Chương 29:
Mọi người mồm năm miệng mười nói suy nghĩ của người tên Ninh Sóc này có vấn đề, nhưng cũng nhanh chóng chuyển chủ đề. Lúc đồ uống chỉ còn lại một chai, Ngô Anh Triết đứng dậy hỏi: "Mọi người có muốn uống chút rượu không?"
Sau khi đề nghị được nhất trí thông qua, Bạch Dĩ Dung và Tô Tư Doanh đi tìm cốc giấy dùng một lần, Ngô Anh Triết liền ngồi lại. Hai người tìm một vòng, người trước lấy một chồng cốc giấy, đột nhiên quay người hỏi người sau đang lấy rượu: "Tư Doanh, chị từng uống rượu chưa?"
Đời này chưa từng uống, nhưng đời trước từng uống, hơn nữa uống tới nỗi bản thân trùng sinh. Tô Tư Doanh nghĩ như thế trong lòng, không biết trả lời như thế nào, nghĩ ngợi giây lát chỉ đành nói: "Cũng coi là từng uống, nhưng không biết tửu lượng thế nào."
Nói thật lòng, sau khi phát sinh chuyện uống rượu khiến bản thân mất mạng, Tô Tư Doanh còn có thể không để tâm, nghĩ thôi cũng thấy rất kì lạ.
Bạch Dĩ Dung gật đầu: "Thế chị uống hai cốc thì đừng uống nữa nhé, đợi có cơ hội sẽ thử tửu lượng ở nhà, sau này ra ngoài cũng có thể cẩn thận chút."
Tô Tư Doanh rất muốn hỏi tại sao phải thử chuyện này, nhưng lời tới bên miệng chỉ là một câu, "Vậy phải cảm ơn em trước rồi."
Rót rượu xong, sáu người trên bàn đồng loạt nâng cốc, Tống Phong là người không thân quen với hai bên nhất, cậu hào sảng uống cạn một cốc bia, nói: "Hôm nay tôi rất vui vì được đi chơi cùng mọi người, đợi tới kì nghỉ tiếp theo lại ra ngoài chơi nữa nhé."
Những người khác cũng cảm thấy đàn anh này không tệ, lần lượt phụ họa.
Bình thường Ngô Anh Triết nói chuyện không biết xấu hổ, uống rượu vào càng không biết xấu hổ. Sau hai lon bia, cậu khăng khăng kéo Tống Phong hát tình ca, hát ca khúc bắt buộc phải chọn khi tới KTV – "Lúm Đồng Tiền", Tô Tư Doanh nghe mà muốn khóc.
Bọn họ hát thật sự rất... rất khó nghe.
Ở bên khác, sau khi uống cốc tai giống như nước hoa quả, có hai nữ sinh đã đỏ mặt. Rõ ràng tửu lượng của Chúc Tuệ Quân không cao, ánh mắt phiêu du nhìn về phía Hạ Đông, dọa đối phương lặng lẽ đi tới chỗ Ngô Anh Triết cùng Tống Phong, chen vào giữa ngồi giả chết.
Tô Tư Doanh có chút mơ màng, nhưng tốt xấu gì cũng có lí trí. Thấy dáng vẻ Chúc Tuệ Quân muốn đi tới kéo Hạ Đông, Tô Tư Doanh nhanh chóng tiến lên phía trước đẩy Chúc Tuệ Quân vào đống búp bê trong phòng khác, để cô nàng tiếp tục ngao du trong thế giới đồ chơi.
Người bình thường nhất trong ba người là Bạch Dĩ Dung, Bạch Dĩ Dung không có bất kì biểu hiện không thích ứng hay khác thường nào khác. Bất đắc dĩ thu dọn lon rỗng chai rỗng trên bàn, cô lấy khăn lạnh đắp lên mặt Chúc Tuệ Quân, muốn để tên này tỉnh táo lại.
Nhưng có một câu gọi là "rượu vào lời ra", cho dù Chúc Tuệ Quân không uống nhiều, nhưng trong tác dụng của men rượu, cô nàng vẫn muốn loạng choạng bò dậy khỏi đống búp bê, khăng khăng chạy tới tìm Hạ Đông, nói là có lời muốn nói với cậu.
