Sống Lại Thập Niên 70, Thôn Thảo Theo Đuổi Nuông Chiều Ta

Chương 43: Bị mối tình đầu mắng tức giận, mang tai mang tiếng

Hơn mười phút sau, anh ta hắng giọng nói, đi tới cổng lớn nhà Lưu Mẫn gõ cửa.

"Tới đây, ai đó?" Giản Ngọc Lan chạy chậm ra mở cửa sân. Sau khi thấy Vương Nam Hải, sắc mặt lập tức lạnh như băng.

"Sao lại là cậu?" Sắc mặt Giản Ngọc Lan không vui, lạnh lùng hỏi.

Vương Nam Hải tươi cười, hơi ngại ngùng xoa xoa tay, "Thím Giản, Lưu Mẫn có ở nhà không? Cháu tới tìm cô ấy có chút việc."

Trong lòng Giản Ngọc Lan không vui, tức giận hỏi: "Cậu tới tìm Mẫn Mẫn nhà chúng tôi có việc gì? Nó không có ở nhà, cậu trở về đi."

Vương Nam Hải có chút mất mát, tiếp tục hỏi: "Thím Giản, khi nào Lưu Mẫn trở về? Cháu từ đại đội Hạnh Mơ đến đây cũng tốn chút thời gian. Cháu chờ cô ấy ở đây đi."

Giản Ngọc Lan nhìn gương mặt Vương Nam Hải tức giận, "Cậu có chuyện gì cứ nói thẳng. Tôi sẽ chuyển lời thay cậu, đỡ phải lãng phí thời gian của chủ nhiệm Vương."

Vương Nam Hải nghe được Giản Ngọc Lan nói móc mình, nhưng lại chỉ có thể chịu đựng, "Thím Giản, cháu muốn nói với cô ấy một chút việc riêng tư nên không phiền toái đến thím, để cháu chờ một chút đi."

Khi Giản Ngọc Lan muốn bốc hỏa thì Lưu Mẫn về đến nhà.

Thấy Vương Nam Hải đang đứng chắn ở ngoài cổng nhà mình, sắc mặt cô không dễ nhìn.

"Anh ở nhà tôi làm gì?"

Vương Nam Hải nhìn khuôn mặt ngày đêm mong nhớ, trái tim đập thình lịch liên tục.

"Em đã về rồi? Vừa vặn, anh có chút việc tìm em, có tiện nói chuyện không?" Vương Nam Hải co rút hỏi.

"Mẫn Mẫn nhà chúng tôi không có chuyện gì để nói với câu! Làm sao? Cậu nhanh rời khỏi nhà tôi đi!" Giản Ngọc Lan tức giận ngắt lời anh ta.

Lưu Mẫn nhẹ nhàng kéo tay Giản Ngọc Lan, nhẹ nhàng nói: "Mẹ, ngươi đừng vội. Nếu anh ta tìm con có việc, vậy con nghe một chút cũng không sao. Mẹ vào nhà trước đi, một chút nữa con sẽ vào."

"Mẫn Mẫn, con......" Giản Ngọc Lan khó hiểu, liếc mắt nhìn Lưu Mẫn một cái, thở dài rồi trừng mắt nhìn Vương Nam Hải sau đó đi vào nhà.

Tâm tư Vương Nam Hải vừa hạ xuống lại một lần nữa cháy bùng lên.

Quả nhiên cô ấy nguyện ý gặp lại mình, trong lòng cô ấy nhất định vẫn nhớ mình!

"Có chuyện gì thì nói đi."

Lưu Mẫn đứng nguyên tại chỗ, trong mắt anh ta nhìn như tiên nữ, bạch nguyệt quang trong lòng anh ta quả nhiên sẽ khác.

"Chúng ta qua bên bàn đá bên kia ngồi đi."

Lưu Mẫn lạnh nhạt gật đầu, đi theo Vương Nam Hải tới chỗ bàn đá, ngồi xuống.

