Phát Sóng Trực Tiếp Sinh Hoạt Của Địa Cầu

Chương 72: Trừng phạt

Convert: Bến

Editor || Beta: Manh

Sau lần phát sóng trực tiếp này, Kiều Hân Hân yêu cầu ba ngày nghỉ để điều chỉnh. Cơm nước xong, cô tạm biệt Lý Mục, định về nhà mình.

Khi đến ngoài cửa, cô mới phát hiện đèn phòng còn sáng, có lẽ Lâm Tử Thần đang ở nhà. Chẳng biết vì sao, Kiều Hân Hân dừng bước, có lẽ là do hiện tại cô chỉ muốn ở một mình.

Do dự hồi lâu, cô vẫn xoay người tới một khách sạn gần đó.

Thuê một căn phòng tiêu chuẩn, sau khi vào phòng, cô trực tiếp nằm lên giường.

Hiện tại, Kiều Hân Hân hoàn toàn không buồn ngủ, nhưng cô lại chẳng có chút sức lực nào, cũng chẳng hứng thú với bất kỳ chuyện gì...

... Ngoài tin tức về Kaka ra.

Có lẽ... Anh phải còn sống chứ? Tuy cô không có kiến thức về người thức tỉnh, nhưng... Chắc chắn Kaka sẽ không dễ dàng chết như vậy phải không?

Một mình cô ngây người ở khách sạn, mở tivi nhưng tắt tiếng, cứ đờ đẫn nhìn tường.

Thật lâu sau, quản gia lên tiếng.

[Chủ kênh Tiểu Kiều, sau khi phát sóng trực tiếp tiếp thúc kết thúc, ngài có hơn ba triệu người lưu trữ phòng, gần bảy triệu điểm nhân khí... Ngài đã thành công lên cấp chủ kênh ngôi sao rồi.]

"... À, vậy sao."

[Ngài hiện đang là chủ kênh hai sao, chỉ còn kém chút nữa là có thể lên ba sao.]

Chủ kênh ba sao...

A, đúng rồi, ở TV Thái Dương, chỉ cần trở thành chủ kênh ba sao là có thể tự do lướt web của họ.

Kiều Hân Hân vẫn luôn hứng thú với trung tâm thương mại Thái Dương, cô nhớ, phải có hơn mười triệu điểm nhân khí thì mới có thể trở thành chủ kênh ba sao... Cô còn thiếu ba triệu điểm nữa.

Tuy nhiên, cô cũng chẳng thấy vui vẻ.

Kiều Hân Hân vùi mặt vào gối, buồn buồn nói: "Được, tôi biết rồi."

Trò chơi tử vong lần này đã khiến phòng phát sóng của Kiều Hân Hân nổi tiếng, các chỉ số trong phòng không ngừng tăng lên, nhưng hiện tại cô không có lòng dạ nào để quan tâm tới những thứ ấy.

Trong đầu Kiều Hân Hân chỉ có Kaka, cô biết mình nhất định phải nhanh chóng điều chỉnh tâm tính có phần mất thăng bằng này, nếu không...

Thở dài một tiếng, cô bò dậy từ trên giường, loạng choạng bước vào nhà vệ sinh.

Ngày hôm sau, Tranh Tử gấp gáp muốn đến gặp cô.

Khi ấy, Kiều Hân Hân đã về nhà, một đêm chưa ngủ, quầng thâm mắt có vẻ rất rõ ràng.

Cả người cô ỉu xìu vùi trên sô pha khiến Lâm Tử Thân vừa rời giường hoảng sợ.

"Cô... Cô về rồi à?"

Tối hôm qua, Lâm Tử Thần ra ngoài chơi, gần hai ba giờ sáng mới về, ngủ một mạch đến giữa trưa.

Kiều Hân Hân gật đầu, không quá muốn nói chuyện.

Lý Mục đã đánh tiếng trước với Lâm Tử Thần, biết tâm tình Kiều Hân Hân đang không tốt nên Lâm Tử Thần không định ở nhà.

