Tục Trú

Chương 10: Phim

Từ đó về sau cuộc sống bôn ba hai nơi của Thẩm Yến Lẫm chính thức bắt đầu. Sau khi bạn bè bên cạnh anh biết đều cảm thấy anh điên rồi: "Cậu đến mức ấy vì cô gái kia sao? Cậu định dùng tình yêu để cảm hóa người ta hay là muốn vứt bỏ cuộc sống của mình qua đó với cô ấy?"

Thẩm Yến Lẫm cười lơ đãng: "Đều được."

Bạn bè tận tình khuyên bảo: "Cậu đừng lụy để đến cuối cùng trắng tay. Nghe anh em, cậu không có được nên dù bị coi thường cậu vẫn cảm thấy tốt, thực ra buông bỏ cũng chỉ như vậy thôi."

Thẩm Yến Lẫm cười, đổ đầy ly rượu trước mặt: "Cô ấy khác."

Sau này gia đình Thẩm Yến Lẫm biết chuyện cũng như vậy. Cục trưởng Thẩm không phải đối rõ ràng, nhưng bà Thẩm rất lo lắng: "Cô gái con thích chỉ cần gia đình trong sạch, tính cách phù hợp với con thì mẹ đều ủng hộ, nhưng có phải xa quá không? Mai kia nếu con bé không chịu về Giang Thành, con định từ chức qua đó với nó sao? Mẹ và bố con phải làm sao bây giờ? Mẹ đã hơn sáu mươi rồi, sau này còn phải xa quê đi trông con cho con sao?"

Thẩm Yến Lẫm cảm thấy mẹ anh nghĩ quá xa xôi. Anh ôm vai bà, trấn an: "Mẹ, còn chưa chắc con theo đuổi được người ta mà. Những việc sau này để sau này hãy nói đi."

Đầu tiên bà Thẩm thở phào một hơi, sau đó nhíu chặt mày: "Sao con lại vô dụng vậy? Rốt cuộc là giống ai?"

Thẩm Yến Lẫm: "Mẹ cứ làm đi nhé, con đi tắm cái rồi ngủ."

Trước khi ngủ, anh lấy bức tranh đã bồi giấy kia ra nhìn hồi lâu, trước mắt hiện lên khung cảnh hai người ở quảng trường ngày đó, còn có dáng vẻ cô bình tĩnh và chăm chú ngắm nhìn anh.

Tên của cô rất nhiều nét, được cô đơn giản hóa thành một đường liền nét ký dưới ngày tháng ở góc phải. Thực ra đáy lòng anh còn cất giấu suy nghĩ xa xôi, lớn lao hơn bà Thẩm. Anh hi vọng sau này vào ngày này hàng năm, cô đều có thể vẽ cho anh một bức chân dung. Năm tháng dần đổi thay, cô dùng một chiếc bút tự mình ghi lại sự thay đổi của anh, anh cảm thấy rất lãng mạn.

Nhưng giấc mộng này hiển nhiên không thể thực hiện.

Mặc dù từ sau khi Bùi Y đến Vạn Châu, trái lại khoảng cách giữa hai người rút ngắn đi một chút so với ở Giang Thành, nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi. Cô vẫn đang thẳng thừng từ chối anh, cho dù không tránh gặp mặt như lúc ở Giang Thành, nhưng Thẩm Yến Lẫm rất rõ đây chỉ xuất phát từ lòng không đành và áy náy đối với anh ngàn dặm xa xôi tới mà thôi.

Thực ra cô hoàn toàn không cần áy náy. Nhưng nếu cô đã áy náy thì chắc chắn sẽ bị anh lợi dụng.

Phim gì đẹp được bằng cô. Tỉnh đẹp, ngủ cũng đẹp. Mặt rất nhỏ, lông mi rất dài, mũi rất cao, môi trông... rất mềm.

Khuôn mặt cô cách anh rất gần.

Anh rất muốn hôn cô.

Thẩm Yến Lẫm nhắm mắt lại, kiềm chế kích động trong thoáng chốc này, im lặng thở dài một hơi.

Anh nói với bản thân nhất định phải tỉnh táo. Hai quân đối chiến kỵ nhất là tinh thần không vững. Anh không phải người hấp tấp. Anh muốn cưới cô về nhà, ghi vào sổ hộ khẩu. Sao có thể vừa mới giành được một chút tiến triển đã không nhịn được lưu lại án tích dơ bẩn này?

Nhưng lý trí ngàn quân cũng không lấn át được tiếng ác ma lanh lảnh trong đầu: Mày muốn hôn thì hôn đi, mày có còn là đàn ông không? Cô ấy dẫn mày về nhà là có ý gì, mày còn không rõ sao? Bây giờ mày không hành động chẳng lẽ còn chờ cô ấy đến hôn mày hay sao? Mày hôn đi, có lẽ cô ấy ỡm ờ thôi, thế thì quan hệ của hai người nhanh hơn rồi. Mày không hôn, mày chẳng có gì cả, mày là người tốt. Cân nhắc đi.

Thẩm Yến Lẫm thất thần nhìn trần nhà, yếu ớt nghĩ: Không, nếu hôn rồi, có khả năng cô ấy còn tát mình một cái.