"Nhớ trước kia...... Trước kia chúng ta cũng ngồi chung một bàn cùng nhau nhau, thời gian thoát cái đã qua nhiều năm như vậy." Vương Nam Hải nhẹ nhàng vuốt ve mặt bàn, vô cùng cảm khái.

Lưu Mẫn không tiếp lời anh ta nhắc tới chuyện cũ, lãnh đạm hỏi: "Chuyện trước kia không cần nhắc lại nữa. Hôm nay anh tới tìm tôi rốt cuộc có chuyện gì?"

Vương Nam Hải gõ nhẹ bàn đá, nhằm giảm bớt khẩn trương trong lòng.

"Mẫn Mẫn......"

"Quan hệ giữa tôi và anh không có thân thiết như vậy, đừng gọi nhũ danh của tôi."

Ánh mắt Vương Nam Hải ngừng lại, hạ thấp giọng nói: "Em còn giận anh sao? Lúc trước, anh cưới Thẩm Thanh cũng chỉ là do bất đắc dĩ...... Em có thể hiểu được không?"

Trong lòng Lưu Mẫn vô cùng khinh bỉ anh ta, đúng là vô cùng không biết xấu hổ.

"Mẫn...... Lưu Mẫn, anh kết hôn với cô ta một năm. Nhưng trước nay đều không có hành vi vượt quá giới hạn, người trong lòng anh thích vẫn luôn là em." Vương Nam Hải thành khẩn nói.

Lưu Mẫn không ngốc, dĩ nhiên hiểu ý tứ Vương Nam Hải là gì.

Nhưng mà so với tha thứ Vương Nam Hải, trong lòng cô càng đồng tình Thẩm Thanh hơn.

Gả cho loại đàn ông này, quả thực là xúi quẩy.

"Cho nên thế nào? Hiện tại mới nói chuyện này, là có ý tứ gì?"

Vương Nam Hải hơi sửng sốt.

Sao lại là loại phản ứng này?

Nghe thấy bản thân thâm tình với cô ấy, cô ấy không phải nên khóc lóc thảm thiết, tỏ vẻ cảm động sao?

Cảm thụ được ánh mắt Lưu Mẫn đang chăm chú nhìn, mặt Vương Nam Hải không đổi sắc, "Hiện tại, anh đã ly hôn với Thẩm Thanh. Mẹ anh cũng đồng ý cho anh cưới em, cho nên em xem chuyện của chúng ta....."

Lưu Mẫn trừng lớn hai mắt.

Người có thể không biết xấu hổ, nhưng không thể không biết xấu hổ như vậy chứ?

"Vương Nam Hải, có phải anh hiểu lầm cái gì hay không? Hai chúng ta đã chia tay từ một năm trước. Hiện tại, anh chạy tới nói những lời này thì có ích lợi gì?" Lưu Mẫn chất vấn nói.

"Mẫn Mẫn, khi đó anh cũng đã giải thích rồi, do anh bị buộc bất đắc dĩ mới phải cưới cô ta! Tình cảm hai chúng ta nhiều năm như vậy nên tu thành chính quả mới đúng. Em đi theo anh sẽ không có hại, chuyện này đối với em cũng là chuyện tốt." Vương Nam Hải bộ dáng đương nhiên tiếp tục nói: "Hiện tại em chưa gả, anh lại độc thân, hợp tình hợp lý!"

Lưu Mẫn sắp bị logic lưu manh này làm cho tức đến bật cười.

"Điều gì làm anh tự tin như vậy? Chúng ta cũng đã chia tay một năm. Anh lại chắc chắn tâm ý của tôi với anh chưa từng thay đổi?"

"Em đây là ý tứ gì?" Vương Nam Hải cau mày nói: "Trong một năm này, người trong lòng anh nhớ mong vẫn luôn là em. Hơn nữa, không phải em cũng đang đợi anh sao?"

