Tịch Nhiên bị mẹ mình hạ thuốc, bây giờ lại đang lăn lộn trên giường cùng với Ngân Thương Duệ.
Chuyện tiếp theo xảy ra, quả là không thể tránh…
Dưới tác dụng của thuốc, Tịch Nhiên quấn quýt không rời khỏi nhục thân của anh. Bọn họ trong phòng tắm dây dưa dưới màn nước, Tịch Nhiên trong cơn mê đã cởi bỏ tóc giả, quần áo cũng cởi ra, tấm vải cuốn quanh ngực o ép bức thở cũng bị cô dứt khoát buông bỏ.
Tịch Nhiên thật sự cảm thấy, nước ấm từ trên đỉnh đầu chạy xuống cũng mát hơn tấm thân thể đang dần trở nên phóng đãng này.
Lúc này Tịch Nhiên không thể nghĩ gì ngoài việc khiến người đàn ông trước mặt yêu mình. Cô chỉ nghĩ đơn thuần rằng để người này chạm vuốt một chút, đến khi ổn rồi sẽ không còn cảm thấy khó chịu nữa.
Nhưng Tịch Nhiên thật sự đã nhầm.
Tịch Nhiên được người kia đặt trên giường không còn một mảnh vải, được bàn tay Ngân Thương Duệ xoa nắn chăm sóc rất thoải mái.
Tay anh mát lạnh mân mê, khiến Tịch Nhiên không tự chủ vươn người cảm thấy sung sướиɠ. Nếu khi bình thường, Tịch Nhiên có lẽ sẽ hận người này mà băm vằm anh ra thành trăm mảnh.
Khi trước cô minh mẫn bao nhiêu, bây giờ lại mê mẩn bấy nhiêu.
“Tôi khó chịu quá...”
Tầm mắt của Tịch Nhiên bị thu hẹp, bấy giờ cô nhìn thấy thứ gì cũng không biết, chỉ cảm thấy thứ này rất cứng, cũng rất nóng, cả bàn tay cô nắm trọn, chỉ nhích một chút cũng khiến nó phản ứng lại.
“Cô đói lắm hửm?”
Ngân Thương Duệ đỡ cổ cô nâng lên, thu trọn ánh nhìn không rời mắt, hắn muốn nhìn kĩ, muốn biết hình ảnh nữ nhân này là ai. Chỉ tiếc thứ hắn thấy được lại là một hình bóng khác. Hình bóng khiến hắn dẫu chết cũng cam lòng. Tay anh không yên, tự mò tới nơi tư mật kia của cô càn quấy.
“Hu, anh bắt nạt tôi.”
Tịch Nhiên như còn mèo nhỏ khiêu gợi nằm dưới thân anh, làm anh ta không nhịn được mà cắn môi cô.
Ngón tay kia cũng dần len vào…
Tịch Nhiên như tỉnh táo lại đẩy anh ra, nhíu chân lùi về phía thành giường, mắt mờ mịt nhưng lại run giọng nói từng từ:
“Anh mau cút, nếu không tôi sẽ gϊếŧ anh!”
Cặp đùi trắng nõn không ngừng cọ xát lại, Tịch Nhiên muốn kiềm chế du͙© vọиɠ, nhưng phản ứng sinh lý không ngừng diễn ra trong cơ thể, khiến cô không tự chủ mà sinh ra ảo giác.
Rõ biết người này là Ngân Thương Duệ, nhưng cô mắt như mù đi mà nhìn thành Diệp Thanh Duệ. Tịch Nhiên chê cười, có phải du͙© vọиɠ bao năm nay chỉ đợi đến khi này để trỗi dậy không?
“Chu Nhiên, lại đây.”
Ngữ khí, hành động, dáng vẻ, trong mắt cô đều là Diệp Thanh Duệ, đến cả khi này cô cũng chẳng màng nổi nữa, ngay tức khắc nghe lời anh mà bò tới.
