Giai Nhân Và Luật Sư

Chương 458: Đã lâu rồi không gặp

Cánh cửa ẩn nấp được mở ra, đằng sau cửa phòng tầm thường, bất ngờ là một phòng làm việc được trang trí hoa lệ.

Nghe tiếng mở cửa, Thẩm Lãng đang ngồi thẳng người hơi dựa về phía sau.

Lục Nhĩ thay đổi vẻ ôn hòa trước mặt Vũ Thư và Vũ Thiên Dương, ánh mắt âm u bắn về phía Thẩm Lãng: “Tổng Giám đốc Thẩm, đã lâu không gặp!”

“Đã lâu không gặp, ngài Lục Nhĩ vẫn phong lưu hào phóng như vậy.” Thẩm Lãng cười khẽ, sự châm chọc trong ngữ khí không thể không nghe ra.

Nhưng tâm tư Lục Nhĩ nhạy cảm.

Trước kia còn thề thốt nồng nàn với Thẩm Thất Thất, vào lúc này lại tùy ý lấy lòng Vũ Thư, Thẩm Lãng đương nhiên không vui.

Mặc dù khi trước anh ta hiểu rõ mục đích tâm trí Lục Nhĩ.

Lục Nhĩ hừ lạnh, không cần người ta chào hỏi, ngồi xuống ghế sofa bên cạnh: “Không so được với cuộc sống dễ chịu như Tổng Giám đốc Thẩm.”

Thẩm Lãng nhướng mày, không nói tiếng nào.

“Không biết Tổng Giám đốc Thẩm hôm nay gọi tới có chuyện gì.” Lục Nhĩ đốt một điếu thuốc, ngọn lửa di chuyển tới khóe miệng, ánh lửa lúc sáng lúc tối làm vết sẹo trên mặt càng rõ ràng.

Thẩm Lãng đứng dậy: “Tôi biết anh chỉ muốn thoát khỏi khốn cảnh bây giờ.”

Động tác Lục Nhĩ ngừng một lát.

Thẩm Lãng đi tới: “Đem anh giao cho Vũ Thiên Dương thật sự là bất đắc dĩ, có điều tình huống lúc đó, cũng chỉ có Vũ Thiên Dương có thể mò ra anh.”

Dáng vẻ Thẩm Lãng đối xử chân thành, đổi lấy anh ta cười lạnh một tiếng.

Thế lực nhà họ Thẩm bao lớn, từ sớm khi anh ta hợp tác với Thẩm Lãng cũng đã điều tra qua, muốn đưa anh ta đi, làm sao có thể không làm được.

Chẳng qua là yêu quý lông chim, không muốn để cho người ta bắt được cái chuôi thôi.

Thẩm Lãng cũng không thèm để ý biểu cảm của anh ta, vẫn nói: “Giao ước của tôi và giám đốc Vạn đã ký, ngày giao hàng là mười sáu tháng này, lần này làm tốt, tôi có thể đưa anh đi từ chỗ Vũ Thiên Dương.

“Ồ? Theo tôi biết, Tổng Giám đốc Thẩm từ trước đến nay chưa bao giờ làm ăn lỗ vốn.”

“Dĩ nhiên, những thứ này đều có điều kiện.” Thẩm Lãng giương cổ lên.

Lục Nhĩ híp mắt nhìn sang.

“Trong tay Vũ Thiên Dương có một phần tài liệu, tôi cần anh trước ngày mười sáu giúp tôi lấy được.” Thẩm Lãng nói ra.

Con ngươi Lục Nhĩ hung hăng nheo lại.

Người biết quá nhiều bí mật, xưa nay đều chết không được tử tế.

Thẩm Lãng sẽ có lòng tốt như vậy nói cho anh ta cái thóp nhà họ Thẩm?

Dường như là phòng bị trong mắt anh ta qúa sâu, chọc Thẩm Lãng cười lớn một tiếng: “Làm sao, không dám?”

Lục Nhĩ mặt đối mặt với anh ta, vết sẹo thật dài từ trên mặt anh ta thẳng tới đuôi mắt, đôi mắt hung ác lúc này nghi ngờ bất định nhìn anh ta, dường như có thể từ trong đó thấy được ý nghĩ sâu trong nội tâm anh ta.

Trong nháy mắt bầu không khí trở nên yên tĩnh.

Dường như qua một hồi lâu, mới nghe Lục Nhĩ ồm ồm mở miệng: “Tôi muốn sáu mươi tỷ, ngân hàng Thụy Sĩ trực tiếp chuyển tiền, ngoài ra, sau khi chuyện thành công hộ tống tôi rời khỏi thành phố Cần An.”

“Hả? Thù của Lục Trình Thiên anh không báo nữa?” Ngẩng đôi mắt kinh ngạc, Thẩm Lãng biết rõ anh ta có chấp niệm đối với việc báo thù Lục Trình Thiên.

Lục Nhĩ híp mắt: “Những thứ này không liên quan đến anh!”

Thẩm Lãng hơi suy nghĩ một chút: “Được, đồng ý!”

Đưa tay ra, lần đầu tiên đối đãi bình với người đàn ông trước mắt: “Hợp tác vui vẻ.”

“Hợp tác vui vẻ.”

Lúc Lục Nhĩ lặng lẽ tới, Vũ Thư vẫn còn ở trong sàn nhảy nhảy nhót, anh ta uống từng ngụm từng ngụm rượu, đang suy nghĩ lời Thẩm Lãng nói thật hay giả.

Trên cổ có hơi thở ấm áp thổi tới, anh ta nhạy bén đưa tay về phía sau, chuẩn xác bóp cổ đối phương.