May mà khi hát "Tình Ca Khang Định", Tống Phong hát lạc nhịp, hoàn hảo chôn vui tiếng ồn ào của Chúc Tuệ Tuân, cho Bạch Dĩ Dung và Tô Tư Doanh cơ hội thoát thân. Hai người vội vàng chào hỏi nam sinh, vội vàng kéo cô nàng đã bị men rượu xông lên não chạy mất.
Vốn dĩ Hạ Đông nói có khả năng sẽ ra về trước, kết quả, cậu là người duy nhất ở lại tới cuối cùng.
Tô Tư Doanh cũng rất bất lực với chuyện này, tưởng rằng bản thân mua ít rượu bia là được, ai ngờ tửu lượng của cô nàng này lại tệ như vậy. Chúc Tuệ Quân uống chưa nổi hai cốc, đã có gan đi tỏ tình.
Người sáng mắt có thể nhìn ra, Hạ Đông cũng có chút ý tứ với Chúc Tuệ Quân, nhưng với tính cách của cậu, trong một năm học lại này, cậu tuyệt đối sẽ không tiếp nhận Chúc Tuệ Quân. Bình thường Chúc Tuệ Quân có thể nhìn ra chuyện này, cho nên nói năng làm việc cũng có chừng mực, chỉ là vừa uống rượu vào, tình cảm đè nén bình thường liền không khống chế được muốn bộc phát ra ngoài, trái tim rục rịch cơ bản không thể ngừng lại.
Tâm tư của cô gái chàng trai ấy mà, xùy xùy.
Chỉ là đã học lại một lần, Tô Tư Doanh và Hạ Đông cũng không phải vì chuyện tình cảm, mà là vì mục tiêu cao hơn của bản thân.
À không, cô là ngoại lệ, chỉ là cô đã hoàn toàn quên đi kiến thức từng học lúc trước.
Đưa Chúc Tuệ Quân về tới nhà, Bạch Dĩ Dung nói không yên tâm về bạn cùng bàn, khăng khăng muốn đưa cô về nhà. Đi tới dưới nhà, Tô Tư Doanh cảm ơn Bạch Dĩ Dung như thường lệ, muốn tạm biệt Bạch Dĩ Dung, nhưng đối phương không có ý định rời đi.
Thời tiết hiện tại đã có cảm giác mùa thu. Bạch Dĩ Dung mặc váy trắng dài tay, vạt váy bị gió thổi bay, lộ ra bắp chân trắng trẻo mịn màng, nhìn có chút lạnh.
Bạch Dĩ Dung đứng ở đó, lộ bắp chân, sắc mặt trở nên nghiêm túc. Tô Tư Doanh nhìn dáng vẻ này của Bạch Dĩ Dung, đột nhiên có chút căng thẳng, không cất lên được lời tạm biệt.
Rất lâu sau, Bạch Dĩ Dung chầm chậm lên tiếng, hỏi: "Ngày mai sau khi học thêm xong có thời gian luyện tập Hai người ba chân không?"
Tô Tư Doanh: "..."
Hai người ba chân mà em có thể nói nghiêm túc như vậy hả? Làm biểu cảm như thế làm quỷ gì hả?
Dường như Bạch Dĩ Dung cũng có chút căng thẳng, "Là vì em cảm thấy thời gian đi học không đủ, ngày mai lại phải cùng nhau ra ngoài, nên tập luyện luôn."
"Được..." Tô Tư Doanh trả lời không có chút sức lực.
"Vậy chị về đi, em cũng về đây."
"Ừm, đi đường cẩn thận, về nhà thì nhắn tin cho tôi." Tô Tư Doanh hiếm khi nói nhiều như thế, dường như đối phương sáng lên, đột nhiên nói: "Không đúng, em cảm thấy mình hơi choáng đầu, Tư Doanh, em có thể lên nhà chị ngồi một lúc không?"
