“Vâng, mời vương gia và phi tần đến bái kiến.” Tây Nương vội vàng nói.
“Vương gia, dựa theo quy củ, cưới vợ thì có thể cùng thê tử bái đường, nếu là nạp thê thϊếp, nam nhân không thể cùng nữ tử bái đường.” Vân Nhược Nguyệt lạnh lùng nói.
"Vậy sao? Bổn vương muốn bái đường cùng Nhu nhi, ngươi có thể làm gì ta?" Chu Hiên Thần rốt cuộc chịu không nổi, đối với Vân Nhược Nguyệt rống lên giận dữ, kéo Nam Cung Nhu chuẩn bị hành lễ.
Thấy hắn tức giận, Vân Nhược Nguyệt ngừng nói một lúc. Nàng đã gây rối bọn họ lâu như vậy, cũng có thể nghỉ ngơi một chút. Thấy vậy, Tây Nương vội vàng kêu lên: “Một lạy trời đất, hai lạy thượng điện...”
Trong sự chúc phúc của đám đông, cặp đôi đã kết thúc buổi bái kiến tổ tiên một cách thuận lợi. Chu Hiên Thần diu dòng nhìn Nam Cung Nhu và Nam Cung Nhu cũng nhìn hắn chằm chằm qua chiếc khăn trùm đầu, như kiểu cả thế giới chỉ có 2 người, xung quanh không có ai khác.
Lúc này, Tây Nương lại bưng trà đến, bà bưng một chén trà cho Nam Cung Nhu.
Nam Cung Nhu nhận lấy trà, nàng hít một hơi thật sâu, đi đến trước mặt Vân Nhược Nguyệt , đưa trà cho Vân Nhược Nguyệt , "Tỷ tỷ, mời uống trà."
"Đa tạ muội muội, uống xong chén trà này, từ nay về sau muội chính là người trong cung, muội là người mới tới, có rất nhiều điều không hiểu, nhưng yên tâm, ta sẽ nhắc nhở muội trong tương lai."
Vân Nhược Nguyệt nói xong đang định bưng trà lên thì đột nhiên, móng tay sắc nhọn của Nam Cung Nhu cào mạnh vào tay nàng khiến nàng đau nhói.
Nàng lạnh lùng nhìn chằm chằm Nam Cung Nhu, chịu đựng cơn đau trên tay, móng tay của Nam Cung Nhu vừa sắc vừa dài, giống như móng vuốt của yêu miêu muốn cào nát đối thủ, như thể mang theo nội lực, khiến nàng đau đớn nhăn mày.
Tuy nhiên, nàng đã kìm lại và không tỏ ra đau đớn.
Động thái của Nam Cung Nhu nhất định là kɧıêυ ҡɧí©ɧ nàng, muốn nàng trở nên tức giận và gây chuyện trước mặt vương gia, lúc đó kết cục của nàng nhất định sẽ rất tệ, hoặc là bị Lệ vương bóp cổ chết, hoặc bị bắt lại và bị đánh đập.
Không ai ở đây sẽ tin nàng, mọi người sẽ chỉ nghĩ rằng nàng đã bắt nạt Nam Cung Nhu, vì vậy nàng chạm vào tay nàng và không lấy trà.
Nam Cung Nhu thấy vậy, giả bộ kinh ngạc ngẩng đầu, "Tỷ, làm sao vậy? Tỷ không muốn uống trà của muội sao?"
"Không, dựa theo quy củ, ngươi còn chưa có quỳ xuống trước mặt ta." Vân Nhược Nguyệt lạnh lùng nói.
"Vân Nhược Nguyệt , ngươi đang tìm cái chết?" Chu Hiên Thần không thể nhìn thấy người phụ nữ thân yêu của mình bị bắt nạt, vì vậy hắn ta muốn tóm cổ Vân Nhược Nguyệt ngay khi hắn ta lên chính điện.
Nam Cung Nhu lập tức ngăn cản, không muốn làm khó hắn: "Vương gia, tỷ tỷ nói rất đúng, thân là thϊếp, muội nên quỳ xuống dâng trà cho tỷ tỷ."
Nói xong, nàng ta dùng đôi mắt phượng liếc nhìn chén trà trong tay, chén trà này được đặc chế trong lò đất, dù nước bên trong nóng như thế nào, bên ngoài cũng sẽ không cảm thấy nóng.
Khi hầu gái Đan Nhi của nàng ta đang rót trà, nàng đã bảo cô ta cố ý rót một ấm trà nóng nhất, Vân Nhược Nguyệt muốn làm khó nàng phải không? Được thôi, nàng sẽ cố ý làm rơi tách trà và đốt chết nàng ta!
Nghĩ đến đây, nàng nhịn nhục, mềm mại quỳ xuống trước mặt Vân Nhược Nguyệt, bưng chén trà lên: "Tỷ tỷ, mời uống trà."
"Muội muội thật thành ý."
Sau khi Vân Nhược Nguyệt nói xong, nàng đang định vươn tay uống trà.
Lúc này, Nam Cung Nhu vội vàng buông tay.
Vân Nhược Nguyệt biết Nam Cung Nhu là một người phụ nữ có tâm cơ thâm sâu, không dịu dàng và tốt bụng như bề ngoài, vì vậy nàng đã đề phòng từ sáng sớm.
Vừa nhìn thấy Nam Cung Nhu buông tay, nàng đột nhiên kêu một tiếng "A", đẩy chén trà về phía Nam Cung Nhu, cả người đột nhiên nhảy dựng lên, "Nóng quá, muội muội, ngươi muốn thiêu chết ta sao?"