Ảo mộng cũng được, buông thả một lần có sao?
“Diệp Thanh Duệ~ Em muốn anh.”
Cô không biết, chỉ câu nói ấy đã hoàn toàn chọc thủng lớp phòng bị của anh.
Ngân Thương Duệ đè cô xuống, đôi môi đỏ hồng lại thu hút khiến anh khô họng mà hôn mυ'ŧ. Lưỡi kia dần tiến vào, khám phá từng ngóc ngách, vừa thích thú cướp lấy hơi thở, lại vui vẻ nuốt trọn mật ngọt trong miệng cô.
Trong miệng cô, còn dư lại chút vị ngọt của rượu vang, đúng là khiến người khác say mê.
Khi rời miệng, hai người cùng nhịp thở đã mê đắm, không còn biết trời trăng mây sao gì, chỉ biết nếu còn đợi thì sẽ phát điên.
Tay anh đặt lên hông Tịch Nhiên, không còn muốn đùa nghịch như khi nãy, đặt cô ngồi trong lòng, dần để cự long to lớn tiến vào bên trong.
Nhưng cửa động kia quá bé, nhất thời không thể tiếp nhận. Tịch Nhiên chạy nước mắt đau đớn, nhưng cũng không có ý định dừng lại hành động.
Ngân Thương Duệ thương xót, vừa nhẹ nhàng đợi, vừa thơm hít đôi gò mềm mại. Hành động nhỏ ấy của anh khiến Tịch Nhiên giật bắn, bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà rũ tóc ngửa cổ, chỉ đợi người thịt.
Anh trêu nghịch, cắи ʍút̼ cũng chỉ đợi người còn gái vẫn luôn cao ngạo đanh đá trong những giấc mộng kia rêи ɾỉ cầu xin.
Nụ hoa cứng lại ửng hồng là sự đáp trả, Tịch Nhiên rên khẽ, nhưng cả thân thể đã muốn vội vã muốn đưa cự long vào bên trong. Nhưng đây là lần đầu, cô dẫu muốn nhưng cũng sợ không dám động.
Tịch Nhiên lại ôm đầu Ngân Thương Duệ, hớp từng đợt khí lạnh, nấc lên mong đợi.
“Đừng… a… đừng trì hoãn nữa.”
“Tôi có tên.”
Dù anh cũng không nhịn được muốn ăn cô, nhưng anh vẫn muốn tiếp tục muốn trêu đùa.
“Diệp Thanh Duệ… a… thứ đàn bà nhà anh… anh có thôi cái trò vờn mà không ăn này không?”
Cô khó khăn lắm mới nhích được một chút, đau đến chảy nước mắt. Cô uất nghẹn cúi đầu cắn vai anh trả thù, còn Ngân Thương Duệ vẫn cứ tiếp tục chậm dãi.
“Mau nói, Chu Nhiên yêu Diệp Thanh Duệ nhất đi. Thứ em muốn tôi có thể cho ngay lập tức.”
Chỉ từ “cho” này đã đủ căn cứ để sai khiến Tịch Nhiên đang trong cơn mộng tình kia. Cô chậm rãi nuốt từng chữ, cố nói rành rọt:
“Chu Nhiên yêu Diệp Thanh Duệ nhất.”
“Phập” *** ***** bên dưới đi một đường thẳng đâm xuống, Siết chặt khiến cự long kia không thể nhúc nhích được.
Khuôn mặt Tịch Nhiên nhăn nhó hết cả lại, sung sướиɠ đâu chưa thấy, cảm giác quá khổ đau nhói phía dưới lại khiến cô yếu ớt khóc ròng. Bộ dạng nhu mi dễ cưng chiều, làm Ngân Thương Duệ càng thêm nổi hứng.
