“Vậy thì được ạ, bao giờ về con sẽ mang Bé Rag đi.” Giang Thuật chọn một miếng điểm tâm ngọt bỏ vào miệng, vừa nhai vừa nói.
Mạnh Tĩnh Như đột nhiên nhớ ra một chuyện, hỏi, “Nghe nói con chuyển chỗ ở rồi hả?”
Giang Thuật gật đầu nhẹ, “Dạ, mấy hôm trước con vừa thuê một căn hộ 2 phòng ngủ 1 phòng khách ở khu đô thị Cẩm Thành.”
“Khu đô thị Cẩm Thành?” Mạnh Tĩnh Như lẩm bẩm khẽ cái tên này, quay đầu nhìn về phía Giang Trí Viễn, “Trí Viễn, nếu em nhớ không nhầm, thì khu nhà này là tài sản của công ty anh đúng không?”
Tài sản dưới trướng tập đoàn Trí Viễn quả thực quá nhiều.
Giang Trí Viễn suy nghĩ vài giây rồi mới mở miệng, “Chắc thế.”
“Em còn nhớ khu đấy có nhiều căn hộ thông tầng. Đâu cũng để không, hay là cho Bé Thuật vào đấy ở nhé.” Mạnh Tĩnh Như đề nghị.
“Không được!” Giang Trí Viễn từ chối vô cùng dứt khoát, “Trước kia anh đã nói rồi đấy, trong 5 năm này, gia đình sẽ không hỗ trợ nó bất cứ thứ gì.”
Giang Trí Viễn thờ ơ liếc mắt nhìn Giang Thuật, “Một năm nó về nhà bao nhiêu lần, anh không đòi tiền ăn của nó là đã tốt tính lắm rồi. Nó còn định vòi căn hộ à, đừng có hòng.”
Giang Trí Viễn nhìn Giang Thuật, nở một nụ cười phúc hậu vô hại, “À, đúng rồi, Giang Thuật, giờ con cũng kiếm được tiền rồi. Từ lần về nhà sau, con nhớ trả tiền cơm mỗi lần đấy nhé.”
Giang Thuật: “???”
Chẳng những không xin chùa được căn hộ.
Mà về sau mỗi lần về nhà đều phải trả tiền cơm.
Thế này…
Thế này thì bòn máu chết mất!
…
“Bé Rag, bye bye!!” Giang Kha Kha đứng ngoài cửa, vẫy tay chào tạm biệt chú mèo Ragdoll đang nằm trong túi đựng mèo.
Giang Kha Kha ngửa đầu, ngước nhìn Giang Thuật bằng đôi mắt to long lanh, “Hai ơi, Hai nhất định phải chăm Bé Rag cẩn thận giúp em nha!”
Giang Thuật xoa đầu Giang Kha Kha, hứa hẹn, “Đến lúc em về, Hai nhất định sẽ nuôi Bé Rag trắng trẻo mập mạp.”
Làm con sen hốt kít thôi chứ gì!
Có phải kiếp trước Giang Thuật chưa làm sen bao giờ đâu.
“Bye bye Hai!”
“Bye Kha Kha!”
Vẫy tay chào tạm biệt nhau rồi, Giang Thuật đeo ba lô mèo lên lưng, gọi bừa một cuốc xe về.
Sau khi về căn hộ mới thuê.
Giang Thuật thả Bé Rag ra khỏi túi đựng mèo.
“Meo ~~”
Bé Rag meo với Giang Thuật.
Dựa vào kinh nghiệm của Giang Thuật.
Mèo mà kêu kiểu này, nếu không động dục thì chỉ có thể là đói.
Bảo động dục thì lại không đúng mùa, mùa Hè không thích hợp để giao phối.
Bởi vậy, chắc hẳn nó đói rồi.
Giang Thuật lấy mấy bao thức ăn cho mèo ra khỏi ba lô.
Anh chàng đổ thức ăn vào bát mèo, Bé Rag sung sướиɠ vào bữa.
Nhìn logo tiếng Anh lạ hoắc trên vỏ bao thức ăn mèo, Giang Thuật tiện tay tra thử trên mạng.
Royal cat food!
Nhãn hiệu thức ăn mèo Hoàng Gia nhập khẩu.
Giá cả, một túi… 2000 NDT!
Giang Thuật nhìn chỗ mì ăn liền khuyến mãi ngoài siêu thị giá 2 tệ/hộp trên bàn, rồi lại ngắm túi thức ăn mèo giá 2000 tệ/túi mà Bé Rag đang ăn, cạn lời im lặng thật lâu.
Thời buổi này.
Người không chỉ sướиɠ kém chó UェU.
Mà thậm chí còn không sang bằng một con mèoヽ(=^ω^=)丿.
Đột nhiên.
Giang Thuật nhận ra một vấn đề vô cùng nghiêm trọng.
Đó chính là trong ba lô mèo chỉ có 3 bao thức ăn thế này thôi.
Mà dựa theo lượng ăn của Bé Rag.
Ba túi thức ăn cho mèo này chắc chắn sẽ hết sạch chỉ trong tầm một tuần.
Nhưng ba má còn đang đi du lịch vòng quanh thế giới, cỡ 2-3 tháng nữa mới về.
Điều ấy có nghĩa là.
Giang Thuật còn phải bỏ tiền túi ra để mua loại thức ăn mèo nhập khẩu này.
Đệt!!!
…
Chạng vạng.
