Mê Đắm Riêng Em

Chương 110

Từ sau khi Trình Thù và Giang Điểm Huỳnh ở bên nhau, câu lạc bộ tư nhân Mặc Điểm đã đặc biệt dành ra một dãy dùng đến chiêu đãi bạn bè trong giới giải trí của cô, từ đó họ tụ tập đều chọn địa điểm ở đây, bước vào cửa tứ hợp viện, căn bản không cần lo lắng bị phóng viên chụp lén hình ảnh.

Sau khi tất cả hỏi thăm qua một chút, mới biết rằng câu lạc bộ này là nơi riêng tư để ngăn chặn những người lạ không phải hội viên tới quấy rầy.

Bình thường cũng chỉ chiêu đãi một số đại gia trong giới thượng lưu không thể đắc tội nổi, cung cấp nơi bàn chuyện làm ăn cho họ mà thôi.

Nay phá vỡ quy tắc vì Giang Điểm Huỳnh, tất cả đều dựa vào thân phận bà chủ tương lai của cô.

Thẩm Tinh Độ cánh tay đang vắt một chiếc áo khoác nhỏ, được người phục vụ cung kính mời vào bên trong, qua tấm bình phong, nhìn thấy Giang Điểm Huỳnh đang đánh bài với mấy người, cho dù cô có kỹ năng chơi bài, cũng phải chịu vận khí không tốt sau khi mang thai, ba ván thua hai, làm người suýt nữa chống đỡ không nổi.

Hai đứa con của cô đều để ở nhà, trong phòng đang không có trẻ nhỏ, còn có người hút thuốc.

Lúc này, nhìn thấy Thẩm Tinh Độ mang theo một người tới, người hút thuốc đeo kính, vội vàng dập tắt, nhướng mày nói: “Đây là con gái của Cố Thanh Sương đúng không? ”

Tiểu cô nương vốn đang mềm nhũn nằm sấp trên vai Thẩm Tinh Độ vừa nghe nói như vậy, liền ngẩng đầu lên, đôi mắt to chớp chớp: “A~”

Mấy người ở đây đều là mấy người tai to mặt lớn, đã sớm nghe qua chuyện Cố Thanh Sương bí mật sinh con gái, chỉ là chưa từng tận mắt nhìn thấy, hiện giờ vừa nhìn thấy dáng vẻ cũng rất giống này, cũng hiếu kì mà vây quanh.

Có người đút đồ ăn vặt cho cô bé, cũng có người hào phóng cho cô bé lì xì gặp mặt ngay tại chỗ.

Tiểu Lý Nhi một chút cũng không sợ người lạ, ai ôm cũng được, nhưng không cho chạm vào mặt.

Nếu ai cố chấp, cô bé sẽ thì thầm: “Con trở về… sẽ mách với bố.”

Xung quanh liền yên tĩnh.

Ngồi ở đây, ai mà không biết bố của cô bé là ai, quả thực chính là nhân vật không thể trêu vào.

Tiểu Lý Nhi không biết danh tiếng của bố lại dễ dùng như vậy, chỉ là đơn thuần nói ra lời này, một lát sau, cô bé nhìn quanh căn phòng, giống như đang tìm người vậy. Thấy thế, Giang Điểm Huỳnh buông lá bài xuống, ôm cô bé lại: “Bảo bối của mẹ… Con đang tìm cái gì vậy?”

Tiểu Lý Nhi không nói, chỉ chỉ vào bụng cô: “Mẹ nuôi đang có em bé, không thể ôm.”

Giang Điểm Huỳnh: “Không sao đâu, bụng mẹ nuôi còn nhỏ, không ảnh hưởng gì…”

“Sẽ mệt mỏi đó.”

Tiểu cô nương nghiêm trang nói chuyện, chọc cho Giang Điểm Huỳnh không yêu thích không được, hôn một cái lên bàn tay nhỏ bé kia: “Là mẹ nuôi muốn ôm con mà.”

Hai đứa con trước của cô và Trình Thù đều là con trai, giống như số mệnh nhất định không để cho họ có con gái vậy, lần này Giang Điểm Huỳnh không chịu khuất phục, nhất định phải sinh ra một cô con gái ngọt ngào như Tiểu Lý Nhi, cũng khiến cho căn nhà cũ của Trình Thù bị thiêu cháy rụi giống một loại dấu hiệu báo trước… Dù sao với khả năng năm năm sinh ba đứa này của hai người, không phải ai cũng có thể làm được.

