Tổng Tài Theo Đuổi Cô Vợ Nhỏ Thi Nhân

Chương 323

Chương 323

Người cha đẹp trai nhất toàn trường đang nhấc bổng đứa con gái đáng yêu của mình lên cao, sự tương phản này nhìn thế nào cũng đều thấy vô cùng đáng yêu.

Khi vừa bắt đầu phụ huynh còn cảm thấy nếu Tiêu Khôn Hoằng xuất hiện thì nhất định mọi người sẽ cảm thấy câu nệ.

Dù sao thì người ta cũng là ông chủ lớn.

Nhưng mà sau khi kết thúc hoạt động thì cũng không xảy ra bất cứ xung đột không tốt nào.

Cuối cùng mọi người còn chụp ảnh chung trước khi kết thúc hoạt động của ngày hôm nay.

Khi chia tay, Bé Bánh Bao nhận được rất nhiều quà tặng, cũng tặng rất nhiều tò he cho mọi người.

Cô bé quơ tay chào các bạn: “Bye bye, gặp lại nhau ở trường học nhé.”

Mọi người đều tản ra chuẩn bị lên đường về nhà.

Mặt trời ngày thu lúc lặn thì trở nên rất rực rỡ, nhuộm đỏ cả những áng mây, cả nửa bầu trời chẳng khác gì được rải đầy tơ lụa.

Phong cảnh lúc này đẹp hơn so với lúc tới nhiều.

Trẻ con chơi đùa đã thấm mệt, không bao lâu sau thì liền chìm vào giấc ngủ.

Tiêu Khôn Hoằng bế hai đứa,Thi Nhân bế một đứa.

Cô ngửa cổ lên nhìn người đàn ông bên cạnh mình, đè thấp âm thanh nói: “Biểu hiện hôm nay của anh rất tốt.”

Cô có thể nhận ra được mấy đứa nhỏ rất vui.

Đây có lẽ là lần mà bọn chúng chơi vui vẻ nhất, vì có cha ruột chơi cùng chúng nó.

Tiêu Khôn Hoằng nhìn thấu được suy nghĩ nơi đáy mắt cô, anh vòng một tay ra sờ vào vành tai của cô, anh nói: “Sau này anh sẽ không vắng họp nữa.”

Hôm nay không phải là anh không nhìn thấy Bé Bánh Bao đi khắp nơi khoe khoang với mấy bạn nhỏ của mình: “Nhìn đi, đó chính là cha tớ đó, rất đẹp trai đúng không?”

Bộ dạng cô bé trông vừa rất tự hào vừa kiêu ngạo.

Nhưng không hiểu làm sao mà Tiêu Khôn Hoằng lại cảm thấy lòng mình chua xót, con cái nhà người khác không như thế này. Có lẽ là bởi vì đây là lần đầu tiên anh đi tham gia hoạt động gia đình với con.

Trong vòng chơi của đám trẻ cũng sẽ có những đoàn thể nhỏ, và cả so bì.

Chung quy là anh đã mắc nợ hai đứa con nhiều lắm.

“Chuyện năm đó cũng không hoàn toàn là do anh sai, bây giờ anh cũng đã làm đủ tốt rồi.”

“Vẫn chưa đủ.”

Ánh mắt Tiêu Khôn Hoằng sâu thăm thẳm, ít nhất là anh của bây giờ, vẫn còn chưa đủ.

Buổi tối sau khi về nhà thì mấy đứa nhỏ nửa tỉnh nửa mê, nhưng cũng rất vui vẻ.

Tiêu Khôn Hoằng bế con gái về phòng cô bé, còn có thể mơ hồ nghe thấy cô bé nói mớ: “Đâu chính là cha tớ đó, rất đẹp trai đúng không, tớ cũng có cha…”

Trong lúc nhất thời lòng anh liền mềm nhũn.

Người đàn ông từ trước đến nay vẫn luôn lạnh lùng cứng rắn, bây giờ đã áy náy đến không thở nổi.

Tiêu Khôn Hoằng cẩn thận đặt con gái lên giường rồi đắp chăn lại cho cô bé, anh lẩm nhẩm trong lòng: Ngủ ngon, công chúa nhỏ của cha.

Sau khi bố trí ổn thỏa cho con gái thì Tiêu Khôn Hoằng mới khẽ khàng bước ra khỏi phòng ngủ.

Anh lập tức đi tới phòng sách, trợ lý Tiêu đã đứng đây chờ từ lâu.

“Nói đi.”

Tiêu Khôn Hoằng ngồi lên ghế, trước mặt anh đang bày một đống văn kiện, anh lật qua một lần rồi nói: “Bên phía Tiêu Vinh thế nào rồi?”

