Hãn Thê Tham Tiền Ở Năm 80

Chương 24: Khánh Ca Ca, Đi Đâu Đó!

Đúng vậy, từ đó về sau, thật không còn ai dám khi dễ hắn nữa.

Triệu Kiến Khánh khi còn nhỏ, đã khắc sâu cảm nhận được câu nói: Đánh quyền đầu tiên thật mạnh sẽ giảm được trăm quyền tiếp theo.

Hắn biết cái gì cũng cần nắm đắm trước đạo lý sau, từ đó về sau hắn liền nỗ lực tập thể hình, sau còn quen biết được một vị bộ đội đặc chủng đã xuất ngũ, bái người đó làm thầy, mỗi ngày buổi tối đi theo ông ấy học công phu.

Hắn thân thể tốt, chịu đòn giỏi, mới có mấy năm, thân thủ đã rất lợi hại.

Khi hắn cường đại rồi, không chỉ không ai dám khi dễ hắn, bằng hữu bên người hắn cũng càng ngày càng nhiều, bọn họ đều kêu hắn “Khánh ca”, đối với người “Khánh ca” này là hắn hữu cầu tất ứng*.

*: chỉ cần muốn sẽ làm theo.

Còn có người bái hắn làm thầy, học công phu của hắn.

Triệu Kiến Khánh từ buổi tối sau khi tạm biệt Ngụy Thanh Thảo, cảm xúc vẫn luôn mênh mông, mừng sắp điên rồi. Nếu cùng em ấy làm buôn bán, vậy mỗi ngày đều có thể nhìn thấy em ấy, cho dù mình không thành bạn trai của em ấy được, nhưng cũng có thể phòng ngừa không cho ai làm bạn trai của ẻm nha ha ha ha!

Giờ khắc này, kiếm tiền hay không kiếm tiền không còn quan trọng nữa, hiện tại trong lòng hắn chỉ nghĩ cách theo đuổi vợ.

Chỉ là, 50 đồng tiền vốn này kiếm đâu ra đây? Nếu nói với ông nội muốn cùng người ta làm buôn bán, ông nội không đem đầu hắn gõ cho nở hoa mới là lạ.

Nghĩ đến tiền vốn, hắn phát sầu.

Sau khi hắn về đến nhà, ông nội đang ở chuồng gia súc chăm sóc con lừa, em lớn Hoa Lan đang ở dưới đèn đóng đế giày, em út Tiểu Lan đang làm bài tập.

Năm đó ông nội chỉ cho đứa cháu trai là hắn đi học, không cho các em gái đi học, cho đến khi hắn trưởng thành, có thể làm chủ mới cố gắng cho em út đi học, bằng không em út cũng sẽ giống như chị nó bị thất học.

“Khánh, đã trở lại à, ở nhà đồng học ăn cơm xong chưa.” Ông nội thân thiết đón cháu trai mình.

Triệu Kiến Khánh đáp lời rồi đi đến chuồng gia súc, nhận cây gậy đang khuấy cỏ khô trong tay ông nội.

Ông nội Triệu lão đầu đang hô hô thở hổn hển ngồi vào bên cạnh trên cái giường nhỏ, lấy tẩu ra hút thuốc, nặn một ít thuốc để vào trên tẩu, đốt lên rồi hút.

Mới hút một ngụm liền ho khan, suyễn cũng bị nặng hơn.

Triệu lão đầu có bệnh suyễn, là do thời điểm trẻ tuổi mệt nhọc quá độ. Triệu Kiến Khánh muốn ông cai thuốc, ông liền nói hút cả đời rồi, cai không được.

“Nội, ông hút một ít cho đỡ thèm thôi.” Triệu Kiến Khánh dặn dò ông hắn.

Triệu lão đầu ho khan nói: “Ừ…… Hút thêm một ngụm sẽ không hút nữa khụ khụ……”

Triệu Kiến Khánh khuấy cỏ khô xong, ngồi xuống dựa gần vào ông nội, hắn thử thăm dò nói: “Nội, kỳ thật, trên thị trường hiện giờ có một loại thuốc hút, loại thuốc kia nha, không cần dùng nhiều, hương vị lại rất thơm, chờ cháu có tiền cháu mua cho ông loại thuốc này nha.”

Triệu lão đầu nhếch môi cười: “Được được được, ông sẽ chờ thuốc cháu ngoan của ông có tiền sẽ mua cho ông ha hả a……”

Triệu Kiến Khánh lôi kéo, nhìn ông nội nói: “Nội, cháu nói thật, không phải lừa dối ông.”

Triệu lão thái nói: “Đứa nhỏ ngốc, loại thuốc kia là cho người làm quan trong thành hút, ông là nông dân sao có thể hút? Nói cho đã ghiền thôi, cháu của ông thật sự là một đứa ngốc tử ha ha ha……”

Lòng tự trọng của Triệu Kiến Khánh bị thương tổn, hắn đứng dậy, nặng nề nói: “Nội, chờ xem, cháu nhất định sẽ mua được loại thuốc kia cho ông hút.”

Hắn nằm trên giường, nghĩ đến đau đầu: 50 đồng tiền vốn này rốt cuộc kiếm ở đâu ra đây?

Muốn moi tiền trong tay ông nội xem ra là dù một phân cũng moi không được rồi, lương thực trong nhà ông nội đều biết rõ ràng, đừng hòng nghĩ trộm kéo ra ngoài bán, dê, gà trong nhà càng đừng mong.

Hắn thở dài một tiếng: Một phân tiền cũng đủ làm khó anh hùng hảo hán rồi!

“Anh, anh làm gì mà than ngắn thở dài trong phòng vậy?” em hai Hoa Lan ghé vào cửa sổ nhỏ phòng hắn hỏi.

