Thanh Di nghe vậy, bình thản vỗ tay:
- Không ngờ sư muội lại thông minh thế a. Quả thật ta có 1 việc muốn nhờ vả muội đây.
Xuyên Giang nhíu mày, đáp lời:
- Thanh Di, nể tình từng chung sư phụ, ta vẫn chưa muốn tính sổ với ngươi rồi. Đằng này ngươi đây là muốn ép ta tới đường cùng?
Thanh Di nhìn chằm chằm vào nàng, rồi nói:
- Lẽ nào ngươi vẫn còn hận ta sự việc 200 năm trước?
Bị nói trúng tim đen, Xuyên Giang trầm mặc. Còn Thanh Di cười khúc khích:
- Thật đáng ngưỡng mộ với vị đệ tử đó nga~ Đến cả sư huynh đây cũng không được quan tâm tới nhường đấy!
- Bớt nói nhảm, vào vấn đề chính! - Xuyên Giang không muốn nghe gã nói nhảm nữa, nên gằn giọng nói.
- Được thôi. - Dứt lời, Thanh Di ngồi thẳng dậy, đồng tử hướng thẳng về phía Xuyên Giang - Nghe nói hiện muội đang là chủ nhân của 1 món tiên khí có tác dụng trấn tĩnh thần hồn. Muội có thể cho ta chiêm ngưỡng chút chứ?
Xuyên Giang nàng không nói gì, vung tay triệu hồi vũ khí thứ 4, cũng là vũ khí cuối cùng của nàng. Đó là 1 chiếc đàn nguyệt, gỗ đen nhẵn bóng, phần bầu vang có khắc họa cánh hoa, dây đàn tỏa nhẹ linh khí, còn đính thêm 1 viên ngọc bích tại đầu đàn nữa, nên nàng ta đã đặt tên cho nó là Bích Vấn.
Nếu gã ta sử dụng sư tôn ra để nói, thì Xuyên Giang nàng chẳng hề quan tâm. Nhưng đằng này gã lại lôi thêm mẫu thân của Du Ân vào, lại khiến cho nàng có chút động lòng.
- Sau khi đại hội kết thúc nhớ trả. - Xuyên Giang đặt Bích Vấn lên bàn.
- Ân. - Thanh Di gật đầu.
—
Đến chập tối, Xuyên Giang mới được thả ra. Nàng ta nhanh chóng về phòng trọ, thì nhóm đại sư huynh Anh Kiệt đã về đấy từ lâu, cả đám đều ngồi hết bên dưới lầu, đang chờ nàng về.
Bước qua cửa nhà trọ, còn chưa kịp định thần, thì Xuyên Giang đã bị cả đám nhóc đệ tử nhà nàng lao đến bám váy rồi a!
- Sư tôn, sư tôn, người không bị tên điên kia gây khó dễ chứ? - Niệm Chân hỏi.
- Đúng a, nếu gã ta có làm gì ngài, thì nhất định đệ tử sẽ đòi lại công đạo cho ngài a! - Anh Kiệt giơ nắm đấm lên, hùng hổ nói.
- Thôi nào Anh Kiệt sư huynh, huynh đã hứa là không làm bừa khi đến đây mà! - Ninh Hinh cốc đầu Anh Kiệt.
Đại sư huynh ôm đầu, lấy khăn giả bộ chấm nước mắt, giọng mếu máo:
- Ui da, đau quá nga~ Ninh Hinh muội lại hết thương ta rồi, huhu…
Xuyên Giang chẳng để tâm tới đám đệ tử đang làm trò kia của nàng. Đôi đồng tử của nàng ta hướng lên lầu trên.
Thiếu nữ hắc y tên Hạ Luyến kia vẫn như lúc đầu gặp mặt, đang ngồi ở đấy uống rượu.
Thấy thế, Xuyên Giang nàng lại cảm thấy có chút bực tức.
Rõ ràng là khuyên hạn chế uống rượu rồi nữa kia mà. Vừa nói hôm qua xong hôm nay lại uống tiếp là sao??? Đây là đang chống đối ta à???
Nàng ta nhẹ nhàng tiến lên lầu, di chuyển đến bàn của Hạ Luyến. Có vẻ vị tiểu thư đó cảm nhận được tiếng bước chân, nên tiện tay ném luôn mấy vò rượu đã cạn cùng vò rượu đang uống dở kia ra ngoài cửa sổ!
Tức thì, bên ngoài cửa sổ kia lại vọng lên tiếng kêu:
- Rượu ngon thế này mà lại vứt đi, ngươi có còn lương tâm không vậy???
Tức thì, Hạ Luyến lại lấy 1 túi hoàng kim, rồi ném ra ngoài cửa sổ.
Tiếng ồn bên ngoài cửa sổ kia đột nhiên biến mất.
Xuyên Giang đến gần, rồi cốc đầu vị nữ hắc y đó:
- Uống rồi lại không uống hết đi?
- Haha, phải hạn chế dùng rượu chứ a! - Hạ Luyến gãi đầu.
Xem ra con nhóc tiểu tử này vẫn còn nhớ lời hôm qua nga!
Nàng ta thở dài, rồi ngồi vào bàn.
Hạ Luyến lại gọi tiểu nhị đến:
- Cho 1 ấm trà, pha như hôm qua nhé!