Cô khẽ cười nói: "Tôi có hẹn đi chơi với bạn, đêm nay sẽ không về nhà đâu."

"Tôi biết rồi."

Kiều Hân Hân hơi ngồi thẳng dậy, cô uống một ngụm nước, cuối cùng đầu óc cũng tỉnh táo hơn một chút.

"Cô chú ý an toàn nhé."

Lâm Tử Thần đang đi giày khựng lại, cô kinh ngạc nghiêng đầu.

Kiều Hân Hân cười nhẹ với cô, tuy có chút tiều tụy, nhưng Lâm Tử Thần cảm thấy Kiều Hân Hân có phần khác trước.

Không biết cô ấy đã trải qua chuyện gì trong hai ngày đi thăm người thân... Có lẽ người trong nhà gặp chuyện chăng? Tuy Lâm Tử Thần rất tò mò nhưng cũng không hỏi đến cùng, cô biết, trong tình huống này, có những vết sẹo không nên bị bóc trần.

Khi Lâm Tử Thần ra cửa, Kiều Hân Hân nhận được điện thoại từ Tranh Tử. Cô nàng muốn gặp mặt, Kiều Hân Hân trực tiếp từ chối. Cô biết trạng thái hôm nay của mình không tốt, thực sự không muốn ra ngoài ăn uống chơi bời.

Ngay cả sức mở miệng cũng không có.

Tranh Tử chưa từ bỏ ý định, năn nỉ ỉ ôi một hồi, Kiều Hân Hân vẫn không chịu

Cô nàng biên tập than nhẹ: "Được rồi, khi nào cậu rảnh thì nhớ tìm tôi nhé... Ừm, đừng buồn nữa nha."

Tranh Tử rất lo lắng, tuy không biết vì sao tâm tình Kiều Hân Hân lại tệ đến vậy, nhưng nếu Kiều Hân Hân không muốn nói thì thôi.

Không ngừng truy hỏi đến cùng sẽ khiến người khác phiền chán.

Cả người Kiều Hân Hân cuộn tròn trên sô pha, từ hôm qua tới giờ, cô gần như chưa làm chuyện gì, một bức cũng chưa vẽ.

Cô chưa bao giờ bết bát như vậy...

Kiều Hân Hân nhắm nghiền hai mắt: "Tranh Tử à, chắc phải mấy ngày nữa tôi mới nộp bản thảo được... Tôi muốn nghỉ ngơi vài ngày."

Ba ngày.

Nếu phòng phát sóng ngừng hoạt động ba ngày, cô cũng sẽ nghỉ ba ngày.

Ba ngày sau, dù có tin tức của Kaka hay không, cô cũng phải trở lại trạng thái cũ. Cố gắng làm việc, cố gắng sinh sống... Đây hẳn là một Kiều Hân Hân mà Kaka muốn thấy.

Nếu cứ tiếp tục sa sút như vậy, chính cô cũng sẽ chán ghét bản thân mình.

*

Ba ngày trôi qua rất mau, trong ba ngày này, Kiều Hân Hân chỉ ở một mình, ăn, ngủ, ngẩn người, thỉnh thoảng sẽ đọc truyện tranh.

Trong tủ lạnh có rất nhiều thức ăn, ngày nào cô cũng thay đổi phương pháp chế biến, dường như chỉ khi nấu nướng, cô mới có thể bình tĩnh hơn một chút.

Chẳng qua... Vẫn chưa có tin tức của Kaka.

Lý Mục không đến tìm cô, cô cũng không dám gọi điện hỏi thăm, đột nhiên sợ phải nghe tin xấu.

Chi bằng cứ giữ vững tình trạng này, ít nhất trong lòng cũng có tưởng niệm.

Tư thế ngủ xấu khiến cổ Kiều Hân Hân đau nhức. Cô đứng trong phòng, làm theo động tác trên tivi, hoạt động gân cốt xong thì thấy thoải mái hơn nhiều.