Giang Thuật nằm trên giường theo hình chữ “太”.
Đừng có nghĩ linh tinh.
Cái dấu ngoặc kia không phải gì khác, mà chính là con mèo Ragdoll tên Bé Rag.
“Bé Rag ơi, mày có thể thương ví tiền của tao, ăn tạm mấy loại thức ăn mèo bình thường một tí được không?” Giang Thuật thương lượng với Bé Rag.
Nhưng Bé Rag chẳng thèm để tâm đến con sen hốt kít là Giang Thuật.
Bé Rag khép mi, đổi tư thế ngủ khác thoải mái hơn.
Giang Thuật: “…”
Ở bên này, Giang Thuật đang yên lặng thương cho cái ví của mình.
Thì đột nhiên.
Anh chàng nhận được tin nhắn WeChat từ Uông Hữu Vi.
Uông Hữu Vi: “Có đấy không?”
Thấy tin nhắn của Uông Hữu Vi, đầu Giang Thuật bỗng thấy nhưng nhức.
Giang Thuật: “Giây này còn đây, giây sau chưa chắc.”
Uông Hữu Vi: “…”
Giang Thuật: “Anh Uông, rốt cuộc có chuyện gì thế ạ, anh nói đi, em chuẩn bị tâm lý xong rồi.”
Uông Hữu Vi: “Sao chú nói y như có tin xấu vậy, yên tâm đi, lần này chắc chắn là tin tốt. Giang Thuật, chú lại có công việc mới rồi!”
Quả nhiên.
Đúng là tin xấu!
Giang Thuật bất đắc dĩ nhún vai, gõ chữ nhắn lại, “Anh Uông, chẳng phải em đã nói với anh là cho em nghỉ ngơi, đừng nhận việc hộ em trong thời gian này hay sao?”
Uông Hữu Vi: “Việc này gấp lắm, bên kia đang sốt sắng chọn người đấy. Chú mà nhận thì bên đấy sẽ lấy chú luôn. Chú mà không nhận là đằng đó đổi người khác liền.”
Việc gấp lắm à?
Giang Thuật sửng sốt, gõ chữ hỏi, “Cụ thể là việc gì ạ?”
Uông Hữu Vi: “Không phải mấy tuần trước chú đã quay quảng cáo cho một hãng trà sữa tên là “Hương Thơm Thơm” sao. Lần này vẫn là công ty ấy, bên đó chuẩn bị quay một bộ phim ngắn để quảng cáo, thời lượng tầm 5 phút. Đạo diễn thấy hình tượng của chú không tồi, nên muốn để chú đóng nam phụ đó.”
Giang Thuật: “Lương bao nhiêu hở anh?”
Uông Hữu Vi: “Chốt giá rồi, 200 nghìn tệ!”
200 nghìn!
Mắt Giang Thuật sáng ngời.
Để mua được đồ ăn cho Bé Rag, Giang Thuật lại bắt đầu hám tiền.
Giang Thuật vẫn rất muốn kiếm thêm thu nhập.
Nhưng…
Anh chàng phải cân nhắc đã rồi mới đưa ra quyết định được.
Hương Thơm Thơm là nhãn hiệu trà sữa số một trong nước.
Đến lúc phim quảng cáo lên sóng, mức danh lợi mà nó mang lại cho Giang Thuật vẫn còn là một ẩn số.
Mục tiêu hàng đầu lúc này của anh chàng vẫn là đảm bảo số fan của mình không tăng quá một triệu trong vòng 1 năm.
Như vậy.
Dựa vào giao kèo trên bàn cơm hôm nay với Giang Trí Viễn.
Một năm nữa anh chàng có thể thuận lợi về nhà, chờ thừa kế gia sản.
Nhưng nếu chỉ vì hám tiền tài nhất thời mà làm mình nổi đình nổi đám.
Vậy chẳng phải sẽ thành chọn cái nhỏ bỏ cái lớn hay sao?
Uông Hữu Vi: “Anh cảm thấy cơ hội này được ra phết, Hương Thơm Thơm là nhãn hiệu trà sữa trứ danh nước mình, tuy rằng với danh tiếng bây giờ thì chú không thể trở thành người phát ngôn cho nhãn hiệu ấy, nhưng được góp mặt trong phim quảng cáo vẫn rất không tồi.”
Giang Thuật: “Anh Uông, anh có kịch bản của bộ phim ngắn quảng cáo ấy không?”
Uông Hữu Vi: “Chờ chút, anh xin một bản cho chú.”
Vài phút sau.
Uông Hữu Vi gửi một tệp tài liệu cho Giang Thuật.
Uông Hữu Vi: “Vừa xin cho chú xong đấy, nhớ không được phát tán ra ngoài nhé.”
Giang Thuật: “OK!”
Nhắn lại cho Uông Hữu Vi rồi.
Giang Thuật mở kịch bản phim quảng cáo ra.
Tên tạm thời của bộ phim quảng cáo này là “Những sắc thái rực rỡ của Hương Thơm Thơm”.
Hãng trà sữa Hương Thơm Thơm chuẩn bị cho ra mắt một series trà sữa có vị hoàn toàn mới trong quý tiếp theo.
Điểm thu hút người mua của series trà sữa này là ở bao bì sặc sỡ nhiều màu của nó.
Nội dung của phim ngắn quảng cáo cũng xoay quanh điểm hút khách này, cốt truyện đại khái như sau:
[HẾT CHƯƠNG 70]