“A, anh làm gì vậy!” Vũ Thư sợ hết hồn, chợt trợn to hai mắt hung hãn liếc anh ta.

Đôi mắt tàn nhẫn của Lục Nhĩ lập tức thay đổi, buông tay ra.

Vũ Thư thở phì phò bước đôi chân dài vượt qua ngồi đối diện anh ta: “Hừ, vốn là mấy ngày nay tôi nhìn anh cũng không tệ lắm, không nghĩ tới lại dám tập kích tôi, Lục Tử, ai cho anh to gan lớn mật thế?”

“Xin lỗi, cô Vũ, đây chẳng qua là tính cảnh giác để bảo vệ bản thân.” Lục Nhĩ nhướng mày, nói xin lỗi.

Vũ Thư quả nhiên không tức giận như vậy nữa.

Lục Nhĩ lấn người lại gần: “Cô Vũ chẳng lẽ không cảm thấy như vậy mới có thể bảo vệ cô càng tốt sao?”

Chóp mũi Vũ Thư hừ nhẹ, miễn cưỡng đồng ý.

Lục Nhĩ cười, người đàn bà này so với Thẩm Thất Thất mà nói, sợ là cũng thông minh không tới đâu.

…..

“Mức giá này trong giới thương trường là tương đối cao, ra mắt sản phẩm dùng thử tôi cảm thấy vẫn nên chọn một số chứ không phải tất cả. Ngoài ra...” Hà Cảnh Quân mặc bộ âu phục, đứng trước máy chiếu nói một cách đĩnh đạc.

Toàn bộ đàn ông phía dưới đều chăm chú lắng nghe, còn phụ nữ thì ánh mắt mỗi người sáng lên ngắm nhìn Hà Cảnh Quân.

Sau khi hội nghị kết thúc, người trong phòng họp nối nhau ra.

Một mỹ nữ thân mặc đồ công sở chậm rãi đi tới phía sau anh.

Đợi sau khi đám người đều đi hết sạch, người đẹp gọi Hà Cảnh Quân lại: “Giám đốc Hà, ở công ty thích ứng được không?”

Hà Cảnh Quân ngước mắt, trên mặt còn mang theo nụ cười ôn hòa như thói quen, hơi gật đầu: “Cũng không tệ lắm.”

“Vậy buổi chiều cùng nhau ăn cơm đi, anh tới lâu như vậy, vẫn chưa cùng đi ăn cơm đâu.” Mỹ nữ kia mở miệng mời nói.

Hà Cảnh Quân làm bộ suy nghĩ một chút: “Cũng được, khoảng thời gian này nhờ mọi người chiếu cố, buổi chiều cùng nhau ăn cơm đi, gọi mọi người hết, tôi mời khách.”

Sắc mặt người đẹp đồ công sở cứng lên trong nháy mắt.

Ha ha cười cười: “…Được, tôi đi thông báo với mọi người.”

Hà Cảnh Quân khẽ gật đầu.

Người đẹp đồ công sở nhếch mép một cái bước nhanh đi.

Buổi chiều, tin tức giám đốc Hà mời cơm truyền đi.

Quán ăn, học trưởng kiêm ông chủ của Hà Cảnh Quân – Lâm Vũ, bưng ly rượu ghé tới trước mặt Hà Cảnh Quân: “Giám đốc Triệu là đóa hoa kiêu ngạo lạnh lùng của công ty bọn tôi, lần đầu tiên gặp cô ấy đã là sự thỏa mãn đối với một người đàn ông, như thế nào? Đại mỹ nữ, nữ cường đó, có hứng thú không?”

“Xin lỗi, không có hứng thú!” Hà Cảnh Quân nhếch mép.

Lâm Vũ lắc đầu: “Cậu đó, lúc đi học thì không tiếp xúc với phụ nữ, cho nên không biết, phụ nữ á mà, là loại động vật dễ thương nhất trên thế giới này, làm sao có thể nhẫn tâm...”

“Alo, Vy Vy, đã tới chưa?” Hà Cảnh Quân hướng về phía Lâm Vũ áy náy cười một tiếng, nghe điện thoại.

Đan Diễn Vy từ trên xe taxi xuống, kéo quần áo trên người: “Ừ, mới vừa xuống xe.”

“Được, anh lập tức đi đón em.” Hà Cảnh Quân cười nói.

Cúp điện thoại.

Lâm Vũ trừng mắt:”Mẹ kiếp, cậu đây là gọi điện thoại với ai thế?”

“Vị hôn thê của tôi, đợi lát nữa giới thiệu cho mọi người biết.” Hà Cảnh Quân mở miệng.

Công ty của Lâm Vũ không lớn, nhưng từ sau khi sát nhập công ty, một số cô gái độc thân giống như sói đói tìm được miếng bánh ngọt, hơn nữa bản thân học trưởng này thuộc kiểu playboy, vì để cho người ta im miệng, lần này Hà Cảnh Quân trực tiếp dẫn Đan Diễn Vy tới.

Chỉ là quyết định tương đối vội vàng, thời gian tương đối gấp, cho nên chưa kịp đi đón cô.

Hà Cảnh Quân rất nhanh ở dưới lầu tìm được Đan Diễn Vy.

“Vy Vy, ở đây.” Vẫy vẫy tay, Hà Cảnh Quân phóng ra một khuôn mặt lớn.

Hôm nay Đan Diễn Vy có chú ý trang điểm, ăn mặc chỉnh trang, cả người trẻ trung ngọt ngào, xinh đẹp vô song.

Người xung quanh nhìn qua, Đan Diễn Vy nâng cánh tay lên trước khoác tay Hà Cảnh Quân.