Khi Cố Tịch Hy tỉnh lại đã là ráng chiều, nàng ngơ ngác nhìn quanh, lại không hiểu sao mình lại ở đây. Cho tới khi Trữ Nhi bước vào, Cố Tịch Hy mới phát hiện là bản thân ngất xỉu, hơn nữa đã ngủ mất hai ngày một đêm.
Nàng khẽ cử động người, cảm thấy mấy vết thương vẫn còn hơi ê ẩm nhưng đã được băng bó lại đàng hoàng. Đột nhiên giật mình, nàng hơi hốt hoảng hỏi giật:
“Điện hạ… Điện hạ thế nào rồi?”
Trữ Nhi mỉm cười:
“Nương nương đừng lo, điện hạ không sao rồi.”
Cố Tịch Hy có hơi bớt căng thẳng, nhưng l*иg ngực vẫn còn phập phồng, nàng nghi hoặc hỏi lại một lần nữa:
“Thật sao?”
Trữ Nhi gật đầu:
“Tất nhiên ạ.”
“Cả độc cũng được giải?”
“Vâng.”
Cố Tịch Hy thở phào một cái, trong lòng thầm nghĩ rằng y thuật của Điền Thương cao minh đến mức độ đó sao? Với loại kịch độc trong tích tắc có thể biến máu người tất thảy hóa đen, ông ta mất chưa đến hai ngày một đêm đã có thể giải được, quả thật khiến người ta bội phục.
“Điền thái y cũng đích thân kê thuốc bôi cho người, ông ấy nói bôi thuốc đó thì bất kể vết thương nào trên người nương nương cũng đều không lưu lại sẹo.”
Cố Tịch Hy gật đầu, thật ra nàng cũng không để tâm lắm. Căn bản vì da thịt nàng theo lời Cố sư mẫu nói là kiểu da rất hiền, những vết thương đều chưa từng mưng mủ hay trở nặng, chỉ cần rửa sạch rồi dùng thảo dược đắp lên liền chóng lành không lưu sẹo. Bằng không, nhiều năm như vậy chịu sương chịu gió, vẻ ngoài này của nàng dù nguyên bản có xinh đẹp thế nào cũng đã sớm bị phá hủy.
Nàng suy nghĩ một hồi, cuối cùng xoay người xuống giường, muốn sang tìm Hoàng Phủ Minh Phong xem tình hình hắn. Trữ Nhi nghe thấy liền lấy làm vui vẻ, nhanh tay hậu hạ nàng chải tóc, thay y phục.
Trở thành thái tử phi cũng đã lâu, đây chỉ là lần thứ hai Cố Tịch Hy chủ động đi tìm Hoàng Phủ Minh Phong. Lần trước là lúc nấu canh Bát Tiên, theo lời Chương Hằng thúc đẩy mới đến điện Thừa Chính tìm hắn, nói chung cũng không phải là từ bản thân nàng tự nguyện. Còn lần này… là nàng thật tâm lo lắng cho hắn.
Trải qua một phen sinh tử, Cố Tịch Hy mơ hồ cảm giác khoảng cách giữa hai người hình như đã thu hẹp lại đôi chút, nhất là khi chính miệng Hoàng Phủ Minh Phong khẳng định, sau này hắn sẽ không nhắc chuyện Hoàng Phủ Bắc Trì với nàng nữa. Cố Tịch Hy không rõ hắn sau khi tỉnh lại có nhớ lời mình đã nói hay không, nhưng chung quy vẫn là hắn đã nói.
Khi Cố Tịch Hy và Trữ Nhi sang gian phòng của Hoàng Phủ Minh Phong, Điền Thương đã không còn ở đó, cả Hoàng Phủ Miên Khang và Trần Kim cũng không trông thấy, chỉ có một mình Lý công công hầu hạ.
Ông ta chạy ra hành lễ với nàng, lại bật chút ngữ điệu hỏi han:
“Nương nương đã khỏe chưa ạ?”
Chuyện thái tử phi một đêm bầu bạn, nỗ lực cứu sống thái tử giữa chốn rừng thiên nước độc sớm đã lan truyền khắp trên dưới đoàn người đi Lũng Nham, thậm chí bây giờ còn đang theo chân chiến mã, vạn lý truyền về kinh thành.
Cố Tịch Hy gật đầu:
“Bản cung không sao, điện hạ thế nào rồi?”
