Sống Lại Thập Niên 70, Thôn Thảo Theo Đuổi Nuông Chiều Ta

Chương 2: Người đâu, có người muốn Ꮆiết người!

Vương Linh Linh sửng sốt, thân thể bất động, kinh ngạc trừng mắt nhìn Thẩm Thanh.

"Cô muốn ly hôn với anh cả tôi? Thẩm Thanh cô có phải phát sốt đầu óc bị cháy hỏng hay không? Không có anh cả tôi cô chẳng là cái thá gì?"

"Vậy cô xem tôi rời đi thì anh cả cô là cái thứ gì? Chó cậy chủ? Hay là thứ có mẹ sinh nhưng không có cha dạy dỗ?" Thẩm Thanh trào phúng mà nhìn cô ta, trong mắt hoàn toàn là ghét bỏ.

"Con tiện nhân này! Cô dám mắng ta? Hôm nay ta nhất định phải thay anh cả ta dạy dỗ cô!"

Vương Linh Linh tức muốn hộc máu mà hét lên, hung tợn nhào về phía Thẩm Thanh.

Đáng tiếc tay cô ta còn chưa kịp đυ.ng tới một sợi tóc của Thẩm Thanh, Thẩm Thanh đã túm cổ áo cô ta, tát thật mạnh vào mặt cô ta.

Tiếng tát vang dội trong ngôi nhà chật chội lại im ắng.

"Một cái tát này, là đánh cho tội cô xúi giục Vương Nam Lâm đẩy ta vào nước."

Ba!

"Một cái tát này, là không biết tôn trọng trưởng bối, không biết lễ nghĩa. Trưởng tẩu như mẹ, mẹ cô không dạy cô quy củ, thì để ta dạy cô."

Ba!

Một cái tát này, là cho kiếp trước của cô một câu trả lời.

Thẩm Thanh chưa học xong tiểu học đã phải nghỉ học, cha mẹ mỗi ngày đều phải đi làm, con cô ở nhà chăm sóc em trai và em gái.

Việc nhỏ thì nhóm lửa nấu cơm, lớn thì cắt cỏ, nhặt củi.

Sức lực lớn hơn Vương Linh Linh được nuông chiều từ bé rất nhiều, cho nên bị tát ba cái xong, mặt Vương Linh Linh liền sưng đỏ lên.

Trong nháy mắt lúc Thẩm Thanh buông tay, Vương Linh Linh giống như là thấy được ác quỷ vội vã vã chạy ra khỏi cửa.

Cô ta rùng cả mình, run run không ngừng.

"Điên rồi! Nữ nhân này điên thật rồi! Cô chờ đó cho ta!" Hàm răng Vương Linh Linh run cầm cập, vội vã chạy ra ngoài, sợ Thẩm Thanh lại đánh cô ta lần nữa.

Thẩm Thanh nhìn tay phải hơi đỏ, hối hận lúc nãy tại sao không dùng công cụ mà đánh.

Cô vươn vai, ủy khuất của kiếp trước, cô sẽ đòi lại tất cả.

Đời này, cô sẽ không làm vợ ai, cũng làm con gái của ai, cô chỉ là Thẩm Thanh mà thôi.

Chờ ly hôn với Vương Nam Hải xong, cô nhất định phải làm giàu, sẽ không bao giờ phải chịu đau đơn vì không có tiền nữa.

......

"Đồ lưới biếng, con trai ta ở bên ngoài cực khổ kiếm tiền, cô ta ở nhà tại thanh thản ngồi chơi. Thật là cái đồ chỉ biết ăn."

"Nếu không phải con ta sinh bệnh, hiện tại cô ta đang sống những ngày cực khổ thế nào đâu."

Lưu Kim Mỹ cúi người trộn thức ăn cho gà, trong miệng bất mãn mà lẩm bẩm nói, trong lòng tất cả đều là oán khí.

Lúc này Vương Linh Linh khóc như hoa lê đái vũ, nước mắt giàn giụa chạy tới, "Mẹ!"

Lưu Kim Mỹ nghiêng người, nhìn vết tay không cân xứng trên mặt Vương Linh Linh, lập tức vứt cơm gà xuống đứng dậy.

"Ôi, con của ta! Sao mặt con lại thành như thế này?" Lưu Kim Mỹ đau lòng hỏi.

"Mẹ! Đều là do tiện nhân Thẩm Thanh kia!" Vương Linh Linh nước mắt nước mũi tèm nhem nói "Cô ta đang muốn lật trời, mẹ người phải dạy dỗ cô lại thật tốt!"

Lưu Kim Mỹ cực kỳ kinh ngạc, Thẩm Thanh bình thường chính là quả hồng mềm, muốn bóp như thế nào thì bóp? Sao có thể ra tay tàn nhẫn như vậy được?

"Đây là chị dâu con đánh? Cô ta sao lại đánh con? Có phải con lại trêu chọc gì cô ta không?"

Vương Linh Linh gấp đến dậm chân, "Con không có! Là do hôm nay cô ta phát điên, cô ta không chỉ vũ nhục con có mẹ sinh không có cha dạy, còn tát con ba cái! Con thực sự ủy khuất."

"Cái gì? Cô ta dám nói những lời này?" Lưu Kim Mỹ mở to hai mắt nhìn.

"Còn chưa hết đâu, cô ta còn mắng chó cậy chủ, nói anh cả không phải thứ tốt gì, chướng mắt anh ả! Cô ta rõ ràng là đầu óc bị cháy hỏng rồi!"

Nghe xong lời này, Lưu Kim Mỹ tức giận công tâm, hùng hùng hổ hổ đi về phòng Thẩm Thanh.

Đúng là làm phản rồi.