Triệu Kiến Khánh vội nói: “Không có việc gì, không có việc gì, mau đi ngủ đi.”

Hoa Lan nói: “Em nếu có thể ngủ thì tốt rồi, em còn phải làm xong giày, ông nội còn đang chờ để đeo đấy. À, quần của anh em vá rồi đấy, mặc thử đi này.”

Triệu Hoa Lan đẩy cửa phòng anh trai ra, đem quần ném tới đuôi giường cho hắn.

Thấy dáng vẻ sầu khổ của anh trai đang nằm trên giường, trong lòng thầm giật mình, thò qua hỏi: “Anh, anh có phải gặp chuyện lớn gì hay không?”

Triệu Kiến Khánh xoa mặt nói: “Anh không gặp chuyện gì, anh chỉ là cần tiền.”

Triệu Hoa Lan nghi hoặc hỏi: “Anh, trên người anh không còn tiền tiêu vặt à?”

Triệu Kiến Khánh lắc đầu: “Không phải không phải, anh đang cần một khoản tiền lớn.”

“A, anh, anh đang muốn làm gì?” Em gái chấn động hỏi.

Triệu Kiến Khánh nghiêng tai nghe động tĩnh bên ngoài một chút, xác định ông nội còn đang ngâm nga hí kịch ở chuồng gia súc, hắn liền ngồi dậy, đè thấp giọng, nói với em gái chuyện mình muốn cùng Ngụy Thanh Thảo làm buôn bán thu mua cây liễu.

Không đợi em gái phản bác, hắn liền đem lời Ngụy Thanh Thảo đã giảng giải thế cục cho hắn thế nào nói lại cho em gái nghe, hiện giờ là thời đại tiền trao cháo múc, nghe vậy em gái mở to mắt bất động.

Triệu Kiến Khánh nói: “Em hai, em xem, sinh ý này rất dễ kiếm, chúng ta thu 2 mao tiền một cân, kéo đến nhà biểu cữu bán 2 mao 5 một cân, một cân có thể kiếm 5 phân tiền, chúng ta một ngày thu 4 500 cân, chẳng phải lãi hơn hai mươi đồng, em nói đi, khoản mua bán này có dễ kiếm không?”

Em hai vẻ mặt không thể tin được: “Anh, tiền dễ kiếm như vậy sao! Không phải do anh bịa ra gạt em đó chứ……”

Triệu Kiến Khánh bẻ đầu ngón tay lại tính thử cho em gái nghe một lần, em hắn lúc này mới tin tưởng thật có cách có thể kiếm được nhiều tiền như vậy.

“Nhưng mà, anh không có tiền vốn, đồng học anh nói, mỗi người bỏ ra 50 đồng làm tiền vốn, em ấy sẽ có cách gom đủ phần còn lại, anh phải mau nghĩ cách kiếm tiền mới được.” Triệu Kiến Khánh chụp đầu mình một cái.

Triệu Hoa Lan cũng mang vẻ mặt đau khổ nói: “Đúng vậy, kiếm đâu ra tiền đây, nhà ta cũng không có tiền đâu, cho dù có, ông nội chắc chắn cũng sẽ không đưa cho anh đi làm buôn bán.”

Triệu Kiến Khánh đánh ván giường một cái: “Ai, ngày mai nói tiếp, ngủ đi.”

Em hai đi ra ngoài, một hồi lại vòng vào. Nó đem một ít tiền đặt trên đầu giường anh trai, nhỏ giọng nói: “Anh, đây là mấy đồng tiền em tích góp được, anh cầm trước đi.”

Triệu Kiến Khánh nhìn mấy hào tiền vụn kia, trong lòng căng thẳng, chau mày.

Em gái đi rồi, hắn cầm tiền đếm đếm, tổng cộng là 4 khối 3 mao tiền.

Đây là toàn bộ tiền của em ấy, mũi hắn thế nhưng lại cay một chút.

Hắn hạ quyết tâm, cái mua bán này bắt buộc phải làm rồi. Kiếm tiền mua thuốc về cho ông nội hút, mua cài hoa cho hai em gái, phải làm cho cuộc sống cả nhà trôi qua tốt hơn.

Nhưng mà tiền vốn, tiền vốn, tiền vốn…… Đi đâu kiếm đây a a a……

Sáng sớm hôm sau, Triệu Kiến Khánh đỏ mắt ra khỏi phòng, hắn trắng đêm chưa ngủ, cuối cùng quyết định: Đi tìm người đồ đệ của hắn vay tiền.

Nhà người đồ đệ này trấn trên, ba hắn là công nhân mỏ than, tiền lương một tháng mấy chục, mẹ hắn đi làm ở cửa hàng trên trấn, vợ chồng đều là công nhân viên, mượn hắn mấy chục đồng tiền hẳn có thể sẽ có.

Hắn cũng là người sĩ diện a, không đến vạn bất đắc dĩ sẽ không đi vay tiền người ta, càng sẽ không vay tiền của đồ đệ mình, như vậy thật mất mặt.

“Kiến Khánh, đi đâu đó!” Một đạo âm thanh tinh tế truyền đến lỗ tai hắn.

Đôi mắt hắn lập tức tối lại, bây giờ muốn né cũng không kịp mà.

Lưu Tiểu Hoa nhìn sống lưng dày rộng kia của Triệu Kiến Khánh cũng cảm thấy đẹp trai ngất trời, cô ta hoa si nhìn chằm chằm trên dưới vài cái, sau đó cười hì hì, làm ra bộ dạng đáng yêu nhảy đến sau lưng hắn, nhón mũi chân, vươn tay ngọc nhỏ dài bịt kín hai mắt hắn, nhéo nhéo giọng hỏi: “Đoán xem ta là ai!”