Tô Tư Doanh nhìn mặt Bạch Dĩ Dung, tỏ ra hoài nghi với việc "choáng đầu" của Bạch Dĩ Dung. Nhưng nghĩ đóa hoa trắng thật sự say rượu, Tô Tư Doanh chỉ đành gật đầu, "Thế em lên trên với tôi, vừa hay hôm nay bố tôi ra ngoài ăn cơm với bạn rồi."
Thế là hai người cùng nhau lên nhà. Sau khi vào nhà, Tô Tư Doanh pha hai cốc nước mật ong, cầm một cốc đưa cho Tô Tư Doanh, "Uống xong xem xem có đỡ hơn chút nào không."
Bạch Dĩ Dung nhận lấy cốc nước, ngồi trên sô-pha duỗi đôi chân thon ra, "Hôm nay chúng ta ngăn Tuệ Quân tỏ tình... chị thấy thế nào?"
"Hiện tại Hạ Đông sẽ không tiếp nhận cô ấy, cô ấy làm rõ chuyện này sẽ chỉ thêm phần gượng gạo, cho dù Hạ Đông thích cô ấy, sau này cũng sẽ không tiếp xúc nhiều. Hơn nữa ở đó còn có hai nam sinh không quá thân quen với cô ấy, nếu Hạ Đông từ chối, cô ấy sẽ chịu đả kích rất lớn." Tô Tư Doanh uống nước, ngồi xuống bên Bạch Dĩ Dung, nghiêm túc phân tích, "Tới lúc đó tâm tư của Tuệ Quân hỗn loạn, không nói tới việc chậm trễ chuyện học hành, mà còn ảnh hưởng tới việc giao tiếp bình thường giữa bạn bè."
"Chị nói đúng." Bạch Dĩ Dung uống nước xong, đặt cốc xuống, "Nhìn cậu ấy rất lớn mật, thật ra nhát gan lắm."
Tô Tư Dung đồng ý gật đầu, hỏi Bạch Dĩ Dung: "Em có muốn ăn gì không? Dù sao ban nãy chúng ta cũng chỉ ăn đồ ăn vặt."
"Em muốn ăn mì, nấu thế nào cũng được." Bạch Dĩ Dung vốn không khách sáo với cô.
"Được." Tô Tư Doanh cười đáp, đứng dậy đi vào trong bếp, một lúc sau, bưng hai bát mì thịt sợi rau cải trắng thơm nhức mũi ra ngoài.
Rau cải trắng với vị ngọt thanh, hương thơm dịu nhẹ trộn lẫn cùng thịt thăn cắt sợi mỏng, kết hợp cùng mì làm tay thơm ngào ngạt, Bạch Dĩ Dung nhìn một cái, lập tức chạy đi rửa tay.
Tư Tư Doanh cũng nấu cho mình một bát nhỏ, quay người bưng ra, đợi khi Bạch Dĩ Dung quay lại rồi hai người cùng ăn. Sau khi Bạch Dĩ Dung quay lại, ngồi ăn một lúc, liền hỏi cô: "Đúng rồi, chị thích nam sinh thế nào? Kiểu ngoài lạnh trong nóng như Hạ Đông, hay là bình thường móc mỉa chị nhưng lúc quan trọng thì đứng đắn đáng tin cậy?"
Người bị hỏi suýt chút nữa phụt mì qua mũi, Tô Tư Doanh sặc sụa đôi tiếng, uống ngụm nước để bình tĩnh lại, trả lời: "Tôi cũng không biết, tóm lại nếu gặp được người thích, cho dù người ta thế nào tôi cũng thích."
"Thế nếu chị được tỏ tình trong lúc này, chị sẽ lựa chọn giống như Hạ Đông chứ?"
Tô Tư Doanh bị hỏi vấn đề này, bản thân không kịp trở tình, cô ngậm lấy mấy sợi mì, qua một lúc lâu, mới nuốt chúng xuống.
Cô nghiêng đầu nhìn đóa hoa trắng đang nghiêm túc ăn mì, không biết dùng tâm trạng gì chầm chậm nói ra mấy chữ:
"Tôi sẽ làm vậy."