Sống Lại Thập Niên 70, Thôn Thảo Theo Đuổi Nuông Chiều Ta

Chương 55: Lấy rắn dọa cô ta? Thẩm Thanh: Cảm tạ ông trời ban tặng

Từ sau khi bị trẹo chân, đã mấy ngày liên tiếp Thẩm Thanh chưa tham gia công việc sản xuất.

Bởi vì lấy cớ chân bị thương, cũng không cần lo lắng người khác nghi ngờ.

Toàn bộ thảo dược lần trước trồng ở trong không gian đều còn sống, không chỉ còn phát triển mạnh mẽ còn sinh trưởng tốt hơn ở trong núi.

Thẩm Thanh thu hoạch thảo dược. Sau đó lại thu hoạch rau dưa trên ruộng và hoa quả trên cây, bán cho nhà gỗ nhỏ.

Sau khi bán thảo dược trong, màn hình ngân sách lập tức nhiều thêm hai mươi đồng.

Thẩm Thanh có chút kinh ngạc, không nghĩ tới thảo dược này lại đáng giá như vậy.

Trải qua nhiều ngày tích lũy như vậy, nhà gỗ nhỏ cũng đã thành công tăng tới cấp ba. Cấp tiêu theo cần bán ra 500 đồng hàng hóa.

Thẩm Thanh đọc tin tức thăng cấp, vô cùng vui vẻ.

Nhà gỗ nhỏ thăng cấp chứng minh càng có nhiều đồ vật có thể mở khóa.

Nàng vội không chờ được mà thử mở hệ thống thương thành ra, phát hiện đồ vật mở khóa lần này vô cùng phong phú.

Nhiều thêm một ít hạt giống trái cây, rau dưa, còn thêm một số đồ vật linh tinh khác.

Thẩm Thanh lay động, ánh mắt chăm chú nhìn một vật phẩm trong đó —— bật lửa.

Phải biết rằng, ở thời đại này chủ yếu nhóm lửa bằng que diêm. Mặc dù có một ít bật lửa nhưng cũng là bằng xăng, loại này so với bật lửa điện tử khó dùng hơn rất nhiều.

Quan trọng nhất chính là, dưới giá cả của bật lửa này được gạch một đường, giống như là hệ thống chiết khấu, chỉ cần hai hào.

Thẩm Thanh bấm mở giao diện mua sắm, cẩn thận nhìn, phát hiện bật lửa này còn không giới hạn số lượng mua!

Đây chính là cơ hội phát tài tốt!

Mua vài đồ vật linh tinh trong nhà gỗ nhỏ sau đó bán đi giá cao! Kể cả nàng bán 1 đồng một cái, tin tưởng cũng có không ít người muốn mua ngay!

Thẩm Thanh tiêu mười đồng tiền, mua 50 cái bật lửa.

Ngay sau đó nàng phát hiện, hệ thống trong nhà gỗ nhỏ cập nhật, còn có thêm mấy loại mặt hàng khác cũng được giảm giá.

Trước đó, thời điểm nhà gỗ nhỏ cấp hai, nàng xác định không có chiết khấu. Nhưng nhìn tình hình này, nhà gỗ nhỏ càng tăng cấp thì càng có nhiều chức năng hơn.

Cầm theo bật lửa và một số loại hạt giống khác, Thẩm Thanh đi ra khỏi nhà gỗ nhỏ.

Giống như lần trước, giới hạn không gian lại rộng ra phía sau 1 mét.

Thẩm Thanh lấy cái cuốc, cũng giống như lần trước, khai hoang không gian mới mở rộng thêm.

Sau đó nàng phân chia khu vực có thể gieo trồng thành ba khu vực, chia thành nơi trồng dâu tây, cây mơ và dưa lưới.

Mấy loại trái cây này ở thời đại nào giá cả đều không thấp, chờ sau khi trưởng thành, mặc kệ là bán cho hệ thống hay bán ở chợ đen, giá cả nhất định đều sẽ không thấp.

Sau khi rời khỏi không gian, Thâm Thanh tìm một cái túi, để tất cả bật lửa vào rồi buộc kín mít, đặt ở bên trong tủ đầu giường ở trong phòng.

Mà ở một bên khác, Giang Ninh cũng đã nghỉ xong biện pháp giáo huấn Thẩm Thanh.

......

Rạng sáng.

Giang Ninh dẫn theo một người đàn ông, lén lút xuất hiện ở cổng nhà Thẩm Thanh.

Sắc mặt cô ta có chút tái xanh, tay run rẩy.

"Em đừng có đứng gần chị quá, vạn nhất con vật ở trong đó chạy ra...... Ghê tởm muốn chết."

Giang Kiến mỉm cười đắc ý, "Chị cứ yên tâm đi! Em bắt con rắn này chính là để giúp chị hù dọa tiện nhân kia thôi, đảm bảo sẽ không làm chị bị thương đâu."

Giang Ninh vẫn sợ hãi, lui sang bên cạnh một bước, "Dù sao cũng đừng tới gần chị quá...... Lát nữa, em vứt toàn bộ những con rắn này vào trong sân nhà Thẩm Thanh. Chị không tin tiện nhân kia không sợ hãi."

Giang Kiến dường như muốn tranh công nói: "Chị, chị yên tâm đi. Em đảm bảo tiện nhân kia sẽ sợ tới mức hồn phi phách tán! Chờ cô ta ngất xỉu, chúng ta sẽ bắt những con rắn này lại, còn có thể đến chợ đen bán được giá tốt! Đến lúc đó em sẽ mua đồ ăn ngon cho chị!"

