta muốn biến nàng thành mẫu đơn cao quý, lại có mẫu đơn nào thật sự diễm lệ khi chưa từng tưới qua bằng huyết đỏ.
Trữ Nhi không biết Cố Tịch Hy đi đâu, chỉ trông thấy khi nàng trở về thì sắc mặt đã trắng bệch, tưởng như không còn một giọt máu nào. Nhưng đến khi trông thấy vết máu ướt trên thanh Tàn Hồng, Trữ Nhi cũng đã lờ mờ đoán được.
Nàng ta không nói gì, chỉ thinh lặng mang vải ra lau chùi sạch sẽ thanh kiếm, sau đó lại một lượt đốt số vải đó trong chậu lửa. Trường Khánh Diên khi quyết định để Trữ Nhi làm một nha hoàn bồi giá, đã dạy nàng ta nhiều hơn cách để làm một nô tỳ đúng phận.
Xong xuôi đâu đó, Trữ Nhi khẽ tiến lại gần Cố Tịch Hy đang ngồi ôm lấy bả vai mình, ánh mắt thẫn thờ đến mức không còn tiêu điểm. Nàng ta khẽ chạm lên mu bàn tay nàng, giờ đây đã lạnh tới mức tưởng như vừa được ủ trong băng.
“Nương nương, không sao. Nô tỳ chuẩn bị nước tắm cho người.”
Đêm đó, Cố Tịch Hy trầm mình trong bể nước rất lâu, đến mức khi nước đã sắp nguội, mùi hương thảo dược đã bay đi gần hết vẫn không muốn bước ra ngoài.
Như thể nàng muốn dùng số nước này mà rửa trôi đi hết phần máu tanh đang vương vãi khắp cơ thể mình.
Nàng nhận thân phận Trường Ý Đan, nhưng nàng chưa từng muốn quên mình là Cố Tịch Hy, đứa trẻ được phu phụ Cố sư phụ nuôi dưỡng, họ nói muốn nàng có một cuộc đời an nhàn, thanh bạch.
Nhưng mà… ngày nào đó chết đi, trong hình hài này, nàng biết làm sao đối diện với họ đây?