Bạn Cùng Bàn Thật Sự Không Biết Xấu Hổ

Chương 33

Chương 33:

Thế là, vì vết thương ở tay phải của bản thân, hai ngày thi qua đi, Tô Tư Doanh dường như mất nửa cái mạng.

Thi xong môn cuối cùng, vốn nên là thi xong sẽ được về, nhưng giáo viên chủ nhiệm ra thông báo, yêu cầu mọi người thi xong quay lại lớp để họp, một đám học sinh thi xong chỉ đành thu lại trái tim như ngựa hoang không cương của bản thân, oán thán quay lại lớp học.

Trong dự đoán, chuyện giáo viên chủ nhiệm muốn nói tới chủ yếu xoay quanh việc triển khai hội thao. Cán bộ Thể dục báo cáo tổng kết tình hình đăng kí lần trước, giáo viên chủ nhiệm tuyên dương những bạn học đăng kí, sau đó lại dặn dò mọi người phải chú ý an toàn trong quá trình tập luyện. Lớp 12 là thời khắc quan trọng, giáo viên chủ nhiệm không phản đối mọi người tập luyện cho hội thao, nhưng cũng nhấn mạnh – Nếu bị thương trong quá trình tập luyện, chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới kì thi đại học.

Tô Tư Doanh luyện tập Hai người ba chân khiến bản thân bị thương lặng lẽ cúi đầu, không dám nhìn thẳng về phía giáo viên chủ nhiệm.

May mà cô Hứa không phải là kiểu người thích lấy học sinh làm ví dụ như giáo viên Toán, cô Hứa chỉ trách móc nhìn về Tô Tư Doanh một cái, ngoài ra không nói gì thêm.

Bạch Dĩ Dung ở bên cạnh kéo lấy tay cô, hỏi: "Còn đau không?"

Tô Tư Doanh nghẹn lòng trả lời: "Không đau." Sau đó bò ra bàn, "Nhưng... tôi ăn chân giò tới buồn nôn rồi."

Từ sau khi bị thương, bố Tô sớm tối đều chuẩn bị đủ món chân giò cho cô, buổi trưa đóa hoa trắng còn làm chân giò rút xương cho cô, Tô Tư Doanh cảm thấy trên người mình toàn mùi chân giò, tắm rửa cũng vô dụng.

Nếu cứ tiếp tục như thế, cô sẽ biến thành chân giò hình người mất, biết không?

Bạch Dĩ Dung nhìn dáng vẻ không thiết sống của Tô Tư Doanh, không nhịn được cười, "Được rồi, ngày mai không cho chị ăn chân giò nữa."

Tô Tư Doanh gật đầu, nhưng đồng thời cũng nghĩ tới một việc.

Từ sau khi ăn kem bị đau bụng lần trước, Bạch Dĩ Dung liền bắt đầu làm cơm trưa cho bản thân. Trước kia làm chút đồ ăn đơn giản, cô sẽ mua sữa và đồ ăn vặt cho đối phương để lương tâm thấy cân bằng. Nhưng gần đây, đối phương làm đồ ăn không những đắt mà còn lãng phí rất nhiều thời gian, khiến lòng dạ Tô Tư Doanh có chút bất an.

Nhưng cô biết, nói những lời này với đóa hoa trắng, chắc chắn người này giống như đàn gảy tai trâu, muốn làm thế nào vẫn làm thế ấy. Bò ra bàn suy nghĩ rất lâu, Tô Tư Doanh quyết định tìm cơ hội nói chuyện với cô Hứa.

Nói chuyện hội thao xong, giáo viên chủ nhiệm tìm người dọn dẹp lớp học, sau đó liền thả mọi người về nhà. Bạch Dĩ Dung muốn về cùng Tô Tư Doanh và Chúc Tuệ Quân, nhưng mẹ Hứa nhất định muốn cô dọn dẹp lớp học, nên cô chỉ đành ở lại.

