Hệ Thống Nghịch Tập Của Nữ Phụ

Chương 10: Tg1

Tất cả mọi người đều hốt hoảng nhìn về phía bên này, chỉ sợ thêm một giây nữa thôi là cả người Lạc Lạc sẽ dính đầy rượu vang đỏ.

Duy chỉ có Lạc Tinh tiểu thư ngây thơ trong sáng là mừng thầm trong lòng, hãy trở lên chật vật đi Lạc Lạc.

Chỉ cần Lạc Lạc mất mặt tại bữa tiệc này, hoặc giả như một trường hợp tuyệt vời hơn là Lạc Lạc chửi mắng cô ta, thì nhất định cái danh tiếng không ra gì của Lạc tiểu thư chân chính sẽ được truyền đi, khi ấy Lạc Tinh mới có thể mỉm cười cao hứng.

"Rào!"

Tiếng nước hắt ra khiến tất cả mọi người đều chú ý.

Nhưng khác với suy nghĩ của mọi người, Lạc Lạc không những không phải hứng trọn cả ly rượu vang mà người cô thậm chí còn không bị bẩn một chút nào, vì toàn bộ cái ly hồi nãy đã được Doãn Đình Thâm hứng trọn.

"Tổng giám đốc!"

"Cha nuôi!"

"Doãn tổng!"

Doãn Mặc hất mạnh tay Lạc Tinh ra, hắn ta nói bằng giọng cực kì bực bội.

"Lạc Tinh, em vừa làm cái gì vậy hả?"

Ngay cả một câu Tiểu Tinh như ban đầu cũng không muốn gọi, xem ra quyết định đến với Lạc Tinh của Doãn thiếu gia đây vẫn còn mơ hồ và mông lung lắm.

"Em... em không cố ý mà..."

Không chỉ Lạc Tinh mà ngay cả mọi người ở đây cũng không ai ngờ đến chuyện Doãn tổng nổi tiếng lạnh lùng tàn ác lại xông ra chắn rượu thay cho Lạc Lạc.

Doãn Đình Thâm liếc nhìn về phía đó, anh không trả lời bất kì ai mà chỉ hỏi Lạc Lạc.

"Em không sao chứ?"

Không hiểu tại sao anh lại chú ý đến cô gái họ Lạc này một cách quá mức.

Ngay từ lần đầu tiên gặp nhau, anh đã cảm thấy cô gái này nhất định của của mình, nhất định sẽ thuộc về mình.

Đây là suy nghĩ xuất phát một cách bất chợt và nó đã gần như ăn sâu bén rễ vào trong não của anh. Giống như kiếp trước hai người đã thực sự gặp nhau rồi có duyên đến tận kiếp này.

Nếu không thì tại sao tim của anh lại loạn nhịp mỗi khi nhìn thấy cô.

Giống như ban nãy, khi nhìn thấy ly rượu vang kia văng thẳng về phía cô, anh đã không ngần ngại lao người về phía trước rồi ôm trọn lấy thân thể mảnh mai kia vào lòng ngực.

Cảm nhận độ ấm qua lớp quần áo, anh thấy được bản thân đang thỏa mãn một cách kỳ lạ.

Bản thân Doãn tổng là một người cuồng sạch sẽ, nếu như có người dám làm bẩn trang phục mà anh đang mặc, anh sẽ không ngần ngại mà làm cho người đó phải trả cái giá thật đắt.

Nhưng anh lại không suy nghĩ gì mà chắn cả ly rượu dính nhớp đó hộ Lạc Lạc thì đúng là điều khiến tất cả mọi người đều phải kinh ngạc một phen.

Lạc Lạc cũng ngớ ra, sau khi cảm nhận được cái ôm cứng rắn của người đàn ông nọ thì cô mới thực sự hoàn hồn.

"Tôi không sao, cảm ơn Doãn tổng đã giúp đỡ."

Còn chưa đợi Lạc Lạc nói xong, Doãn Mặc đã lanh chanh đứng lên nói hộ.

"Cha nuôi, lúc nãy Lạc Tinh không cố ý hất rượu về phía bên này đâu ạ. Con xin thay mặt cô ấy xin lỗi cha."

Doãn Mặc luôn cố gắng thể hiện bản thân là một đứa con ngoan trước mặt Doãn Đình Thâm.

Nếu không phải Doãn Đình Thâm đã sớm biết Lạc Tinh là người mà hắn yêu thích thì đừng mơ đến chuyện Doãn Mặc sẽ đứng lên nhận lỗi thay.

Ở bên ngoài, Doãn Mặc luôn muốn tỏ ra bản thân vừa rộng rãi lại hào phóng, thêm vào đó đây cũng là một cơ hội lý tưởng để người ngoài cảm thấy hắn là một con người trọng tình trọng nghĩa.

Mặc dù hắn đã có chút không vừa ý Lạc Tinh, nhưng hắn sẽ không thể hiện ra ở đây.

Lạc Tinh lúng túng vô cùng, không nghĩ tới giữa đường lại có một khúc ngoặt lớn như vậy.

Tuy Lạc Tinh luôn muốn quyến rũ người cầm quyền nổi danh của nhà họ Doãn đây nhưng bản thân cô ta cũng biết Doãn Đình Thâm là người khó đối phó và vô cùng đáng sợ, chỉ lo sai một ly đi một dặm.

Thế nên cô ta không bao giờ chạm vào điểm mấu chốt của người đàn ông họ Doãn này, ấy vậy mà bây giờ lại xảy ra sai lầm lớn.

Doãn Đình Thâm vẫn ôm chặt Lạc Lạc như cũ, từ đầu đến cuối anh đều không có ý định buông người trong lòng ra.

Đã lăn vào trong lòng anh rồi, tại sao phải buông nữa cơ chứ.

Lạc Lạc muốn giãy ra thì cũng bị sức lực to lớn của người đàn ông này ghìm lại.

Doãn Đình Thâm lia mắt lên nhìn Doãn Mặc, không giận tự uy.

"Doãn Mặc, nghe nói đây là người yêu của cậu hiện giờ đúng không?"

Nói là hiện giờ, vì Doãn tổng biết người yêu trước đây của Doãn Mặc chính là người trong lòng anh.

Trước đó hai người này yêu nhau cũng không che dấu gì, ấy vậy mà anh lại chẳng có bất kì ấn tượng gì về Lạc Lạc của trước đó.

Nói sao nhỉ, là Lạc Lạc của trước đây không khiến cho Doãn tổng cảm thấy người con gái ấy chính là người mà mình phải có được.

Cho đến vài hôm trước, Lạc Lạc đã chia tay Doãn Mặc và ở trên giường anh thì anh mới thực sự cảm thấy người bên cạnh anh nhất định phải là cô gái này.

Giống như Lạc Lạc trước đó và Lạc Lạc bây giờ không phải là một vậy.

Không biết tại sao Doãn Đình Thâm lại có suy nghĩ như vậy, nhưng nói xong câu hồi rồi thì chính Doãn Đình Thâm cũng muốn Doãn Mặc tự xác định lại mối quan hệ của bản thân một lần nữa.

Vừa nãy Doãn Đình Thâm đã bất chợt bắt được một tia cảm xúc từ trong ánh mắt nhìn Lạc Lạc của Doãn Mặc. Doãn tổng muốn nhân đó để cảnh cáo thằng con trai này một chút.

Đừng tơ tưởng vợ bố.