Tiếng mở cửa chợt truyền đến.

Là Lâm Tử Thần sao?

Kiều Hân Hân tùy ý nhìn thoáng qua, không ngờ lại trông thấy Lý Mục đang xách một túi hoa quả.

Lý Mục mua nho, táo cùng mận đen đến, khi thấy tinh thần Kiều Hân Hân không quá tệ, anh có phần kinh ngạc.

Anh còn tưởng rằng cô sẽ cực kỳ tiều tụy.

Thế nhưng, ngoài quầng thăm mắt vẫn đậm như cũ, Kiều Hân Hân rõ ràng khá khẩm hơn ba ngày trước rất nhiều.

Anh xách túi vào phòng bếp.

"Trò chơi tử vong thưởng năm trăm ngàn tệ, tôi chuyển vào tài khoản ở TV Thái Dương giúp cô rồi, cô muốn rút lúc nào cũng được."

"A, ok... Cảm ơn anh nhé."

Năm trăm ngàn tệ sao...

Kiều Hân Hân biết mình sẽ có tiền thưởng nên không cảm thấy quá bất ngờ.

Tiền thưởng của trò chơi tử vong tăng từ thấp tới cao, những trận trước là khoảng một triệu tệ, mà bởi vì số người thắng cuộc lần này đổi thành hai nên tiền thưởng bị chia đôi.

"Thế Kaka thì sao?" Cuối cùng, Kiều Hân Hân vẫn hỏi.

Lý Mục bê hoa quả đã rửa sạch ra, đặt lên bàn, tùy ý cầm một quả mận đen: "Tiền thưởng của cậu ta luôn được Thần Điện Nicolas xử lý, à mà... Đã có tin của Kaka rồi."

"...."

Tim Kiều Hân Hân đập thình thịch, cô ngồi ở trên sô pha, nắm chặt gối ở trong lòng.

Cô nhìn về phía Lý Mục, không đủ can đảm để nói thêm một chữ nào.

"Không ai biết rõ tình hình cụ thể ở trên đảo, phía ban tổ chức đã tuyên bố xin lỗi, đây là sai sót lớn của bọn họ. Còn Kaka thì... Vẫn còn sống."

Anh vẫn còn sống.

Khi nghe thấy bốn chữ ấy, Kiều Hân Hân thiếu chút nữa khóc thành tiếng, tay cô bụm miệng, cố gắng áp chế nỗi mừng khôn xiết ở trong lòng.

"Vẫn... Vẫn còn sống sao?" Giọng cô run rẩy: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi."

Còn sống là tốt rồi.

"Ừ, quân đội của Nicolas đã đưa cậu ta đi, nghe nói đã tìm nhân viên y tế chuyên môn để chữa trị nên tôi nghĩ không có gì đáng ngại đâu."

"Anh ấy bị thương nghiêm trọng lắm sao?"

"Đúng vậy."

Lý Mục cắn một miếng mận, "Tất cả những phóng viên đi tìm hiểu tin tức đều bị ngăn cản, nhưng tôi có một người bạn làm việc ở Thần Điện Nicolas, tin tôi vừa nói là từ miệng cậu ta ra đấy, tuyệt đối đáng tin. Karen bị mang đi vào ban đêm, hai ngày nay vẫn hôn mê, Thần Điện rất kín miệng, không muốn để lộ bất kỳ tiếng gió nào. Tuy chuyện này khá kỳ quái, nhưng..."

Nhưng anh cảm thấy, đây đã là tin tức tốt đối với Kiều Hân Hân.

Cô rất lo lắng cho Kaka, mà Lý Mục lại luôn cảm thấy hổ thẹn với cô. Vì vậy, khi vừa biết tình hình của Kaka, anh lập tức chạy tới đây.

Kiều Hân Hân ổn định cảm xúc, cô cũng cầm một quả mận đen.

"Tên sát thủ kia đâu?"