Đối với việc Giang Điểm Huỳnh lại mang thai lần nữa, Thẩm Tinh Độ là người khinh thường nhất, âm dương quái khí nói: “Hai người tích cực hưởng ứng chính sách ba con của quốc gia như vậy, có thể nhận được bao nhiêu tiền trợ cấp vậy?”

*Năm 2021, Bộ Chính trị – cơ quan hoạch định chính sách hàng đầu của Đảng Cộng sản Trung Quốc – ra thông báo cho phép tất cả các cặp vợ chồng Trung Quốc sinh thêm con thứ ba, do chính sách hai con không đủ để vực dậy tỷ lệ sinh ở nước này.

Giang Điểm Huỳnh: “Người cô đơn goá bụa như cậu thì biết cái gì.”

Cũng may Thẩm Tinh Độ ngoại trừ việc nói ra một câu này thì vẫn luôn im lặng, dù sao người có mắt đều nhìn ra được Giang Điểm Huỳnh hiện tại đang rất hạnh phúc, cô không chỉ đã thỏa mãn về cuộc sống gia đình đầy đủ, còn mang đến cho Trình Thù một cuộc sống mới như tái sinh.

Cuộc hôn nhân thất bại trước kia, có ai ngờ, Giang Điểm Huỳnh sẽ trả lại cho Trình Thù gấp đôi.

Gian phòng tiếp tục náo nhiệt, Tiểu Lý Nhi chạy đến bên bàn bài, bình thường Hạ Tuy Trầm không cho con gái tiếp xúc với những thứ này, cho nên cô bé lần đầu nhìn thấy vô cùng mới lạ, đôi mắt to đen nhánh này dạo quanh một vòng, lại nhìn chỗ đó, thật sự là rất đáng yêu, chọc cho ảnh đế bên cạnh không nhịn được mà bật cười, nhường ghế cho cô bé ngồi, tự nguyện đứng ở một bên.

– Vương Tạc!

“Lá bài này… Tôi đã chạm vào nó sao?”

……

Khi cánh cửa căn phòng được mở ra, để lọt ra bên ngoài tiếng cười, lúc này Tiểu Lý Nhi đang vươn ngón tay lên bàn tráo bài, thanh âm mang theo vài phần mềm mại lại hưng phấn nói: “Vương Tạc! ”

Ngoài cửa, Hạ Tuy Trầm mặc âu phục thẳng thớm đang đứng ở đó: “…”

Trình Thù: “Chơi lớn rồi.”

Không ai ở đây đoán được Hạ Tuy Trầm sẽ đến đón con gái, làm cho tình cảnh thêm mười phần xấu hổ, đặc biệt là Tiểu Lý Nhi đang đứng trên bàn ném bài, bờ vai nhỏ nhắn bị vỗ nhẹ, cô bé hoàn toàn không biết người đứng sau lưng mình là ai, cũng không quay đầu lại nói: “Ai nha, đừng làm phiền người khác.”

– Khụ khụ! Giang Điểm Huỳnh dùng sức ho khan, ám chỉ:

– Bảo bối!

Tiểu Lý Nhi: “Dạ?”

Giang Điểm Huỳnh há miệng thở dốc, khẽ nói: “… Bố con tới rồi.”

Khuôn mặt nhỏ của Tiểu Lý Nhi mờ mịt, chậm rãi được chỉ dẫn nhìn về phía sau, khi nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ của Hạ Tuy Trầm, lá bài trên ngón tay đang nắm chặt đồng loạt rơi xuống, rơi đầy trên bàn, mà cô bé, cũng chột dạ chớp chớp mắt: “Bố?”

Hạ Tuy Trầm ở bên ngoài rất ít khi để lộ ra tâm tình, chuyện dù lớn, anh đều có thể nói chuyện hoà nhã mà bỏ qua.

Nhưng đối mặt với cảnh tượng lúc này, anh đột nhiên có thể lý giải và hiểu được vì sao Tạ Lan Thâm có vài lần nhịn không được đánh Tạ Lâm thừa sống thiếu chết rồi nhốt lại, vì không muốn để cho Tiểu Quan Âm cùng hai em trai bắt chước theo, thậm chí là cấm sự xuất hiện của mấy loại xúc xắc bài bạc này trong Tạ gia.

Tấm lòng của người làm bố này, Hạ Tuy Trầm cũng đồng cảm được rồi.

Chỉ là anh đang cố đè nén, thái độ nhìn qua có vẻ vẫn ôn hòa, ngón tay dài duỗi về phía con gái: “Bố đưa con về nhà, ngoan.”