Ác ma: Vậy thì sao? Nam tử hán đại trượng phu, co được duỗi được. Nếu cô ấy dám đánh mày, mày lập tức quỳ xuống! Cô ấy còn có thể bắt mày làm gì!

Thẩm Yến Lẫm:...

Lúc này người bên cạnh mơ màng tỉnh lại:"Có phải tôi ngủ rất... Anh đang làm gì thế?"

Thẩm Yến Lẫm quay đầu, ngơ ngác nhìn cô: "Hả?"

Cô nghi hoặc: "Nhìn vẻ mặt anh hình như rất khó chịu rất rối rắm... Có phải anh thấy chán quá, muốn đi ra ngoài một chút không?"

"... Không phải." Thẩm Yến Lẫm ngồi dậy, gãi đầu, bối rối hồi lâu, cuối cùng vẫn nói ra nghi vấn trong lòng: "Vừa rồi anh đang nghĩ một chuyện."

"Chuyện gì?"

Anh lấy hết dũng khí thử thăm dò: "Vừa rồi anh nghĩ, em dẫn anh đến nhà em, có phải... còn có chuyện khác không?"

Người trên ghế sô pha trầm tư mấy giây, thành thật gật đầu: "Có."

Thẩm Yến Lẫm kiềm chế khóe môi và huyết áp tăng vọt lên, bình thản hỏi lại: "Chuyện gì?"

Cô quay mặt sang, vẻ mặt nghiêm túc chân thành: "Cống thoát nước trong phòng tắm hơi chậm, còn có côn trùng nhỏ bay lên, anh có thể xem giúp tôi không?"

"..."

Bây giờ Thẩm Yến Lẫm hối hận vừa rồi không lập tức đè cô xuống hôn.

Mười phút sau, anh đeo găng tay, cầm dây kẽm ngồi xổm trong phòng tắm, vừa sa sút tinh thần thông cống thoát nước, vừa gượng tinh thần tự an ủi mình: Thôi, không sao, đàn ông mà, bố cục phải rộng, tầm nhìn phải xa. Chẳng phải một nụ hôn thôi sao? Sau này theo đuổi được, anh muốn hôn thế nào mà không được? Đến lúc đó còn sợ không có cơ hội rửa sạch nỗi nhục hôm nay ư?

Lần đợi này lại thêm một năm nữa.

Trong thời gian một năm này, không thể nói là quan hệ của hai người không hề có tiến triển, nhưng vẫn không quá thân thiết như cũ. Thời gian anh ở lại nhà cô ngày càng dài, chiếm bộ nhớ Wechat của cô ngày càng nhiều, cũng thu hút sự chú ý của đồng nghiệp công ty và chó của các bác ở khu nhà cô. Cô vẫn không nóng không lạnh, không hề có một chút dấu hiệu muốn đón nhận anh.

Hôm sinh nhật, Thẩm Yến Lẫm uống rượu, lần đầu tiên cảm thấy thật sự có phần mệt mỏi.

Điện thoại anh để trên bàn từ đầu đến cuối chưa từng sáng lên. Bạn bè ngồi cùng thấy dáng vẻ buồn bực sầu não, tâm tâm niệm niệm này của anh, hận rèn sắt không thành thép, gom chung cả hai người vào mà mắng: "Cậu hèn mọn, cô ta giả nai, tạo hóa tác thành, đáng đời cậu."

Thẩm Yến Lẫm nhíu mày: "Không liên quan gì đến cô ấy."

"Được rồi! Đừng bảo vệ nữa! Cậu chạy theo ba năm, cậu được cái gì rồi? Ngay cả sinh nhật cậu còn không nhớ, cô ta có tâm không? Rốt cuộc cô ta coi cậu là người hay là chó?"

Lời tuy khó nghe nhưng không phải không có lý. Thẩm Yến Lẫm nhìn ánh đèn lập lòe trước mắt, đột nhiên cũng không biết rốt cuộc cô coi anh là gì.

Thực ra anh vẫn luôn rất rõ cô không thích anh. Điều này khiến anh cảm thấy chán nản nhưng chưa đến mức tâm như tro tàn. Anh luôn cho rằng yêu từ cái nhìn đầu tiên là chuyện xác suất rất nhỏ, yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên lại càng cực kỳ nhỏ. Bản thân anh đã chiếm xác suất nhỏ này rồi thì cũng không hi vọng xa vời cô sẽ thích anh nhanh chóng, cháy bỏng.

Anh cảm thấy cô chầm chậm là được. Anh cũng rất hưởng thụ quá trình từ không đến có. Anh khát khao cảm nhận được tình cảm của cô dần dần thay đổi vì anh. Thế nhưng, ba năm rồi.

Cho dù cô khó mở lòng đi nữa, anh cũng ngày càng khó thuyết phục bản thân. Nếu như ba năm, một thứ chưa bao giờ xuất hiện, có phải cũng sẽ vĩnh viễn không xuất hiện hay không?

Chén rượu đầy đỏ sậm mơ hồ soi chiếu vẻ mặt ảm đạm của người trước bàn. Hồi lâu sau, anh đưa tay cầm lên, uống cạn một hơi.