Chương 24:
Sau khi mẹ Tô nghe được tiếng đồng ý, vẫn có chút chần chừ, dừng lại giây lát, đẩy cửa phòng ra.
Tô Tư Doanh ngay ngắn ngồi đó nhìn bà, bề ngoài rất bình tĩnh, nhưng cơn sóng trong lòng không có khoảnh khắc nào ngừng lại.
Hai mẹ con mặt đối mặt trong giây lát, mẹ Tô lên tiếng trước: "Vốn dĩ mẹ đợi con thi đại học xong sẽ ly hôn, không ngờ con lại học lại."
Tô Tư Doanh nở nụ cười nhợt nhạt... Nói như thế có nghĩa là, chuyện này phải trách cô?
"Cho nên, đợi khi con học lại xong xuôi, mẹ sẽ ly hôn với bố con, nếu không có gì bất ngờ, sau này con sẽ sống cùng bố con, có ý kiến gì không?"
Lời nói của đối phương rõ ràng không có ý định bàn bạc, Tô Tư Doanh vốn muốn lắc đầu nói không quan trọng, nhưng lời tới bên miệng lại biến thành: "Nếu con nói có ý kiến, mẹ sẽ làm thế nào?"
Nhất thời, trên mặt mẹ Tô không chỉ có vẻ lúng túng, mà còn phủ lên một lớp tức giận, "Đây là thái độ nói chuyện của con với mẹ à?"
"Con gọi mẹ một tiếng mẹ, là thật lòng kính trọng, là cảm ơn mẹ đã cho con sinh mạng này, nhưng tình cảm của con dành cho bố thân thiết hơn với mẹ rất nhiều." Tô Tư Doanh không biết có phải đầu óc mình chập mạch hay không, những lời nói ra càng ngày càng quá đáng, "Trong cuộc hôn nhân này, mẹ là phía phản bội, không sao, tình cảm là thứ không thể khống chế, con hiểu mẹ, nhưng mẹ có cảm thấy như vậy công bằng với bố không? Mẹ sợ người khác bàn tán về mẹ, nói mẹ nɠɵạı ŧìиɧ ly hôn ngay vào lúc con gái thi đại học, mẹ liền duy trì quan hệ hôn nhân như thế này để giày vò bố sao?"
Tình yêu chẳng qua là chuyện trong khoảnh khắc, nhưng chuyện sau đó chỉ là sự kéo dài từ rung động. Tình cảm nhạt rồi, người yêu thích thay đổi, cũng không thành vấn đề, Tô Tư Doanh cảm thấy, nếu khi mẹ quyết định ở bên người đàn ông kia thì nên ly hôn với bố, hợp thì đến không hợp thì tan, đôi bên không làm chậm trễ nhau, cô cũng không tới mức tức giận như hiện tại.
Hiện tại có thể thấy, chắc chắn mẹ và người đàn ông kia không phải mới qua lại ngày một ngày hai. Cách làm hiện tại của mẹ Tô đối với Tô Tư Doanh mà nói, giống hệt với Ninh Sóc năm đó tìm sẵn đối tượng kết hôn rồi mới yêu đương, chia tay.
Nhưng bản thân Tô Tư Doanh cũng biết, suy nghĩ này của bản thân, thật sự ấu trĩ tới cực điểm, thật sự giống như đang nằm mơ.
Trong thế giới vật chất du͙© vọиɠ, nɠɵạı ŧìиɧ hay yêu đương ngoài luồng là những chuyện dễ dàng bắt gặp, nhưng cô vẫn kiên trì với loại cố chấp ấy trong lòng, hơn nữa thử lấy suy nghĩ khác nhau giữa bản thân và người khác đi chỉ trích người ta.
Chỉ là nói đi thì cũng phải nói lại, nếu người khác không quan tâm tới chuyện yêu đương ngoài luồng, cô kiên trì với suy nghĩ ấu trĩ nực cười này có lẽ cũng không thành vấn đề.
Không quản được người khác, cô lại không quản được bản thân chăng?
Tô Tư Doanh nghĩ rồi khẽ cười, "Mẹ, suy cho cùng, mẹ vẫn luôn ích kỉ như thế. Trước kia mẹ ích kỉ quyết định cuộc đời con, quyết định cách sống của con, hiện tại lại ích kỉ muốn lãng phí tình cảm cùng sức lực của bố, chỉ là vì đánh giá trong miệng người khác về mẹ." Người bị chỉ trích đã tức giận, nhưng Tô Tư Doanh vẫn chưa ngừng lại: "Con sẽ không trách mẹ nɠɵạı ŧìиɧ, chỉ là con đau lòng cho bố vì bị mẹ kéo vào cuộc. Mẹ yên tâm, sau này con sẽ kính trọng mẹ như cũ, dù sao mẹ cũng là mẹ đẻ của con, đúng không ạ?"
Tô Tư Doanh biết những lời bản thân đang nói mang theo kí©ɧ ŧɧí©ɧ, rõ ràng đối phương cũng đã bị cô chọc tức, trên gương mặt trước giờ vẫn luôn lạnh lùng ngập tràn tức giận, cuối cùng hất cửa rời đi.
Tô Tư Doanh không biết bản thân làm đúng hay sai, chỉ là cô đem những hờn giận tích tụ đè nén dài ngày trong lòng chuyển hóa thành báo thù bằng ngôn ngữ.
Lỗi sai không phải là nɠɵạı ŧìиɧ, lỗi sai là sự ích kỉ cùng giày vò người khác.
Nhưng... bản thân cô cũng ích kỉ đúng không? Vì không muốn nhìn thấy bố bị giày vò, cho dù còn chưa biết bố có cách nhìn nhận về chuyện này thế nào, cô đã tự ý đưa ra quyết định.