“Đã bắt được người rồi, đang được giám thị nghiêm ngặt, những người lúc đầu đi cùng anh ta đều đã chết, chỉ còn sót lại mỗi mình anh ta thôi.”

“Ừm, trước tiên cứ nhốt anh ta thế đi, nhớ đừng để cho anh ta chết.” Đáy mắt Tiêu Khôn Hoằng xẹt qua một tia lệ khí, Tiêu Vinh đã làm sai bao nhiêu chuyện như thế, sao có thể tống ông ta vào tù một cách dễ dàng như vậy được chứ.

Muốn hỏi được một số chuyện thì cần phải có lòng kiên nhẫn.

Bây giờ đã bắt được người rồi, thứ anh có nhiều nhất chính là thời gian.

“Đã làm theo lời anh nói, lần này sẽ không xảy ra bất cứ vấn đề nào nữa đâu.”

Trợ lý Tiêu biết chuyện về Tiêu Vinh rất quan trọng nên vẫn luôn đích thân thu xếp chuyện này.

Tiêu Khôn Hoằng gật gật đầu, anh lấy văn kiện của tập đoàn qua, tiếp tục xử lý công việc.

Tất cả mọi chuyện giống như đều đã khôi phục lại sự bình tĩnh vốn có.

Hợp tác của tập đoàn Quang Viễn và nhà họ Mạc được gấp rút tiến hành, hai tập đoàn đa quốc gia hợp tác xây dựng một cầu nối thương mại – mậu dịch, vô cùng có tính đại biểu.

Rất nhiều người đều đang đặt sự chú ý vào lần hợp tác này của bọn họ.

Từ khi tập đoàn Quang Viễn và nhà họ Mạc thật sự bắt đầu hợp tác thì những công ty đứng ngoài kia mới thở phào nhẹ nhõm.

Dù sao thì tập đoàn Quang Viễn đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, bọn họ đều đoán rằng lần hợp tác này không thể bắt đầu được.

Bây giờ tất cả đều yên tâm, những công ty đã hủy bỏ hợp tác cũng tìm cơ hội để hợp tác lại với Tiêu Khôn Hoằng lần nữa. Mặc dù cũng có một số tập đoàn vẫn thờ ơ, nhưng tóm lại tình huống bây giờ đã tốt hơn lúc vừa bắt đầu rất nhiều rồi.

Thi Nhân không lập tức đến tập đoàn làm việc.

Cô vẫn luôn nhốt mình trong phòng làm việc để hoàn thành khâu cuối cùng của tác phẩm điêu khắc.

Hơn nửa năm trời cô vẫn luôn cố gắng, không thể bỏ dở ngay thời khắc cuối cùng được, cách ngày mừng thọ của ông cụ nhà họ Mạc cũng chỉ còn một tháng mà thôi.

Mỗi khi cô rảnh rỗi thì sẽ ngẩng đầu lên nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, nhìn cây ngô đồng đã rụng sạch lá.

Cũng đã gần đến cuối thu, không khí buổi sáng sớm đã bắt đầu se se lạnh.

Thời gian trôi qua nhanh như một cái chớp mắt.

“Cốc cốc cốc.”

“Mời vào.”

Thi Nhân quay đầu lại thìn nhìn thấy mợ Hồng đi vào, cô buông công cụ trong tay xuống: “Có chuyện gì sao?”

“Cậu chủ gọi điện thoại cho mợ, nhưng hình như là mợ không nghe thấy.”

Lúc Thi Nhân cầm điện thoại của mình lên thì mới phát hiện nó đã hết pin rồi.

Cô đi ra khỏi phòng, đi xuống phòng khách cầm điện thoại bàn lên gọi: “Alo, vừa rồi điện thoại của em hết pin.”

“Ừm, trưa hôm nay em ăn gì thế?”

“Chỉ là những món ăn bình thường mà mợ Hồng thường nấu ở nhà thôi.”

“Thời tiết hôm nay cũng rất đẹp.”

Giọng nói vừa trầm thấp vừa dễ nghe của người đàn ông truyền tới từ đầu bên kia điện thoại.

Khóe miệng Thi Nhân hiện lên nét cười: “Đúng thế, rốt cuộc là anh có chuyện gì vậy?”

“Lẽ nào không có chuyện gì thì anh không được tìm em nói chuyện phiếm hả?”

Tiêu Khôn Hoằng nghe mà tức.

Cái người này đúng thật là không có lương tâm, mỗi lần đều là anh tìm cô trước, kết lả là cô lại không chủ động tìm anh lần nào.

Trong giọng nói của người đàn ông mang theo vẻ u oán.