Dưới ánh đèn, Tiểu Lý Nhi nhìn bàn tay trắng trẻo của bố, lại quay đầu lại, sau khi tâm tư uốn lượn vòng quanh nửa vòng, cô bé quyết đoán lắc lắc cái đầu nhỏ, từ bên bàn, chạy đến trước mặt Thẩm Tinh Độ, giơ cái tay nhỏ bé mà ôm lấy anh, nhỏ giọng nói: “Con không về nhà… Con sẽ ở với cậu.”

Hạ Tuy Trầm: “…”

Thẩm Tinh Độ nhướng mày, chậm rãi nở nụ cười.

Tiểu Lý Nhi đã chán bố, muốn đổi mới, khuyên thế nào cũng không muốn về nhà, lôi kéo Thẩm Tinh Độ không buông. Đổi lại ai nhìn cũng dở khóc dở cười, mà Hạ Tuy Trầm hoàn toàn không có ý cười, ngoại trừ thái độ đối với con gái vẫn ôn hòa như trước, ánh mắt nhìn Thẩm Tinh Độ, ẩn chứa sát khí rất nặng.

Trò khôi hài này đến cuối cùng, đã không còn khống chế được nữa.

Tiểu Lý Nhi bắt đầu khóc lóc, nước mắt như những hạt trân châu từng giọt từng giọt từ lông mi xinh đẹp rơi xuống, còn cố gắng cọ xát vào quần áo của Thẩm Tinh Độ, ngoài miệng lẩm bẩm muốn bố nuôi, bắt đầu không cho Hạ Tuy Trầm đến gần.

Mới chưa tới một ngày, Hạ Tuy Trầm có chết cũng không nghĩ tới bản thân có thể bị thất sủng nhanh như vậy.

Trình Thù đứng ra giải vây cho bầu không khí: “Hay là hai người các cậu cùng nhau về nhà đi, chờ Tiểu Lý Nhi ngủ rồi nói sau.”

Ngoài ra, có vẻ như không còn cách nào khác.

Hạ Tuy Trầm vì con gái, miễn cưỡng thỏa hiệp: “Đến quan sơn ngự phủ. ”

Giây tiếp theo.

Tiểu Lý Nhi nói to: “Con sẽ không về nhà.”

Mọi người có mặt ở đây: “…”

Giang Điểm Huỳnh: “Thật sự là con ruột của Cố Thanh Sương, biết rõ nhất làm thế nào chọc tức chết bố ruột của con.”

Cuối cùng dưới sự thoả hiệp của Hạ Tuy Trầm với Tiểu Lý Nhi, họ chọn ở một khách sạn cao cấp gần đó, thuê phòng trên tầng cao nhất, đừng nói ở hai người lớn và một đứa nhỏ, ở mười người cũng không có vấn đề gì.

Lúc ở khách sạn, Hạ Tuy Trầm đứng ở quầy lễ tân làm thủ tục, dưới ánh đèn ở đại sảnh cực kỳ xa hoa, đường nét ngũ quan tinh xảo của anh, cùng với khí độ một thân cấm dục quá mức, rất dễ khiến cho ánh mắt của người xung quanh âm thầm đánh giá, chỉ là mới rơi xuống một giây, rất nhanh lại phát hiện, cách đó không xa, có một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo đen cùng quần dài ôm một bé gái đang chờ ai đó…

Anh ta đang nhìn chằm chằm Hạ Tuy Trầm làm thủ tục nhận phòng ở quầy lễ tân.

Để ý một chút, sẽ phát hiện Hạ Tuy Trầm làm thủ tục là thuê một căn phòng, chính là ở chung với người đàn ông trẻ tuổi thần bí đang bế đứa nhỏ.

Trong nháy mắt, ánh mắt của mấy người đi ngang qua liền trở nên kì quái, khi Hạ Tuy Trầm cầm thẻ phòng xoay người lại, mơ hồ nghe thấy nửa câu: “… Còn ngang nhiên công khai.”

Khuôn mặt anh không chút thay đổi đi về phía thang máy, cùng Thẩm Tinh Độ một trước một sau, duy trì khoảng cách bình thường.

……

Các phòng của khách sạn được trang trí rất sang trọng, đứng ở ban công ngoài trời là có thể nhìn thấy cảnh bên ngoài, nó là một nơi tuyệt vời để chụp ảnh. Sau khi vào cửa, Tiểu Lý Nhi không cho kéo rèm cửa sổ, nói là muốn ngắm mặt trăng.

Đáng tiếc đêm nay sắc trời tối đen, cùng sắc mặt Hạ Tuy Trầm là giống nhau, căn bản không có ánh sao hay mặt trăng gì.

