Không ngờ bây giờ nàng lại liên tục yêu cầu hắn ly hôn, xem ra nàng đã hạ quyết tâm đi tìm một người đàn ông khác.
Người phụ nữ này đã tìm thấy ngôi nhà tiếp theo của mình nhanh như vậy?
Hoặc, nàng ta lại cố hết sức để có được hắn ta?
Hắn thực sự muốn ly hôn với nàng ngay lập tức.
Tuy nhiên, lời nói ra là một chuyện, thực hiện lại là chuyện khác.
"Ngươi cho rằng Lệ vương phủ là nhà của ngươi sao? Ngươi thích thì đến ở không thích thì rời đi sao? Bổn vương sẽ không hòa ly với ngươi, cho dù ngươi chết, cũng sẽ chết một mình trong phủ Lệ vương phủ." Hắn sẽ không buông tha để nàng tự do .
Nàng càng muốn rời đi, hắn càng muốn nhốt nàng ở đây, hắn tuyệt đối sẽ không để cho nữ nhi nhà họ Vân có cuộc sống sung túc.
"Lệ Vương, ngươi thật là độc ác!" Vân Nhược Nguyệt nghiến răng nghiến lợi.
"Không tàn nhẫn như cha ngươi. Năm đó, với tư cách là quân tiên phong phản loạn của Chu Dao, ông ta là thủ phạm chính gϊếŧ cha và mẹ ta. Bản vương sao có thể tàn nhẫn như ông ta." Hắn nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của nàng với vẻ chán ghét.
Hắn tận mắt chứng kiến Vân Khanh đâm kiếm vào ngực mẫu thân, nhìn mẫu thân đau đớn chết đi, hắn làm sao có thể tha thứ cho những người này.
Vì hận trong lòng, báo thù không thành, nhiều năm như vậy, hắn chưa từng ngủ ngon, chưa từng vui vẻ.
Hắn không ngủ được, khó khăn như vậy, sao có thể để cho Vân Khanh và nhà họ Vân vui vẻ được?
Vân Nhược Nguyệt biết rằng Chu Dao là tên của Hoàng đế Hồng Nguyên hiện tại.
Trước đó nàng đã mơ hồ nghe được từ nô tỳ rằng sở dĩ Chu Hiên Thần ghét nàng là vì cha nàng có lỗi với Hoàng đế Khanh Quân đã chết, nhưng không ai biết chính xác chuyện gì đã xảy ra năm đó, họ đã giữ bí mật.
Dù sao bây giờ là thế giới của Hoàng đế Hồng Nguyên, ai dám thảo luận bí ẩn về nguyên nhân cái chết của tiên đế và các hoàng đế kế vị.
Vân Nhược Nguyệt nói: "Ta không biết năm đó đã xảy ra chuyện gì, cho dù cha ta có lỗi với nhà ngươi, cũng không liên quan gì đến ta, ta vô tội, sao ngươi có thể đánh đồng mà hận ta?"
Người đàn ông trước mắt đã bị hận thù che mắt, nàng thực sự muốn đánh thức hắn ta dậy.
"Ngươi vô tội sao? Người của Vân gia ngươi đều có tội, bởi vì trên người các ngươi đều có dòng máu của Vân Khanh, năm đó chính là hắn dùng kiếm gϊếŧ mẹ ta." Chu Xuân Thần ngừng lại, không nói tiếp.
Khuôn mặt hắn đầy buồn bã và thương tiếc.
Vân Nhược Nguyệt sững sờ đứng đó, thật vậy sao?
Trong lòng nàng chấn động, không ngờ lại là Vân Khanh lại gϊếŧ người.
Ông ta cũng thông đồng với Hoàng đế Hồng Nguyên để làm hại tiên đế.
Khó trách mọi người đều truyền ra tin đồn rằng cố hoàng đế lần lượt qua đời quá kỳ lạ, điều kỳ lạ nhất là sau khi cố hoàng đế lâm bệnh qua đời, ông không truyền ngôi cho con trai duy nhất Chu Hiên Thần mà lại truyền cho em trai của ông, Chu Dao.
Một số người nghi ngờ rằng có một âm mưu, họ nghi ngờ rằng Hoàng đế Hồng Nguyên đã gϊếŧ tiên đế, sau đó giả mạo sắc lệnh và chiếm đoạt ngai vàng của Chu Hiên Thần.
Tuy nhiên, mọi người chỉ dám nói về điều này một cách riêng tư, không ai dám nói điều đó ở mọi nơi.
Vân Nhược Nguyệt cũng nghe thấy một số tin đồn trong vương phủ.
Nhưng bây giờ nàng chính tai nghe Chu Hiên Thần nói điều đó, nàng ấy lại có phần tin vào những lời đồn đại này, dù sao Chu Hiên Thần cũng là người bị hại.
Chu Hiên Thần nhìn Vân Nhược Nguyệt: "Vậy ngươi có biết bản vương ghét ngươi đến mức nào không? Bản vương sẽ không ly hôn với ngươi. Nếu ngươi muốn chết cũng phải chết trong Lệ vương phủ."
Vân Nhược Nguyệt nói:” Ta không ám sát Mộ Trúc, ta cũng không hại ai, tại sao ngươi không thả ta đi?
"Trước kia ngươi cố hết sức ở bên cạnh ta, thường xuyên cởi y phục cám dỗ bản vương, đáng tiếc bản vương không có hứng thú với ngươi. Vì vậy, trước mặt bổn vương, ngươi cảm thấy mình trở nên xinh đẹp hơn nên muốn ra ngoài dụ dỗ nam nhân khác? Chẳng lẽ muốn thu hút ong bướm bên ngoài, tổn hại thanh danh của bổn vương sao?".