Sau khi tạm biệt mọi người ở bến xe, Tô Tư Doanh cúi đầu đi về nhà một mình, ăn cơm tối xong, cô làm đề, bỗng mất hồn.

Theo tốc độ chấm thi của trường học, buổi tối ngày thi xong, có lẽ thứ tự cùng phân tích từng môn từng bài đã được gửi tới hộp thư điện tử của mỗi giáo viên. Lần này Tô Tư Doanh không nắm chắc, tuy bản thân cảm thấy làm bài không tệ, nhưng loại cảm giác này có khả năng không chuẩn.

Bình thường tuy muốn biết thành tích, nhưng cũng không sốt ruột muốn biết ngay lập tức như vậy. Chần chừ một lúc, Tô Tư Doanh gửi tin nhắn cho Bạch Dĩ Dung: [Bạn cùng bàn, có thành tích chưa?]

Đối phương nhanh chóng trả lời: [Có rồi!]

Trái tim Tô Tư Doanh thắt lại, lại đọc tin nhắn thứ hai Bạch Dĩ Dung gửi tới: [Nhưng mẹ em không nói với em, nói là ngày mai để mọi người cùng tính điểm.]

Trái tim nhảy tới cổ họng không lên một lúc, không chút sức lực quay về vị trí.

Thật ra chuyện tính điểm, ở đời trước Tô Tư Doanh không coi trọng, kết quả tới khi thi đại học tính thiếu 20 điểm. Cho nên đời này, cô nhất định phải luyện tập năng lực này, không thể để phát sinh tình huống lo lắng tương tự.

Mất hồn rất lâu không thu hoạch được chút gì, Tô Tư Doanh thở ra một hơi, tiếp tục làm đề.

Cô nhớ đóa hoa trắng từng nói, hai người sẽ thi cùng một trường đại học.

Cô muốn biến chuyện này thành hiện thực.

Ngày hôm sau, Tô Tư Doanh thấp thỏm tới trường, phát hiện hôm nay giáo viên chủ nhiệm tới rất sớm, lúc này đang ngồi trên bục giảng phát đáp án cho từng học sinh đi vào trong lớp.

Tô Tư Doanh nhận lấy một đáp án, mãi tới khi ngồi về vị trí, tính toán điểm số, phát hiện đã không nhớ rõ rất nhiều đề. Bạch Dĩ Dung ở bên cạnh nhìn cô rất lâu, nói: "Lần sau chị viết đáp án trắc nghiệm với kết quả bài tính toán lên cục tẩy, tránh cho chị không nhớ ra."

Cục tẩy?

Trước giờ Tô Tư Doanh không biết còn có thể làm như thế, có chút ngạc nhiên, sau đó, cô nhìn thấy Bạch Dĩ Dung lấy ra một cục tẩy to bằng lòng ban tay trong cặp ra, mặt ngẩn tò te.

Cục tẩy này... thật sự làm mới nhận thức của cô về cục tẩy!

Bạch Dĩ dung lại lấy ra một cục tẩy cỡ lớn vẫn chưa bóc vỏ trong cặp ra đưa cho cô, "Em tưởng chị biết cái này, cho nên lúc trước không cho chị... áy náy quá."

Tô Tư Doanh lắc đầu nhận lấy tẩy, trái tim ấm áp, lấy ra hộp bánh kem nhỏ mua hôm qua trong cặp ra, "Hôm qua đi qua tiệm bánh nhìn thấy, cảm thấy em sẽ thích."

Đối phương nhận lấy hộp, không nói gì thêm, hai người cùng cúi đầu, tiếp tục tính điểm.

Năm phút sau, Tô Tư Doanh thấp thỏm ngẩng đầu, "Tôi cảm thấy tổng điểm của bản thân không tới 500... thì cũng 480."

