Xuyên Sách: Nam Chính! Đã Đến Lúc Anh Nên Yêu Tôi Rồi!

Chương 12: Lợi dụng đi, tôi sẵn lòng

Tịch Nhiên hơi sững người, không tin vào tai mình.

“Cái tên ngu ngốc này là Hoắc Thuần Du đó?”

Hoắc Thuần Du bị mắng cũng ho khụ khụ ý tứ: “Tôi thông minh hơn cô nghĩ đó.”

Tịch Nhiên thoáng chốc thất vọng, bản thân cô biết đã đắc tội người này, khi nãy cô còn cố tình tính kế anh ta. Vậy bây giờ nhờ anh ta còn kịp không…

“Sao vậy? Tôi tưởng cô phải nhảy lên xù lông chứ, giống khi nãy ấy.”

Nghe anh ta cười đùa châm chọc, cô cũng ngại ngùng ra mặt. Ánh mắt giao nhau, Tịch Nhiên giả bộ vui vẻ: “Haha, hiểu nhầm rồi, tôi là con trai.”

“Con trai?” Anh ta lướt mắt từ trên xuống, vẻ mặt có vẻ hơi không tin với bộ dạng đã hóa trang của cô, “Lạ thật, cậu mấy tuổi, bị chậm phát triển à?”

“21 tuổi, anh nói khó nghe quá đấy.”

Tịch Nhiên cao một mét bảy, thấp hơn anh ta một cái đầu cũng không đến nỗi bị gọi là chậm phát triển như anh nói.

Hoắc Thuần Du không nói, vẫn giữ nguyên quan điểm, nhìn cô từ trên xuống dưới không dám tin. Một tên đàn ông có thể mảnh mai vậy sao?

Nhưng ánh mắt anh nhìn cô khi này, có vẻ hơi lạ?

Trong miệng Hoắc Thuần Du lầm bầm: “Tuổi khá hợp, đàn ông cũng không phải vấn đề.”

Cô có lẽ đã nghe thấy, ngay lập tức cảnh giác, cô nghi ngờ nói:

“Ý gì đây?”

“Không có gì, tôi chỉ thấy cậu rất thú vị thôi.”

“Tôi cũng không dài dòng nữa.” Cô kéo mũ xuống, để lộ khuôn mặt trắng sứ, nghiêm túc nói, “Tôi muốn nhờ anh một vài chuyện, không biết anh thế nào?”

Hoắc Thuần Du thoáng chốc bị hút hồn, anh ta nhìn cô mất một lúc kinh ngạc, miệng anh lại tự trả lời, “Được, cậu muốn thứ gì?”

“Anh dễ nói chuyện vậy sao?” Tịch Nhiên hơi chút kinh ngạc, cô không nghĩ cái người này lại dễ dàng đồng ý như thế.

Ngay cả lão Trương đứng cạnh cũng kéo áo cô nhắc nhở cẩn thận.

Nhưng thật sự Hoắc Thuần Du chẳng có ý xấu gì cả, anh ta chỉ là một người biết rung cảm trước cái đẹp, đặc biệt là một người thú vị như Tịch Nhiên.

“Tôi làm việc đều xem duyên phận, tôi thấy chúng ta rất có duyên đấy.”

Tịch Nhiên tuy thoạt đầu có chút cảnh giác, sau đó lại nói: “Chúng ta đến nơi nào đó nói chuyện đi, ngoài đường không tiện.”

Hoắc Thuần Du gật đầu, sau đó thì dẫn cả hai người kia đến căn cứ địa của hắn.

Người tài giỏi, thuộc hạ cũng thực nhiều.

Tịch Nhiên cảnh giác nhìn bốn phương tám hướng, chung quy nơi này không dễ ra vào, chỉ cái tường rào sắt gai cũng cao gấp rưỡi cô rồi, kể cả thoát khỏi đám thuộc hạ cô cũng không dám chắc nhảy qua khỏi bức tường này.

Cô mang cảm xúc hỗn loạn bước vào, tới khi thấy đám người vừa rồi bị bắt trói bắt quỳ dưới đất đằng xa, trong lòng cô trực trào cảm giác bất an.

Biết vậy cô đã nói thẳng ở ngoài, bây giờ đã bước qua cổng cao, hối hận cũng không kịp nữa.

Đi qua sân lớn, lại tới vườn hoa rộng. Đi qua nơi ấy mũi cô cũng hắt xì mấy cái.

Hoắc Thuần Du quan tâm: “Cậu ổn không?”

“Không sao.” Tịch Nhiên lắc đầu nhẹ, lại vuốt sống mũi, “Đi nhanh đi.”

Khi trước Chu Nhiên thích nhất hoa hồng, bây giờ trở thành nhân vật trong sách, vậy mà lại dị ứng với hoa hồng. Lúc nãy cô không nhớ kịp, lại gặp hương quen thuộc mà hít lấy hít để, bây giờ da thịt mẩn ngứa, những nốt hồng đỏ hiện lên cũng không biết làm gì.

Cô chỉ mong sớm đi qua chỗ này một chút.

Đi qua rồi lại chưa dừng lại, bọn họ lại đi tới một trang viên lớn, ở giữa có một cái hồ lớn, đài phun nước xa hoa trắng tinh sạch sẽ. Khung cảnh tĩnh lặng, cây cối xanh rạp yên ắng lại vô cùng tẻ nhạt.

“... Anh đang cho tôi đi tham quan à?”