Nụ cười của Thi Nhân càng tươi thêm: “Khụ khụ, em cũng không có ý đó. Chẳng qua là bây giờ vẫn có hơi không thích ứng được.”

“Vậy sau này em phải từ từ học cách thích ứng, phải nhớ sạc đầy pin điện thoại, nếu như em không ngại mỗi lần đều để mợ Hồng đi gọi em nghe điện thoại thì cũng được thôi.”

“Không cần đâu, sau này em sẽ để điện thoại bên tay.”

Thi Nhân hơi đỏ mặt, người đàn ông này trở nên dính người như thế này từ lúc nào vậy?

“Ừm, ngoan lắm”

Người đàn ông đó như được dỗ dành ngay tức khắc, như thế còn được. Cả hai đầu điện thoại đột nhiên không có bất kì tiếng động nào.

Thi Nhân chậm rãi mở miệng nói: “Hôm nay anh có bận không?”

“Cũng được.”

Vừa nói người đàn ông đó vừa lật giở văn kiện trong tay, phát ra âm thanh rất nhỏ.

Thi Nhân nghe thấy tiếng trang giấy lật qua lật lại liền hiểu được thật ra anh rất bận rộn, nhưng mà vẫn muốn rút một ít thời gian để gọi điện thoại cho cô.

Loại cảm giác được người khác đặt trong tim này thật sự rất tốt đẹp.

Đáy lòng cô ngọt ngào giống như được ăn mật.

Thì ra đây chính là cảm giác yêu đương.

“Vậy thì anh cứ bận việc của anh trước đi, buổi chiều có thể tan làm đúng giờ.”

“Ừm, tuân mệnh vợ anh.”

Giọng nói trầm thấp còn mang theo giọng nói khàn khàn của Tiêu Khôn Hoằng truyền đến từ đầu bên kia điện thoại, giống như anh đang ghé vào bên tai cô thủ thỉ vậy.

“Ừm, được.”

Thi Nhân ngọt ngào ôm điện thoại, sau khi buông điện thoại xuống thì sờ sờ khuôn mặt đã nóng bừng của mình.

Cảm thấy hôm nay thật kì lạ.

Vui vẻ không thể nói thành lời.

Cô quay đầu lại liền nhìn thấy mợ Hồng, biểu tình trên mặt cô hơi cứng đờ một lát: “Khụ khụ, cháu lên lầu trước đây.”

“Vâng, mợ chủ.”

Mợ Hồng nhìn thấy hình thức ở chung của hai người này thì trên mặt cũng lộ ra nụ cười vui mừng, chỉ có khi tình cảm của cậu chủ và mợ chủ ngày càng tốt hơn thì cái nhà này mới giống nhà.

Thi Nhân quay về phòng làm việc, pin điện thoại cũng đã sạc được kha khá.

Sau khi mở nguồn lên thì liền gửi một tin nhắn cho trợ lý Tiêu: “Hôm nay anh ấy có ăn cơm đúng giờ không?”

Trợ lý Tiêu nhắn lại một icon đổ mồ hôi.

Thi Nhân vừa nhìn icon đó thì liền hiểu: “Đợi lát nữa tôi sẽ bảo mợ Hồng làm một ít đồ ăn rồi đem tới.”

“Chuyện này không làm trì hoãn thời gian của mợ chủ chứ?”

“Sẽ không.”

“Vậy thì phải làm phiên mợ chủ rồi.”

Sau khi trợ lý Tiêu trả lời tin nhắn thì mới thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó anh ta bình tính đặt điện thoại xuống, anh ta quay người trở về phòng làm việc, quả nhiên nhìn thấy hộp cơm bên cạnh không mất được mấy miếng.

Bây giờ cũng đã là hơn hai giờ chiều rồi, thói quen của cậu chủ vẫn giống trước.

Chẳng qua là trước mặt mợ chủ và con cái thì cậu chủ mới thu liễm một hai mà thôi.

Lần này anh ta không nói gì mà trực tiếp thu dọn hộp cơm rồi mang đi.

Tiêu Khôn Hoằng không tỏ vẻ gì mà nhìn anh ta một cái, anh cũng không nói gì mà tiếp tục xử lý văn kiện trong tay.

Thời gian trôi qua rất nhanh, đột nhiên có người mở cửa.

Tiêu Khôn Hoằng nhíu mày: “Làm gì?”

Bình thường trợ lý Tiêu gõ cửa xong thì liền đi vào, ai mà lại không hiểu quy tắc thế?

“Ông chủ, mang đồ ăn tới rồi đây.”

Động tác trên tay của Tiêu Khôn Hoằng tạm ngừng lại, giọng nói này?