Tục Trú

Chương 17: Rượu bia

Bữa trưa hôm sau, Thẩm Yến Lẫm kiếm cớ mang cô ra ngoài.

Có Thẩm Yến Lẫm ở đây, nửa ngày này Bùi Y nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Bà Thẩm vẫn đang hết sức ám chỉ hai người về Giang Thành sinh sống, đều bị Thẩm Yến Lẫm âm thầm gạt đi. Sau bữa ăn, ông Thẩm gọi Thẩm Yến Lẫm vào phòng làm việc nói chuyện một lúc. Lúc ra ngoài, vẻ mặt anh khá tốt, Bùi Y yên tâm một nửa, đến khi ra ngoài lên xe mới nhẹ nhàng hỏi anh: "Bố anh nói gì với anh?"

Thẩm Yến Lẫm quay đầu nhìn vật cản đằng sau, một tay lái xe ra khỏi vị trí: "Chút chuyện trong nhà. Sao thế?"

Bùi Y khẽ lắc đầu: "Em thấy bố anh không nói gì suốt, tưởng là ổng ấy không vui."

"Ông ấy như vậy đấy." Thẩm Yến Lẫm quay lại nắm lấy tay cô, cười trấn an: "Ở đơn vị ông ấy nói đủ nhiều rồi, gia đình anh đều là mẹ anh phụ trách phát biểu. Ấn tượng của bà với em rất tốt."

Bùi Y ngước mắt: "Dì nói gì sao?"

"Ừ. Nói em chín chắn, cũng yên tĩnh." Thẩm Yến Lẫm cầm tay cô đặt lên môi hôn: "Vừa hợp với anh."

Người ở ghế phụ mím môi cười, tâm trạng thả lỏng thấy rõ: "Xem ra mẹ anh cũng biết anh rất ồn ào rất phiền phức."

"Ài, bà rất muốn có một cô con gái như em." Thẩm Yến Lẫm xoay vô lăng, cảm khái: "Hồi còn nhỏ, anh và chị anh đều không khiến bà bớt lo."

Bùi Y có phần bất ngờ: "Anh thì em có thể tưởng tượng ra được, hồi nhỏ hẳn là rất đáng ghét... Nhưng chị anh thoạt nhìn có vẻ không cần nhọc lòng. Chẳng phải anh cũng đã nói thành tích của chị ấy rất tốt sao?"

Thẩm Yến Lẫm nói: "Đúng là thành tích của chị ấy tốt, nhưng chủ kiến cũng rất nhiều. Đi nước ngoài, công việc, kết hôn, sinh con... Cái gì cũng không nghe gia đình, mẹ anh hoàn toàn không chêm lời được."

Bùi Y không tiện đánh giá nhiều: "Có chính kiến là chuyện tốt."

"Hầy, con trai chị ấy bây giờ cũng rất có chính kiến, đây gọi là đạo trời luân hồi." Thẩm Yến Lẫm cười, liếc mắt nhìn người bên cạnh: "Nếu con trai anh cũng có chính kiến như vậy, anh không đánh chết nó không được."

Bùi Y nhìn mặt anh cảm thấy vừa thê thảm vừa buồn cười: "Anh còn muốn đánh người khác? Anh soi gương nhìn lại chính mình xem."

Thẩm Yến Lẫm ngậm cười, thả người nhốt trong khuỷu tay ra. Ba chiếc ly đυ.ng nhau trên không, sau âm thanh lanh lảnh vang lên thì lại tách ra. Bùi Y nhấp một ngụm rượu, nghe hai người đàn ông bên cạnh nói chuyện, càng nghe càng chán, dần dần hơi thất thần. Thẩm Yến Lẫm âm thầm cầm một bàn tay của cô. Bàn tay dày đan vào kẽ ngón tay mảnh khảnh đột nhiên kẹp chặt, dường như đang trừng phạt cô lơ đễnh.

Bùi Y đau đến hơi nhíu mày, nghiêng mặt nhìn anh. Thẩm Yến Lẫm cười nhẹ xoa mặt cô, giả vờ quan tâm: "Buồn ngủ à? Đưa em về nhà nhé?"

Người ở đầu kia sô pha nhìn hai người họ như cười như không. Bùi Y nhân tiện rút tay mình ra, gật đầu: "Trong phòng hơi bí. Em đi toilet một chút."

Đợi Thẩm Yến Lẫm thu lại ánh mắt như muốn đuổi theo ra cửa, rượu trước mặt đã bị người ta đổ đầy: "Anh, an ninh nơi này khá tốt. Khoảng cách từ phòng riêng thẳng đến nhà vệ sinh chưa tới hai mươi mét. Anh phải tin tưởng một người trưởng thành như chị dâu nhất định có thể an toàn trở về."

Thẩm Yến Lẫm cười một tiếng, nhận lấy rượu, cạn ly với đối phương.

"Bao giờ chị dâu về Vạn Châu?" Khương Tự hỏi.