Lý công công đáp:
“Hồi nương nương, điện hạ đã không còn gì đáng ngại. Chỉ là… ngài khi nãy uống thuốc xong, bây giờ đã ngủ.”
Ánh mắt nàng có thoáng qua một tia thất vọng rồi chóng vụt tắt, sau thì mỉm cười:
“Ừm, vậy bản cung không ở đây làm phiền, khi nào điện hạ thức dậy, ta sẽ đến.”
Lý công công chớp mắt mấy cái, như đang suy tư gì đó. Ngay khi Cố Tịch Hy vừa định quay đi, tiếng của ông ta liền vang lên:
“Hay nương nương vào trong chờ điện hạ tỉnh lại đi ạ. Ngài ngủ không sâu, hẳn là cũng sắp tỉnh rồi.”
Nàng mím môi, cảm thấy Lý công công này giống như đang vẽ đường cho hưu chạy. Nhưng mà con hưu Cố Tịch Hy này thật sự đang rất muốn chạy trên con đường sở hữu lòng tin của Hoàng Phủ Minh Phong.
Nàng gật đầu:
“Được.”
Trữ Nhi không vào cùng, chỉ có một mình Cố Tịch Hy mở cửa tiến vào. Khoảnh khắc vừa đặt chân đến bên trong, mùi Long Diên hương ấm áp, thanh cao lại đưa vào khứu giác nàng một loại cảm giác giấc an toàn, thư thái. Nàng đi vòng qua bức bình phong in hình hồng hạc hướng thiên, mơ hồ trông thấy sau lớp rèm châu, trên chiếc giường không to không nhỏ, Hoàng Phủ Minh Phong đang nằm ngủ.
Cố Tịch Hy ngược lại có chút thất thần.
Nàng không hiểu loại cảm giác này từ đâu mà chảy tràn tới, chỉ âm thầm cảm thấy thời gian trong tiềm thức mình giống như đang ngưng đọng, một đêm kinh hoàng sống chết kia thực chất trôi qua thư thái như một giấc chiêm bao. Hắn không sao, nàng cũng không sao, bọn họ thật sự không bỏ mạng giữa khu rừng hoang vu, tăm tối, giữa màn đêm giá rét căm căm ấy.
Cố Tịch Hy lại tiến thêm mấy bước, đưa tay vén rèm, rèm bị dạt qua một bên phát ra vài thanh âm khe khẽ, tựa tiếng phong linh xoa dịu lòng người.
Nàng chú tâm dồn hết ánh mắt lên nam nhân đang ở trên giường kia.
Hoàng Phủ Minh Phong khi ngủ quả thật rất an tĩnh, nhưng nét cương nghị cùng vẻ anh tuấn vẫn ngời ngời. Ấn đường như phát sáng, đôi mắt nhắm ghiền vẫn tạo cảm giác đang ẩn chứa cả núi sông. Không còn là vẻ nhợt nhạt và tiều tụy, sinh khí tràn trề trên gương mặt hắn khiến tảng đá cứ chèn nặng trong lòng Cố Tịch Hy cuối cùng cũng có thể hoàn toàn trút bỏ.
Nàng nhìn đôi môi đã lấy lại huyết sắc của hắn, trong đầu lại không khỏi hiện lên đôi môi tím đen đêm trước, lại còn liên tục ho ra mấy búng máu đen ngòm, cảm giác hãi hùng không đợi lại một phen nữa quy hồi. Khoảnh khắc đó, nàng thật sự đã nghĩ rằng hắn sẽ chết, cõi lòng nàng khi ấy thật sự đã bi thương đến mức ngỡ như vỡ ra thành mấy mảnh.
Thậm chí nàng đã nghĩ, là Chiêu Thủy nhớ hắn rồi, muốn cùng hắn hợp hoan. Nàng đã cầu xin nàng ta, hậu ái cho nàng một chút, đừng mang hắn đi nhanh như vậy.
Cố Tịch Hy bất chợt băn khoăn, là nàng sợ mình sẽ thành góa phụ, sợ ngôi vị hoàng hậu và vinh quang của Trường gia trượt khỏi tầm tay, hay là sợ bản thân mình mất đi hắn.
Nàng bần thần rất lâu, cho đến một khoảnh khắc, một âm thanh trầm trầm va vào tai:
“Bổn thái tử không chết, nàng khóc cái gì?”