Lưu Mẫn siết chặt ngón tay, hít sâu một hơi mới không đến nỗi bị chọc tức cho ngất xỉu.

"Anh đừng dán thϊếp vàng lên mặt mình! Tôi chưa lấy chồng là vì tôi không muốn lấy chồng! Không có nửa xu quan hệ với anh! Như thế nào? Anh chỉ là một người đàn ông đã xài rồi còn mơ ước tôi gả cho anh? Anh nằm mơ đi!" Lưu Mẫn tức giận, mở miệng mắng anh ta.

Giọng Lưu Mẫn không nhỏ, người đi ngang qua nhịn không được quay đầu lại cười trộm.

Sắc mặt Vương Nam Hải lúc xanh lúc đỏ.

"Cô nhỏ giọng một chút! Như thế nào một năm không gặp, cô lại trở nên giống những người đàn bà đanh đá rồi? Có chuyện gì không thể nhỏ giọng nói sao?" Vương Nam Hải hạ giọng nhắc nhở.

Lưu Mẫn cười lạnh, bộ dáng bất chấp tất cả, "Như thế nào? Hiện tại anh biết mất mặt? Lúc trước, thời điểm anh từ hôn sao không nghĩ đến thể diện của tôi?"

"Làm loại chuyện táng tận lương tâm như vậy, còn trông cậy vào tôi không so đo hiềm khích trước đây, lại gả cho anh. Anh cho rằng mình ai? Anh cho rằng ai cũng hiếm lạ anh sao? Anh có thấy xấu hổ hay không? Nhà anh nếu không gương cũng có thể lấy nướ© ŧıểυ ra mà soi, xem mình là thứ gì!"

Lưu Mẫn nói như súng bắn liên thanh, đô đô đô không ngừng phát ra.

Năm đó bởi vì chuyện của Vương Nam Hải mà cô bị bao nhiêu lời cười nhạo.

Nhưng anh ta không chỉ không biết sai, thế nhưng còn mang mặt tới tìm cô.

Bảo cô làm sao cam tâm nhịn cơn tức giận này xuống?

Vương Nam Hải nhìn những thôn dân nơi xa cười trộm chỉ chỉ trỏ trỏ, xấu hổ muốn tìm cái khe đất chui vào.

Anh ta thật sự càng ngày càng không hiểu phụ nữ.

Sao chỉ một năm ngăn ngủn, hai người phụ nữ đều thay đổi lớn như vậy?

"Lưu Mẫn! Tôi cũng chỉ nhớ đến tình cảm năm đó thiếu niên mới đến tìm cô. Nếu cô không muốn thì thôi, lớn tiếng ồn ào như vậy làm cái gì?" Giọng nói Vương Nam Hải cực thấp, nghiến răng nghiến lợi.

"Lớn tiếng một chút thì làm sao? Anh còn nói ra loại lời nói táng tận lương tâm này, còn sợ người khác chế giễu?" Lưu Mẫn tăng thêm âm lượng, "Anh làm hại nhà chúng tôi trở thành trò cười, hiện tại bị người ta bỏ, lại nghĩ tới tôi? Anh vẫn còn là con người sao?"

Trong lòng Vương Nam Hải tức giận không chịu được, nhưng tại trước mặt nhiều người như vậy không tiện phát tác.

Chỉ đành dậm chân, chỉ vào Lưu Mẫn nhỏ giọng nói: "Lần này tôi cho cô cơ hội! Cô không quý trọng thì thôi. Lúc trước mắt tôi bị mù mới có thể cảm thấy cô dịu dàng, hiền huệ! Xem ra cô và người phụ nữ nông thôn Thẩm Thanh kia cũng không kém nhau bao nhiêu!"

"Tôi nhổ vào, ai muốn anh cho tôi cơ hội, nhanh cút đi cho tôi!" Lưu Mẫn giận đến tức ngực, đầu choáng váng, cố gắng chống vào bàn mới không bị ngã xuống.