"Chắc mùng bảy, mùng tám."

"Vậy mấy ngày này anh đều không ra được?"

"Ừ."

"Đừng mà, quanh năm suốt tháng hiếm khi anh rảnh mấy ngày này, dẫn đi cùng đi!"

Thẩm Yến lẫm cười, ngón tay thon dài di mép ly: "Bây giờ không thích náo nhiệt."

Khương Tự mỉm cười thâm sâu: "Hai ngày này thích náo nhiệt lại đi. Anh không đến góp vui à?"

"Cậu đừng rảnh rỗi sinh nông nổi." Thẩm Yến Lẫm lười biếng dựa vào ghế sô pha, cánh tay vắt ngang trên chỗ tựa lưng, gõ nhịp khe khẽ: "Tôi phải ở nhà với vợ, bận lắm."

"Thôi được, vậy thì chúc ngài vạn sự như ý, sức khỏe an khang." Khương Tự tinh nghịch kéo dài âm cuối, cười giả lả: "Vận động vừa phải, liệu sức mà làm."

"..." Thẩm Yến Lẫm kìm nén cay đắng tràn trề không thể nào bày tỏ, nặn ra nụ cười nhẹ như mây gió: "Nhận lời chúc phúc của ngài."

Lúc Bùi Y quay lại vừa đúng đến giờ cơm. Cô luôn không thích tham dự những dịp kiểu này. Thẩm Yến Lẫm cũng không nỡ để cô ứng phó những việc đó, ôm cô bên người, che chở cực kỳ chặt chẽ. Mỗi một món ăn đều tự mình gắp vào trong bát cô, mỗi một chén rượu đều không đợi cô đáp lời đã chặn lại trước thay cô, chọc cho đám người trên bàn sau khi bị phát cẩu lương cùng chung mối thù đến rót rượu cho anh.

Tửu lượng của Thẩm Yến Lẫm không kém, nhưng chung quy số ít không chống lại được số đông. Lúc tan cuộc, bước chân và sắc mặt của anh nhìn vẫn ổn, cử chỉ lúc tạm biệt người khác ở ven đường cũng bình thường. Đợi người đi rồi, anh lập tức đổi mặt, quay lại ngã vào người Bùi Y, dính ở cổ cô, nhỏ giọng làm nũng: "Y Y, anh khó chịu... Đau đầu quá..."

Mùi rượu trên người anh bị không khí lạnh thổi tan đi, mùi còn sót lại không làm người ta phản cảm. Bùi Y hơi cố sức đỡ lấy anh, nói khẽ: "Anh buông em ra đã, em đi lái xe tới."

Anh không trả lời, chỉ yên lặng ôm chặt cánh tay cô. Hơi thở nóng rực phả vào cổ cô, ngưng tụ thành một lớp sương mỏng.

Người đàn ông nửa tỉnh nửa say là khó đối phó nhất. Bùi Y không biết làm sao, mặc cho anh ôm một lúc, nhắc nhở lần nữa: "Muộn lắm rồi, người nhà anh còn đang chờ đấy. Chúng ta về đi, anh cũng nghỉ ngơi sớm một chút, được không?"

"Không được."

"..."

"Hôm nay anh không về nhà."

"Vậy chúng ta cứ đứng ở đây sao?"

Thẩm Yến Lẫm bị giọng điệu ngơ ngác của cô chọc cười, dựa vào vai cô cười trầm: "Về căn hộ của anh."

Bùi Y thở phào, khẽ đẩy anh: "Đi thôi, em lạnh quá."

Gió đêm âm độ lạnh thấu xương. Anh uống rượu xong trong người khô nóng, nhưng cô sợ nhất gió và lạnh trong kỳ sinh lý.

Người phía trước hơi buông cô ra một chút, nhanh chóng kéo khóa áo khoác, ôm cô vào trong vạt áo: "Còn lạnh không?"

Bùi Y không biết làm sao với anh: "Rốt cuộc anh muốn làm gì thế?"

Anh khẽ cười ngây ngô bên tai cô, nhiệt độ cơ thể và nhịp tim cách một lớp áo len mỏng manh cùng chung hơi ấm: "Y Y, hôm nay anh rất vui."

"Trước đây rất lâu anh đã muốn dẫn em đi gặp gia đình anh, gặp bạn bè của anh, gặp tất cả mọi người anh biết... Bây giờ cuối cùng cũng thực hiện được rồi."

Anh ôm eo cô, mặt vùi vào cổ cô, giọng nói trầm thấp quyến luyến và ỷ lại: "Họ đều gặp em rồi, em không được đi, em phải chịu trách nhiệm với anh."

Bùi Y yên lặng nghe, trên mặt không có phản ứng gì.

Thẩm Yến Lẫm không nhận được câu trả lời khẳng định từ cô, cẩn thận ôm cô chặt hơn, ngẩng mặt lên nhìn cô tội nghiệp.

Cuối cùng cô lên tiếng: "Họ chỉ từng gặp em sao?"