Từ lúc chồng bà ta Vương Đại Cường và con trai nhỏ mới hai tuổi chết ngoài ý muốn, mấy năm nay một mình bà ta thật vất vả nuôi lớn ba đứa nhỏ. Mà Thẩm Thanh cô ta cũng chỉ là một người ngoài, thế nhưng lại dám khi dễ trên đầu bà ta!

"Tiểu tiện nhân kia, lăn ra đây cho ta!" Lưu Kim Mỹ quát.

Thẩm Thanh xoa xoa lỗ tai, ung dung thong thả đi ra mở cửa.

"Tiểu tiện nhân, vết thương trên mặt Linh Linh là do cô đánh sao?"

Thẩm Thanh bình tĩnh gật gật đầu, "Không sai. Cô ta đáng bị đánh, nếu bà luyến tiếc dạy dỗ cô ta, thì để ta thay bà dạy dỗ lại cô ta."

Lưu Kim Mỹ nghe thấy cô nói đương nhiên như vậy, trong lòng càng tức giận, chỉ vào mũi cô mắng: "Cô đây là muốn làm phản rồi, cô ấy chính là em chồng cô! Cũng chưa làm sai cái gì, sao cô có thể nhẫn tâm như vậy? Cô là cái đồ độc phụ!"

"Hôm qua cô ta xúi giục Vương Nam Lâm đẩy ta xuống sông, nếu không phải là ta biết bơi, vậy sớm bị chết đuối rồi. Nói nghiêm trọng một chút, cô ta chính là phạm tội mưu sát, phải bị bắt giam vào ngục!" Thẩm Thanh nói không đổi sắc mặt.

Nghe vậy, Vương Linh Linh hoảng sợ tái mặt.

Vương Linh Linh khóc nức nở nói, "Mẹ con không muốn ngồi tù! Con với Nam Lâm chỉ là đùa giỡn mà thôi, con còn trẻ như vậy, con không muốn bị ngồi tù đâu."

Sắc mặt Lưu Kim Mỹ trắng bệch.

Bà ta không nghĩ ra hôm nay rốt cuộc Thẩm Thanh là bị làm sao?

Trước kia không phải đều rất tốt sao? Cô ta vốn dĩ là người ngoài, hơn nữa gả đến Vương gia cũng được hưởng phúc, như thế nào còn không thỏa mãn?

"Ta nhổ vào, đồ tiểu tiện nhân như cô cũng muốn làm ta sợ, ai chứng kiến Nam lâm và Linh Linh đẩy cô? Cô đừng ở chỗ này mà dọa ta. Hôm nay cô thành thành thật thật mà xin lỗi Linh Linh, bằng không cô cút ra khỏi Vương Gia cho ta!" Lưu Kim Mỹ kiêu ngạo mà mắng.

"Đúng vậy đúng vậy! Nơi này là nhà của ta! Cô lập tức xin lỗi ta, để ta đánh lại! Bằng không cô cút đi ngay." Vương Linh Linh đứng ở sau lưng Lưu Kim Mỹ, nói theo.

Địa phương này, Thẩm Thanh một chút cũng không muốn ở lâu, nhưng nhìn bọn họ tức giận đến dậm chân như vậy, trong lòng Thẩm Thanh vui sướиɠ trước nay chưa từng có.

"Yên tâm đi, ta rất nhanh sẽ rời khỏi đây, nhưng không phải là cút đi."

Cô kéo một cái ghế đẩu ra, ngồi xuống trước mặt hai người bọn họ.

Động tác này thiếu chút nữa làm Lưu Kim Mỹ tức đến nổ phổi.

"Cô có phải bị điếc hay không? Ta đang nói chuyện với cô, cô có nghe thấy không? Trong mắt cô còn có người mẹ chồng là ta nữa hay không?" Khi Lưu Kim Mỹ nói chuyện thì tiến lên muốn đẩy Thẩm Thanh.

Thẩm Thanh nhanh chóng bắt lấy cổ tay của bà ta, sắc mặt trầm xuống.

"Tôn trọng bà là trưởng bối, ta không muốn động tay với bà. Nếu bà còn muốn động tay với ta, ta tuyệt đối sẽ không nương tay nữa."

Lần đầu tiên Lưu Kim Mỹ nhìn thấy Thẩm Thanh lộ ra sắc mặt âm trầm như vậy, không biết vì sao, trong lòng bà ta có chút sợ hãi.

Thẩm Thanh buông tay bà ta ra, Lưu Kim Mỹ đứng không vững, loạng choạng lùi về phía sau vài bước, ngã phịch xuống cạnh cửa.

Lưu Kim Mỹ chỉ sửng sốt một giây, rồi lập tức khóc thét lên.

"Ta đã tạo nghiệt gì đây, mà cưới về phải một thứ sát nhân như vậy. Ta đã một bó tuổi rồi còn bị đánh, ta sống còn ý nghĩa gì nữa!"

"Cô! Cô dám đánh mẹ ta! Chờ anh cả trở về xem anh ta dạy dỗ cô như thế nào!" Vương Linh Linh không thèm xem mẹ mình có bị sao không, chỉ ở bên cạnh hét lớn.

"Ha ha, lại muốn ăn vạ sao, ta không dùng một chút sức, cũng có thể khiến bà ta lui ba bước. Nếu hôm nay ta thực sự muốn đánh, hai người các cô chẳng lẽ lại chết tại chỗ?" Ánh mắt Thẩm Thanh lạnh nhạt, châm chọc nói.

"Cái đồ tiểu tiện nhân nhà cô! Cô còn muốn đánh! Người đâu, có người muốn gϊếŧ người!" Lưu Kim Mỹ cố ý gân cổ lên hét lớn.