Tỉnh thành cô đang sống, một trường đại học bình thường có khoảng điểm từ 500 đến 530 điểm, chỉ khi vượt qua ngưỡng 530 mới có thể chắc chắn một trường đại học nhất định. Còn về một trường đại học trong top, phải thi trên 570 điểm... Nhưng tính tổng điểm các môn hiện tại, Tô Tư Doanh cảm thấy bản thân không đỗ được trường đại học bình thường.

Bạch Dĩ Dung chần chừ, rất lâu sau mới nói: "Chị có muốn tính lại không?"

Tô Tư Doanh nghiêm túc tính lại, "Đại khái... 490?"

Bạch Dĩ Dung mím môi, nhìn điểm số mỗi môn trên giấy của Tô Tư Doanh, nói: "Thật ra chị thi được 532 điểm."

"Em..." Nhất thời Tô Tư Doanh không biết nên nói bản thân tính quá tệ, hay là nói đóa hoa trắng biết mà không báo. Nhưng nói đi cũng nói lại, thành tích lần này không quá lí tưởng, nhưng căn cứ theo thời gian học lại của bản thân, cũng coi như không tệ.

Từ cuối tháng Sáu tới đầu tháng Mười hiện tại, cũng chưa tới bốn tháng, người đã tốt nghiệp đại học một năm như Tô Tư Doanh nhận thức lại kiến thức cấp ba, có thể thi được thành tích như vậy đã là một bất ngờ.

"Không phải em không nói với chị, chỉ là muốn chị tự tính điểm của mình trước, xem xem chỗ nào có vấn đề." Bạch Dĩ Dung giải thích, "Môn thi Tổng hợp của chị thì bình thường, nhưng Toán..."

Bạch Dĩ Dung cố ý kéo dài âm, khiến Tô Tư Doanh có chút căng thẳng.

Nói thật lòng, cô cũng rất muốn lấy thành tích Toán đáp trả lại lời vu oan của giáo viên Toán.

"... Thi được 112 điểm, xếp thứ 10 trong lớp."

Tô Tư Doanh yên tâm, không nhịn được cong khóe môi, người bên cạnh cũng không cầm lòng mỉm cười.

Xếp thứ 10 không phải thành tích gì ghê gớm, nhưng loại chuyện như vả mặt, có tới chậm cũng không thành vấn đề.

Dù sao có tổng cộng năm lần thi thử, thi tháng cũng còn hai lần, cô sẽ không ngừng nâng cao thành tích Toán của bản thân trong bảy lần thi cử này, dùng thực lực nói với một số người đừng thiển cận phán quyết tương lai của một người như thế.

Cho dù nói thế nào, lần thi thử đầu tiên này cũng coi như thuận lợi kết thúc, tiếp sau đây sẽ là hội thao.

Tay Tô Tư Doanh cơ bản đã khỏi, mỗi sáng tới trường không đi thẳng tới lớp học, mà tới sân vận động chạy bộ trước. Sau khi Bạch Dĩ Dung biết chuyện này cũng chạy tới sân vận động, kết quả ngày hôm sau cả hai đều gặp "bà dì cả", chỉ đành ủ rũ tiếp tục tới lớp tự học.

Có một cách nói là: Hai nữ sinh có quan hệ tốt, kì kinh nguyệt của cả hai cũng dần dần trùng với nhau, cuối cùng biến thành cùng một thời gian. Trước kia Tô Tư Doanh không tin, nhưng hiện tại coi như cũng tin tưởng.

Đợi "bà dì cả" rời đi, hai người kéo Chúc Tuệ Quân lười biếng đi luyện tập cho hội thao. Chúc Tuệ Quân không tới trường sớm, luôn muốn ngủ nướng thêm mười phút, nhưng có sự giám sát của hai người, cô nàng không muốn dậy cũng chỉ đành giãy giụa bò dậy, theo bạn thân tới trường chạy bộ. Tới hai ngày cuối cùng, cán bộ Thể dục sắp xếp cho những người chạy tiếp sức tập luyện phần trao gậy, phát hiện kết quả tập luyện của bọn họ liền mừng vui, còn đặc biệt tuyên dương trong giờ thể dục giữa giờ.