Nãy giờ đi đi lại lại, giống như đi một vòng quanh quẩn, cô mất kiên nhẫn: “Tôi không có nhiều thời gian đâu.”

“Được rồi được rồi, không trêu cậu nữa. Ở đây có chó, khẽ miệng không nó thức lại chạy ra cắn cậu đấy.”

“Tôi không sợ chó, anh không cần hăm dọa.” Cô lạnh giọng, lại tự ý đi dù chẳng biết đường.

Hoắc Thuần Du sợ cô đi lạc, rất nhanh chạy theo sau.

Đằng khác kẻ bị cho là chó dữ đang ngồi dưới tán cây khuất bóng ngồi đọc sách, quay đầu nhìn lại chợt thấy bóng hình quen thuộc. Tán cây rộng rũ lá, kẻ kia chợt cười khinh thường.

“Lại mờ mắt sinh ảo tưởng rồi.”

Đằng khác Tịch Nhiên được đưa vào một căn phòng rộng lớn, bên trong có rất nhiều đồ trân quý, khiến một con nghiện sưu tập như Tịch Nhiên nổi dã tâm.

Thật sự nhiều thứ quá chất lượng, cô muốn cướp đồ.

“Được rồi ở đây, cậu tên gì?”

Tịch Nhiên nhìn hoa văn trên bình cổ không chớp mắt, tùy tiện trả lời: “Chu Nhiên.”

“Chu Nhiên? Tên cứ như con gái vậy.”

“Tên thân sinh, cha mẹ đặt vậy. Anh có ý kiến gì đến mộ phần của họ mà nói.”

Lão Trương thấy vậy không khỏi thương tiếc, lão thiết nghĩ: “Ra cô ấy cũng là một người đáng thương.”

Nếu để cô nghe thấy hai chứ đáng thương này, chắc chắn cô sẽ cười một tràng lớn.

Đáng thương? Cô sống nửa đời không có ba mẹ, bọn họ chết hay chưa cô còn chẳng biết. Trong lòng cô vẫn luôn tự ghi nhớ rằng bọn họ đã chết, như vậy sẽ khiến tâm khảm cô nhẹ hơn.

“Xin lỗi, mạo phạm rồi.”

“Không cần nói, chúng ta nói chuyện khác.” Tịch Nhiên buông bỏ ánh mắt mê đắm đồ cổ, ngồi xuống nghiêm túc, “Tôi nghe qua danh của anh, tới đây có chuyện muốn nhờ, chỉ cần anh làm được bao nhiêu tiền tôi đều có thể đưa.”

“Nói thử xem.” Hoắc Thuần Du nhịp nhàng gõ ra tiếng kêu trên mặt bàn.

“Tôi có ba người cần anh tra, mọi thông tin của bọn họ tôi đều muốn biết. Chỉ là thân phận những người này có hơi đặc thù…” Cô ngập ngừng, “Không biết anh có thể làm hay không.”

Hoắc Thuần Du cười nhạt, tay chỉ về phía chồng giấy tờ chất cao được đặt gọn trong tủ kính.

“Trong kia có thông tin của tất cả những người tôi từng gặp qua. Có những nhân vật tiếng tăm còn hơn cả cũng phải lo sợ tôi vì tôi tiết lộ bí mật của bọn họ. Mấy kẻ vừa rồi truy đuổi lúc nãy cũng do người ta phái tới gϊếŧ tôi. Không cần nghĩ cũng biết tôi đã đắc tội rất nhiều người, vậy mấy người cô sắp nói tới, có gì đáng để tôi phải bận tâm?”

Thấy anh ta tự hào về chiến công của mình như thế, Tịch Nhiên cũng tin tưởng nhắc tên:

“Lục Cẩm Du, Tưởng Tịch Diên, và Phương Thiết. Tôi muốn anh tra ba người này cho tôi.”

“Có chút ấn tượng…”

“Tra được ba người này, thù lao dành cho anh nhất định xứng đáng.”

“Tôi không cần tiền, tôi có thể giúp cô tra nhưng với một điều kiện.”

Chưa biết có yêu cầu gì, Tịch Nhiên không vội đồng ý.

“Nói thử xem?”

“Khụ, tôi vẫn luôn rất thích kết giao với những người đặc biệt như cậu. Chúng ta xem như cũng có duyên, cậu kết bạn với tôi đi, sau này ở nơi chợ đen hỗn loạn này ắt có chỗ đứng.”

Mặt Hoắc Thuần Du hơi ửng đỏ, ai không biết còn tưởng anh ta đi hỏi cưới vợ...

Nhận được yêu cầu này Tịch Nhiên khóe miệng hơi nhếch, dường như khinh thường.

Cô khi còn là Chu Nhiên, cô không có bạn cũng không có ý định kết bạn, gây thù chuốc oán kể không xuể. Nghĩ tới vậy trong lòng vô thức lại nhớ tới một bóng hình, người được cô coi là kẻ thù rất ít, tính trước tính sau cũng chỉ có một người.

“Được thôi, miễn rằng anh không coi tôi là một cái tên để điều tra. Vậy thì để lợi dụng anh, kết bạn cũng được.”

Cô vốn định từ chối, nhưng nghĩ kĩ tên này cũng có nhiều tác dụng, nên đã tùy tiện đồng ý.

Câu ý có vẻ khó nghe, vậy nhưng Hoắc Thuần Du không quan tâm, trái lại còn rất vui vẻ:

“Lợi dụng đi, tôi sẵn lòng.”