Cô hơi nghiêng người về phía trước, chiếc ghế ma sát với mặt đất phát ra âm thanh chói tai, nhưng không ai biết chuyện đang xảy ra dưới gầm bàn, nhìn qua giống như để trả đũa Tạ Hành Xuyên mà cô cố tình ngã vào như vậy.
Giản Đào không thể tin được anh có thể vô liêm sỉ đến mức này. Cô ngẩng đầu nhìn về phía trước, người đàn ông đã ngừng nói chuyện, ung dung dựa vào ghế bày ra dáng vẻ bình chân như vại, mọi việc không liên quan gì đến anh.
Mà thậm chí trong mắt anh còn có ý dò hỏi cô đang làm gì thế.
… Đùn đẩy trách nhiệm giả vờ vô tội đến là chuyện nghiệp.
Đúng là biết diễn, thảo nào mà mới quay một bộ phim đã lấy được cúp ảnh đế.
Cô nghiêng đầu cười với mọi người rồi giải thích: “Vừa rồi ở dưới gầm bàn, hình như có chó.”
Tạ Hành Xuyên: ?
“Vậy sao?” Tiêu Tiêu vội vàng cúi đầu xuống nhìn: “Thú nuôi của nhân viên công tác nào chạy vào à?”
Đạo diễn: “Hẳn là không phải, không có ai đưa chó đến đây cả.”
Dưới gầm bàn trống không, chỉ có đôi chân dài đến không chỗ đặt của Tạ Hành Xuyên hơi cong lên khẽ tách ra. Không ai biết vừa rồi đôi chân buông thõng này khỏe đến mức nào, chỉ cần một giây đã có thể kéo Giản Đào từ phía sau tới cạnh bàn.
Giản Đào dậm chân, sau đó nói: “Thôi, con chó này trốn rất giỏi, khó tìm lắm.”
Tạ Hành Xuyên cụp mắt xuống, lật sách ào ào.
“Có thể là chú chó nhỏ vô tình chạy vào, không có việc gì đâu, khả năng sẽ không đến nữa.” Đạo diễn nói: “Chúng ta tiếp tục quay.”
Chương trình lần nữa trở về chủ đề chính, mọi người bắt đầu tập trung thảo luận mà không ai phát hiện ra trong lúc rảnh rỗi, Giản Đào nghiến răng mỉm cười liếc anh một cái.
Cuối cùng thì cuộc phỏng vấn cũng tới phần kết thúc, sau khi Giản Đào trả lời mong muốn của bản thân đối với người bạn đồng hành sau này thì chỉ cần chờ Tạ Hành Xuyên nói xong là bọn họ có thể giải tán.
Cô ngẩng đầu theo dõi Tạ Hành Xuyên ở đối diện. Dường như cảm nhận được cái nhìn của cô, người đàn ông cũng đưa mắt nhìn lại.
Cô đá vào mũi giày anh ở dưới gầm bàn, ra hiệu anh mau nói đi.
Giản Đào: “Tôi nói xong rồi.”
Hơi dừng lại một lát, Tạ Hành Xuyên không nặng không nhẹ nhướng mày, từ từ nói: “Ồ, cần tôi vỗ tay cho cô không?”
“…”
Tạ Hành Xuyên không tham gia vào chủ đề cuối cùng, anh không có gì để nói cho nên cũng lười nói, chỉ để lại Giản Đào hai tay nắm chặt, rất nhanh, hai người di chuyển vào trong studio.
Phần tiếp theo là chụp ảnh tuyên truyền.
Mỗi khách mời đều phải có một tấm ảnh mang phong cách riêng, đạo cụ của Giản Đào là hoa.
Bên trong chiếc bình thủy tinh trong suốt cắm vài bông hoa hồng trắng, đúng lúc hôm nay cô trang điểm rất nhẹ. Sau khi Giản Đào suy nghĩ một lát thì đánh một ít phấn lên mí mắt, đổi sang son bóng màu nhạt cho phù hợp.
Dựa vào vị trí của ánh sáng, cô ngồi xuống cạnh bàn để tia sáng xuyên qua bình hoa rơi xuống gò má rồi vươn tay đặt lên mép bình, lúc này mới ngẩng đầu nhìn vào máy ảnh.
Nhϊếp ảnh gia phía sau máy ảnh bị cái liếc mắt này làm cho chết trân tại chỗ.
Hoa văn gợn nước lấp lánh hòa cùng sắc xanh dịu mát, thả xuống chính giữa khuôn mặt cô một nét trong suốt mong manh, thanh lãnh mà nhu hòa. Cô như bản thể của bông hồng trắng kia, bóc đi những cánh hoa căng mọng xinh đẹp, toát lên vẻ kiêu sa, tỏa hương thơm vạn dặm.
Trong giới này có rất nhiều người đẹp nhưng không phải tất cả đều đáng để thưởng thức. Còn cô thì khác, vẻ đẹp của cô càng tìm hiểu sâu lại càng làm người ta kinh ngạc, ngay từ lần gặp mặt đầu tiên đã để lại cho người khác ấn tượng không thể nào phai mờ.
Thân là một diễn viên chuyên nghiệp có thiên phú, cô chỉ nhìn thoáng qua đã biết nên trang điểm và biểu cảm như thế nào là phù hợp, đồng thời kết hợp với đạo cụ, hoà quyện mọi thứ thành một thể.
Thảo nào lại có nhiều người thích chụp ảnh cô như vậy, thực sự là vừa đẹp vừa có hồn.
Sau khi kinh ngạc cảm thán, nhϊếp ảnh gia theo bản năng nhấn nút chụp liên tục, mới qua năm phút đã hoàn thành xong.
Mọi người ở phía sau màn hình nhìn tấm ảnh, có người đi ngang qua còn chọc bả vai anh ta một cái: “Mẹ kiếp, bức ảnh này được đấy, hôm nay phát huy tốt như vậy?”
“Không liên quan đến tôi, là do khách mời vốn đã rất đẹp.”