Anh nâng eo cô lên chầm chậm tiến ra, lại hạ xuống, từ từ khiến bên dưới tiếp nhận hoàn toàn. Rồi sau đó mới nâng tiết tấu lên nhanh đều, làm cho cả người trên thân lẫn người dưới thân, đều có thể cảm nhận được khoái lạc cực độ.
“Ha… hức.”
Vật kia ra vào liên tục, dãn nở bất thường, âm thanh da thịt va chạm, nhịp thở gấp rút trong khoảng không gian tĩnh lặng, khiến cả hai đều thật sự nghiêm túc.
Bọn họ hiểu rõ bản thân đang làm gì và muốn làm gì, bọn họ chấp nhận điều ấy, dẫu cho người trước mặt có là ai đi nữa.
Ngân Thương Duệ trán rịn mồ hôi, cơ tay căng ra đỡ lấy Tịch Nhiên. Bọn họ chuyển động nhịp nhàng không một ké hở, cảnh xuân tình đặc sắc, cả lớp mồ hôi mỏng phớt trên thân thể cũng như trắng sáng bật lên. Bọn họ mới thật sự là nhân vật chính.
Đến lúc bọn họ dừng lại, chất dịch phun trào trong bụng khiến Tịch Nhiên yếu mềm kia nhận đủ, ấm nóng lấp đầy bên trong còn không yên, lại trào cả ra ngoài.
Anh rút *** **** ấy ra, máu và cả chất dịch đặc quánh hòa trộn làm dơ ga giường trắng tinh. Đại diện cho lần đầu người con gái, Ngân Thương Duệ dẫu không tỉnh táo cũng có chút trầm mặc
Tịch Nhiên thỏa mãn nằm sấp xuống giường, tim đập chân run hớp từng đợt khí lạnh vào phổi. Cô mệt nhoài, chỉ muốn gục xuống thϊếp đi.
Nhưng Ngân Thương Duệ không cho cô có cơ hội làm vậy, lại nâng hông cô, bất chợt thúc mạnh từ phía sau.
“Á! Anh… anh lại làm gì vậy.”
Anh im lặng, trong mắt chỉ có hai từ chiếm lĩnh, anh muốn chiếm lĩnh người này, muốn người này chỉ thuộc về riêng mình.
Tịch Nhiên bị thúc ép không kịp thở, bị anh khóa tay, dưới bị vật cứng kia bắt nạt, trên lại bị miệng lưỡi anh trêu đùa. Ngân Thương Duệ không ngừng để lại những dấu cắn yêu trên cơ thể trắng mịn. Cắn đến mức khiến Tịch Nhiên phải thốt lên rằng:
“Anh là chó à?”
Nói vậy nhưng ngay cả chút phản kháng cô cũng chẳng có.
Anh đắc ý cười như được mùa.
“Tôi chỉ cắn trả thôi.”
Khi nãy Tịch Nhiên có cắn anh một cái, vậy mà anh lại thầm ghi thù.
“Đừng có mà làm càn.”
“Không phải em cũng thích à?”
Anh lắc hông, cô cũng hòa hợp ăn ý, rõ ràng miệng trên không thích, nhưng miệng dưới lại thành thực hơn nhiều.
“Anh… anh!”
“Anh nào?”
“Diệp Thanh Duệ!”
“Haha, phải, Chu Nhiên, là em quyến rũ tôi trước nhé. Miệng gọi tên tôi cũng thuận thật.”
Trong phút này, Tịch Nhiên dẫu có nói gì, tức giận hay tủi nhục, đều khiến người đang nắm thế thượng phong kia nghe được mười phần gợϊ ȶìиᏂ.
“Anh… khốn kiếp!”
Dù là bị lừa, nhưng cô vẫn không ngăn nổi những tiếng giọng gợϊ ɖụ© phát ra từ cổ họng.
Ngân Thương Duệ yêu chiều ôm lấy cô, hôn nhẹ lên cổ trắng, nhẹ nhàng nói:
“Tôi còn thời gian cả đêm để khốn kiếp với em nữa!”