Một tuần sau, hội thao hai ngày náo nhiệt kéo băng rôn, học sinh tới trường từ sáng sớm, bố trí sân bãi.

Chuyện như hội thao, học sinh lớp 10 và 11 đều nhiệt huyết cùng kích động, nhưng với lớp 12 là lãng phí thời gian. Cho nên khi lớp 10 lớp 11 đang gióng trống khua chiêng hò hét ở sân vận động, học sinh lớp 12 cầm vở bài tập ngồi dưới rạp che nắng làm đề, hiển nhiên có chút lúng túng.

Rất nhanh sau đó, có học sinh lớp 10 kích động mắng học sinh lớp 12 làm mất hứng, học sinh lớp 12 cũng không thua kém nói lớp 10 cùng lớp 11 quá ồn.

Tô Tư Doanh ở bên cạnh nghe những lời đó có chút nghẹn lời, hội thao không náo nhiệt, đằng ấy tưởng rằng đang tự ôn ở sân vận động à?

Tóm lại, sau một phen giày vò, cuối cùng sân bãi đã bố trí hoàn tất, hội thao chính thức bắt đầu. Lớp 10 lớp 11 tiến hành kiểm duyệt đội ngũ, đi đứng rất hùng dũng oai vệ, đợi bọn họ đi hết, lớp 12 mới thong thả đi về phía trước bục phát biểu, nghe lãnh đạo phát biểu.

Tô Tư Doanh có chút cảm khái, quay đầu muốn nói chuyện với Bạch Dĩ Dung đứng sau lưng mình, nhưng phát hiện Bạch Dĩ Dung đang bị Chúc Tuệ Quân ở sau lưng bện tóc.

Nhìn dáng vẻ mím môi tuyệt vọng của đóa hoa trắng, Tô Tư Doanh phì cười thành tiếng, cán bộ Thể dục bên cạnh lập tức kéo cô, "Suỵt!"

Tô Tư Doanh quay người, tiếp tục nghe lãnh đạo phát biểu những lời khô khan, đồng thời tiến hành vỗ tay đối với những lời phát biểu ấy, bày tỏ kính trọng.

Nửa tiếng sau, học sinh đứng tới nhũn chân cuối cùng cũng nghe lãnh đạo phát biểu xong, vừa nói lãnh đạo lắm lời, vừa quay về vị trí.

Vận động viên xoa chân, bắt đầu chuẩn bị thay quần áo, dán thứ tự thi đấu, những học sinh thi môn 100m và 200m đã bắt đầu làm nóng người. Nội dung 4x400m của Tô Tư Doanh và Bạch Dĩ Dung tới chiều mới tranh tài, cho nên hiện tại bọn họ cũng không vội, ngồi về chỗ ăn đồ ăn vặt, nhìn Chúc Tuệ Quân nhảy nhót.

Chúc Tuệ Quân đăng kí thi 200m, lúc này đang rất căng thẳng, Tô Tư Doanh thì ngược lại, ăn khoai tây thong thả nhìn cô nàng căng thẳng, khiến cô nàng tức tối đi tới cướp khoai tây.

"Hai người có còn là người không? Người yếu ớt như em sắp bị tiếng súng hiệu lệnh dọa tới nhũn chân rồi, hai người vẫn còn ăn khoai tây! Chân em bắt đầu run rồi đây này!"

Tô Tư Doanh chỉ cười không nói, Bạch Dĩ Dung đấu miệng với cô nàng. Ba người náo loạn một lúc, vận động viên kiểm tra danh sách, hai người đi cùng cô gái chân run tới bàn kiểm tra, kết quả lại nhìn thấy một người quen.

Cậu trai ngồi trước bàn kiểm tra, hiện tại đang nhìn thẳng về phía Tô Tư Doanh... Đó không phải là Từ Trạch đá bóng gây họa thì là ai?