Những lời hôm nay nói ra, cơ bản chính là tăng nhanh tốc độ ly hôn của bố và mẹ.
Đợi bố về nhà, Tô Tư Doanh đã nấu sẵn ba món một canh, thấy bố vào cửa, liền đi ra đón, "Bố, bố về rồi ạ."
Biểu cảm của bố Tô rõ ràng biết hai mẹ con đã nói chuyện với nhau, im lặng rất lâu, người đàn ông luôn mang theo nụ cười đứng trước cửa, che mặt thở dài thật sâu.
"Con gái, là bố có lỗi với con, để con chịu oan ức rồi."
Trong lòng Tô Tư Doanh xót xa, chạy tới ôm lấy bố, "Bố đang nói gì thế, chuyện này đâu phải lỗi của bố."
"Nếu không phải bố vô dụng, những năm qua không thăng tiến..."
"Bố, con không sao, sau này chỉ có hai chúng ta sống cùng nhau, nghĩ lại cũng ổn mà. Con sẽ cố gắng học hành làm việc, đảm bảo không làm bố mất mặt."
Bố Tô nghe thấy những lời này liền ngẩn ra, ôm lấy con gái, nói: "Ngày mai bố và mẹ con sẽ làm thủ tục ly hôn."
"Vâng."
"Quyền nuôi con thuộc về bố, căn nhà này ở gần trường, bố đưa mẹ ít tiền, coi như mua lại nơi này, chúng ta vẫn sẽ ở đây, được không?"
"Vâng."
Rất lâu, tiếng khóc bí bách đè nén truyền từ trên vai Tô Tư Doanh tới.
Tình cảm hai mươi năm, một phía nói buông bỏ là có thể buông bỏ, nhưng rốt cuộc, có một phía vẫn không buông được.
Những lời kí©ɧ ŧɧí©ɧ lúc trước Tô Tư Doanh nói ra, coi như trở thành liều thuốc thôi thúc việc ly hôn của bố mẹ. Nhưng cô luôn cảm thấy, đối với bản thân và bố, như thế có lẽ sẽ tốt hơn. Hiện tại xem ra, bố Tô cũng cảm thấy như vậy.
Cuộc sống mới, bắt đầu từ ngày hôm nay.
Ngày hôm sau Tô Tư Doanh đi học đã hồi phục lại sức sống, Tô Tư Doanh không hỏi gì, giống như bình thường, ngược lại Chúc Tuệ Quân nhào tới ôm lấy cô, nói chúc mừng cô sống lại.
Chỉ là cái giá bỏ ra để sống lại lần này, quả thật có chút lớn.
Tô Tư Doanh cười cười không nói gì, Hạ Đông ngồi xa xa đằng sau nhìn về phía này, im lặng thu lại ánh mắt, ôm chặt lấy Chúc Tuệ Quân giống như kɧıêυ ҡɧí©ɧ, thuận tiện xoa đầu cô nàng.
Loại chuyện này có vẻ rất ấu trĩ, nhưng khi làm, hình như cũng không xấu hổ lắm.
Đợi khi buông Chúc Tuệ Quân ra, Hạ Đông đã bắt đầu đọc sách, ngược lại Bạch Dĩ Dung ở bên cạnh chống cằm, ánh mắt nhìn hai người có chút kì lạ.
"Đại diện Toán lớp các cậu là ai, tới văn phòng thầy Toán lấy bài thi."
Đột nhiên ngoài cửa xuất hiện một khuôn mặt xa lạ, sau khi gõ cửa hô lên một câu rồi lại chạy tới lớp tiếp theo để thông báo.
Đại diện môn Toán sống dở chết dở bò ra bàn, không biết làm đề quá khuya hay lén lút chơi điện tử tới muộn, cả người phờ phạc. Bên cạnh có người gọi dậy đi lấy đề, cậu trực tiếp gọi Bạch Dĩ Dung: "Người đẹp đi lấy lấy bài thi giúp tớ nhé, cảm ơn cảm ơn."
Nhìn Bạch Dĩ Dung có vẻ rất tích cực, đáp một tiếng rồi chạy ra ngoài. Tô Tư Doanh có chút căng thẳng, đối với thành tích Toán lần này, cô cũng có chút mong chờ. Chúc Tuệ Quân lại nháo nháo một lúc, sau đó cúi người nhỏ tiếng nói với cô không biết tại sao anh trai mình đột nhiên bị gọi về nhà, mấy ngày nay cô nàng cũng thanh tịnh hơn nhiều.
Hai người lại tùy tiện nói mấy câu, Chúc Tuệ Quân nhảy nhót về chỗ. Vốn tưởng rằng Bạch Dĩ Dung nhanh chóng quay về, kết quả, Tô Tư Doanh đọc hết một lượt "Ly Tao" mới thấy Bạch Dĩ Dung quay lại lớp.
Sắc mặt đóa hoa trắng có chút khó coi, Bạch Dĩ Dung đưa bài thi cho bạn học phát cho mọi người, sau đó cầm một bài thi đi tới bên Tô Tư Doanh, "Đi theo em tới văn phòng một chuyến."
Tô Tư Doanh rất hiếm khi thấy Bạch Dĩ Dung như thế, cứ cảm thấy biểu cảm của Bạch Dĩ Dung... giống như một giây tiếp theo sẽ cầm gậy đánh chết một đám người.
Chần chừ giây lát, Tô Tư Doanh đứng dậy hỏi: "Bạn cùng bàn, sao thế?"
Bạch Dĩ Dung mím môi, nhỏ tiếng nói: "Thầy nghi ngờ chị chép bài của em, bảo chị... tới giải thích một chút."