Tiểu Lý Nhi nằm sấp trên sofa bằng da thật thoải mái, ngửa đầu nghiêm túc quan sát bên ngoài một lúc lâu, cho đến khi Thẩm Tinh Độ đứng dậy đi lấy đồ ăn mang đến, cô bé chợt nghĩ ra một câu hỏi, quay đầu lại, nhìn thấy bố vẫn đang ngồi trên sô pha cách đó không xa.

“…” Xấu hổ.

Hạ Tuy Trầm không nói gì, động tác không nhanh không chậm sửa sang lại chiếc balo nhỏ của cô bé, lấy con búp bê ra, lát sau, anh nhấc mí mắt lên nhìn lại, giọng điệu nhàn nhạt: “Con không buồn ngủ sao?”

Tiểu Lý Nhi lắc lắc đầu, bàn tay nhỏ bé vịn lưng sô pha, quỳ gối tại chỗ một hồi.

Cũng không biết là đang nghĩ cái gì kỳ quái, mãi sau, mới chậm rãi đi tới chỗ Hạ Tuy Trầm, bò lên chỗ anh giống như chú sâu nhỏ, nằm sấp bên cạnh đầu gối của anh, giọng nói nhỏ nhẹ nhàng: “Bố ơi.”

Bây giờ cô bé cho phép bố Hạ Tuy Trầm chạm vào mình, còn dùng cái trán nhỏ cọ cọ vào chiếc quần âu lạnh lẽo của anh.

Hạ Tuy Trầm nhìn xuống, nghiêm túc nhìn tiểu cô nương làm nũng, hỏi: “Tối nay con có vui không?”

Vừa làm nháo vừa khóc lóc, hoàn toàn không có chút tình cha con nào với anh.

Tiểu Lý Nhi tự biết mình đuối lý, nhỏ giọng nói: “Con thích Đỗ Đỗ.”

Hạ Tuy Trầm cười nhạt hỏi: “Thích ở điều gì?”

Tiểu Lý Nhi khẽ nghiêng đầu, đem khuôn mặt trắng nõn mềm mại tiếp tục dán vào đầu gối anh, chớp chớp mắt nói: “Đỗ Đỗ rất đẹp trai… Hát hay nha, dưới khán đài có rất nhiều dì xinh đẹp cũng đều thích cậu Đỗ Đỗ, bố… Tại sao họ đều nghĩ rằng con là con gái của mẹ nuôi vậy?”

Hỏi nửa ngày, trọng điểm là câu cuối cùng.

Hạ Tuy Trầm trầm giọng nói: “Bởi vì mấy cô chú ấy không biết mẹ con có con gái.”

Tiểu Lý Nhi hơi buồn rầu, lại nói: “Bố ơi, con muốn xem điện thoại di động.”

Vừa đến khuya, Hạ Tuy Trầm không muốn cô bé nghiện đồ điện tử, huống chi trước kia vào thời điểm này, cô bé đã sớm lên giường ngủ. Hôm nay là một ngoại lệ.

Điện thoại di động không cho được, nhưng anh vẫn thì thầm kiên nhẫn dỗ dành: “Chúng ta vào phòng đi ngủ được không?” Sau khi tỉnh dậy… Bố sẽ cho con chơi điện thoại di động. ”

Tiểu Lý Nhi suy nghĩ một chút, lại nói: “Con muốn ngủ với Đỗ Đỗ.”

“Không thể.” Hạ Tuy Trầm trực tiếp cắt đứt, tiếp tục cực kỳ kiên nhẫn dạy dỗ: “Con là con gái… không thể ngủ với người khác giới.”

“Bố cũng không được sao?”

“Ừm, bố ở bên cạnh nhìn con ngủ.”

……

Ý niệm nảy sinh của Tiểu Lý Nhi bị cắt đứt, lúc này Thẩm Tinh Độ cũng xách đồ ăn đi vào, vừa vào cửa, liền nghe thấy cô bé nhiệt tình hỏi: “Đỗ Đỗ, bố có bị chú phóng viên chụp ảnh không?”

Thẩm Tinh Độ: “Có một chút.”

Tiểu Lý Nhi nhìn thấy anh, lại quên mất Hạ Tuy Trầm, hai tay hai chân bò xuống sô pha, cất bước nhỏ lạch bạch chạy tới, nhìn thấy đồ ăn đêm, lại thèm muốn: “Đỗ Đỗ… Bố có thể cho con mượn điện thoại di động không?”

Giờ phút này Hạ Tuy Trầm đang ở trong phòng tắm, phòng khách cũng không có người, Thẩm Tinh Độ rất hào phóng lấy điện thoại di động màu đen từ trong túi quần ra, mở khóa, đưa đến trước mặt cô bé.