Đến sáng hôm sau, nàng mới nhìn thấy đám của Anh Kiệt sư huynh, nhưng họ lại trong tình trạng như vừa bị táo bón vậy, mặt xanh mét, phờ phạc; đi bình thường không đi, cứ khoác vai nhau cà nhắc lê từng bước.
Lưu Phong nhìn thấy cảnh đấy, cô đen mặt lại hỏi Anh Kiệt:
- Sao trông huynh cứ như con cá chết khô ý, chẳng có chút sức sống nào a! Huynh là nam tử hán mà, mạnh mẽ lên coi, sao lại lê lết bước đi thế kia!
Anh Kiệt gào lên:
- Cá khô cái gì! Sư muội giỏi thì thử chạy 300 vòng, kéo thêm mấy tảng đá nặng vài ký, đi từ thị trấn phía Đông đến bìa rừng phía Tây Nam xem!
Lưu Phong ngơ ngác hỏi lại:
- Ta tưởng chỉ cần chạy 100 vòng thôi a, sao lại bị phạt những 300 vòng thế kia?
Khương Liên gãi đầu, cười giải thích:
Cả 3 người còn lại không nói gì, chỉ im lặng ngồi đấy. Lưu Phong trầm tư suy nghĩ, cô muốn tìm chút điểm tương quan giữa các điểm này với nhau, nhưng lại gần như là chẳng liên quan gì. Thêm nữa..........
Việc trận pháp này lại gần như không có nói gì trong nguyên tác aaaaaaaa! Hình như cô cũng nhớ loáng thoáng 1 chút, nhưng cô lại không dám khẳng định nó có xuất hiện, cũng như có sự đóng góp trong nguyên tác.
Khương Liên thở dài:
- Mặc kệ đi, chuyện này đến đâu thì đến! Chỉ cần biết, người vẽ cũng như bố trí trận pháp này đều liên quan tới Giai Tuệ phái là được a! Chờ mọi người tập hợp đông đủ, chúng ta sẽ bàn chuyện này tiếp.
Lưu Phong hỏi Khương Liên:
- Bọn đệ đã tìm được tam sư đệ với ngũ sư đệ rồi đúng không? Bọn họ không đi cùng với tụi đệ à Liên Liên?
Khương Liên trả lời:
- Thực ra thì bọn đệ đã tìm thấy tam sư huynh trước rồi a! Nhưng sau khi gặp ngũ sư huynh, thì tam sư huynh đi theo ngũ sư huynh phụ vài việc khác, nên họ sẽ về tông môn sau! Vậy còn nhị sư muội cũng không đi cùng với tụi tỷ về à?
- Đúng vậy a— nhị sư muội còn có chuyện riêng cần giải quyết, nên muội ấy cũng sẽ về tông môn sau.
Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện đầy sóng gió kia, Anh Kiệt thu lại kết giới, sau đó lại đi lấy hàng tá thức ăn đem về bàn, cũng lại gắp đầy bát cho 3 vị còn lại, rồi hắn ta cười cười:
- Đúng như Khương Liên sư đệ nói, cứ đến đâu thì đến! Vậy nên hôm nay tất cả ăn nhiều vào a, chúng ta cần tích trữ năng lượng cho Giao Kiệt đại hội sắp tới!
Quả đúng là đại sư huynh, sức ăn khủng bố đâu có ai bì kịp! Lưu Phong và Khương Liên giật giật khóe môi, nhìn vào bát đầy thức ăn mà cười trừ. Còn Dương An, thì cậu ta lại ăn mạnh mẽ, học theo tính cách của Anh Kiệt.
Hơ hơ, đúng là huynh nào đệ đấy nhỉ.......?
Sau khi ăn xong, bọn họ đến gặp Xuyên Giang, đem những chuyện bọn họ vừa bàn với nàng. Xuyên Giang vẫn sử dụng giọng nói cao lãnh thường ngày của mình nói:
- Việc này tạm thời các ngươi, đặc biệt là Anh Kiệt, đừng tùy ý hành động. Có thể, trong Giao Kiệt đại hội sắp tới, ta sẽ đem việc này thăm dò tông chủ của Giai Tuệ phái thử xem liệu tên Hồ Phúc kia cùng với đệ tử ông ta có liên quan tới sự việc lần này không.
Anh Kiệt liền nói:
- Đệ tử tuân lệnh! Nhưng thưa sư tôn, việc này với việc Minh Thành phái bắt buộc tất cả các đệ tử chân truyền của từng môn phái phải tập hợp đầy đủ vào sự kiện Giao Kiệt đại hội sắp tới này liệu có phải là trùng hợp? Hay là............. 2 môn phái này lại hợp tác với nhau, cốt để thực hiện âm mưu gì đó?
Nói đến đây, bọn họ lại trầm mặc. Nếu theo giả thuyết của hắn ta - đại sư huynh đúng đi, thì 2 môn phái này lâu năm hay đấu đá lẫn nhau, người này lại hay dở trò đâm lén người kia, nên việc họ hợp tác thì lại không thể xảy ra. Nhưng sự việc liên tiếp xảy ra trùng hợp đến tình cờ, thì cái lý do kia không còn có sức thuyết phục nổi họ nữa.