"Chết rồi."

Kylos mất mạng ở ngay trên hòn đảo kia, tuy nhiên, vì tầng cấp cao của Nicolas đè tin nóng lần này xuống nên không ai biết kết quả của trận đấu cuối cùng.

Không biết bọn họ đang che giấu điều gì nữa...

Kỳ thật Lý Mục cũng rất muốn biết, Kaka đã gϊếŧ Kylos như thế nào?

Khi ấy Kylos đã thức tình, mà Kaka chỉ là một người bình thường, chuyện này cực kỳ bất lợi với anh.

Xem ra, những chuyện xảy ra sau khi Kiều Hân Hân rời khỏi đảo sẽ bị chôn vùi mãi mãi.

Nói đến kẻ sắp đặt tất cả mọi chuyện để gϊếŧ Kiều Hân Hân ở trong trò chơi, giọng Lý Mục lạnh đi vài phần: "Gã đó được gọi là lão Mạc, là người ám hại cô tham gia trận tử chiến lần này. Gã cũng là một quản lý ở TV Thái Dương giống tôi, tôi đã giao chứng cứ gã thuê hacker đột nhập vào phần quản lý của cô cho cảnh sát rồi, vì gã cố ý mưu sát nên bị tòa phán mười lăm năm tù."

"... Ồ."

Kiều Hân Hân hoàn toàn không quen người này, nhưng chỉ cần nghĩ cũng biết đây là sự cạnh tranh tàn khốc giữa những người cùng ngành.

Còn bị xử phạt nữa.

Cũng xem như ác giả ác báo, mười lăm năm... Là một khoảng thời gian rất dài đấy.

"Tôi có phải tham gia những trận tiếp theo không?"

Lý Mục ngồi xuống bên cạnh Kiều Hân Hân đã ăn được nửa quả mận đen, sau khi nghe thấy câu hỏi này, cả người anh ủ rũ.

"Chuyện này thì không thay đổi được, nếu cô trở thành trường hợp đặc biệt thì sẽ rất không công bằng với người khác."

Đúng rồi!

Kiều Hân Hân

bỗng nhớ tới việc Kaka muốn cô chuyển lời tới Lý Mục, cô vội quay đầu nhìn anh: "Kaka bảo anh liên lạc với anh ấy đấy, dù là đi gặp hay gọi điện thoại..."

"Tôi biết."

Lý Mục đã xem chương trình lần đó từ đầu tới cuối, cũng nghe được những lời Kaka nói.

"Chờ cậu ta tỉnh, tôi sẽ lập tức nói chuyện với cậu ta."

Lý Mục hiện đang ở trái đất, không thể tới Nicolas, chỉ có thể gọi điện thoại vũ trụ đường dài.

Kỳ thực, Lý Mục biết ý tưởng của Kaka, chính anh cũng cảm thấy đó là phương pháp thỏa đáng nhất.

Hiện tại phải xem cậu ta tỉnh lúc nào.

Tâm tình Kiều Hân Hân đã tốt hơn nhiều, không gì quan trọng hơn việc biết tin Kaka vẫn bình an.

Cô đứng dậy, cười nói: "Tôi đi nấu cơm đây, anh có ở lại ăn cùng không?"

"Xin lỗi, tối nay tôi bận mất rồi." Lý Mục rút hai tờ vé công viên buổi đêm từ trong túi, đưa cho cô: "Vé khách đưa tôi, sắp hết hạn rồi. Khi nào cô rảnh thì hẹn bạn đi chơi xem?"

Công viên sao.

Khi còn rất nhỏ, Kiều Hân Hân chỉ từng tới nơi này một lần cùng anh trai.

Trước kia, vì sợ đám đông nên những nơi nhiều người tuyệt đối nằm trong danh sách đen của cô. Nhưng, sau khi tham gia tử chiến, dường như cô không còn quá sợ những nơi như vậy nữa.

Kiều Hân Hân nhận vé: "Cảm ơn anh."