Giang Ninh nghĩ đến cảnh tượng đó, cả người nổi da gà.

"Chị đứng ở xa nhìn thôi. Em đi đi."

Giang Kiến bước nhanh về hướng nhà Thẩm Thanh. Những con rắn này đã bị hắn làm cho hôn mê. Chờ sáng mai Thẩm Thanh tỉnh lại thì chúng nó cũng sẽ tỉnh lại. Đến lúc đó sẽ có trò hay để xem.

Hắn mở bao tải ra, trèo lên tường vứt toàn bộ rắn vào.

Sau đó chạy vội đến bên cạnh Giang Ninh.

"Chị! Em đã làm xong việc rồi. Ngày mai chúng ta lại đến xem diễn!"

Giang Ninh trừng anh ta một cái, "Em về thì về đi. Chị phải ở đây canh chừng......"

"Nhưng mà chị......"

Lời nói còn chưa nói xong đã bị ngắt lời.

"Đừng nhưng nhị nữa...... Tất cả chị đều tính toán rồi."

Giang Kiến không khuyên nhủ được, dặn dò vài câu rồi rời đi.

Giang Ninh rón ra rón rén tới gần nhà Thẩm Thanh. Cô ta không đợi được đến ngày mai muốn xem náo nhiệt luôn.

Tưởng tượng đến cảnh tượng Thẩm Thanh và anh Dư vừa nói vừa cười, cục tức trong lòng nàng ta không thể nào nuốt xuống được.

Giang Ninh cúi đầu nhặt một cục đá, ném tới cửa sổ phòng Thẩm Thanh.

"Cạch!"

Thẩm Thanh bị tiếng động bất thình lình xảy ra làm cho hoảng sợ, lập tức ngồi dậy từ trên giường.

Cô còn chưa phân biệt được tiếng động phát ra từ đâu, lại nghe thấy một tiếng ' cạch ' truyền đến từ trên cửa sổ.

Thẩm Thanh nheo đôi mắt lại.

Nhìn dáng vẻ có lẽ là ' con chuột ' không ngoan xông vào cửa nhà.

Thẩm Thanh nhẹ nhàng mặc quần áo, đẩy cửa phòng ra sân.

Nhà chính tất cả đều bình thường, không có người, cũng không có dấu vết bị động chạm.

Trước đó vì đề phòng cướp, cô đặt bẫy chuột ở góc tường. Hiện tại góc tường cũng không có gì khác thường.

Cô đứng ở trước cửa sổ nhà chính, quan sát kỹ ngoài cửa, rốt cuộc phát hiện khác thường.

Dựa vào ánh trăng, Thẩm Thanh thấy ngoài sân nhà mình bị ném rất nhiều vật thể màu đen không rõ.

Cong cong quẹo quẹo...... Dài ngắn không giống nhah......có cứng có mềm......

Thứ gì......

Thẩm Thanh thắp sáng ngọn đèn dầu trong tay, mở cửa nhà chính đi ra ngoài.

Nhưng vừa mới ra cửa thì phát hiện lòng bàn chân hình như giẫm vào vật thể gì đó mềm mại. Cô đưa ngọn đèn dầu hoả tới gần soi sáng, hô hấp cứng lại!

Đầy một sân đen kịt toàn là rắn!

"Sao lại thế này...... Sao tiện nhân này không có chút phản ứng nào..... Không có khả năng!"

Nhất định là cô ta còn chưa tỉnh ngủ!

Nhất định là cô ta còn chưa kịp phản ứng lại!

Chờ một chút!

Nhưng mà không nghĩ tới......

Thẩm Thanh nhìn thấy đầy một sân rắn, phản ứng đầu tiên lại là cảm tạ ông trời ban tặng!!

Cô vui sướиɠ xoa tay, chạy chậm vào nhà tìm một cái túi ra. Sau đó, ngồi xổm xuống sân nhặt từng con bỏ vào túi.

Mặc dù giá trị dược tính loại rắn này không cao bằng ô sao xà. Nhưng bán ngược lại cho hệ thống cũng có thể kiếm được một khoản nhỏ.

Ý nghĩa: Không cần lên núi. Đúng là nằm không cũng có tiền!

Cô thuần thục nhặt được một nửa rắn ở trong sân, không nhịn được bật cười.

Giang Ninh ở góc tường cách đó không xa nhìn thấy hết thảy, trợn mắt há hốc mồm.

Rốt cuộc tiện nhân này đang làm cái gì!

Vì sao cô ta không thét chói tai!

Vì sao không sợ hãi!

Vì sao...... Còn đang cười?

Đúng là điên rồi. Đúng là không nên dùng tư duy của người bình thường để đánh giá cô ta!

"Tiện nhân, cô chờ đó cho tôi!" Giang Ninh nghiến răng như muốn ăn thịt người.

Cô ta không ngờ tới, mặc dù mình nói rất nhỏ. Nhưng lại cũng không thể gạt được Thẩm Thanh hiện tại.

Lỗ tai Thẩm Thanh rung động, khóe miệng nhếch lên một nụ cười.

Cô làm như lơ đãng tới gần tường nhặt con rắn gần đó. Ngay sau đó, nhanh nhẹn cầm hai con rắn ném về phía Giang Ninh đang ẩn núp.