Hạ Tuy Trầm bàn chuyện làm ăn tại tầng cao nhất của một khách sạn xa hoa đắt đỏ trong trung tâm thành phố, trong phòng rộng rãi sáng sủa, so với căn hộ tư nhân cao cấp không khác là bao, đều chia thành hai tầng trên dưới, ánh đèn chiếu khắp mọi nơi, khiến cho xung quanh có vài phần im ắng.
Tiếp sau, cửa thang máy dần dần mở ra, Cố Thanh Sương ôm Tiểu Lý Nhi tiến vào.
Vừa hay có thể nhìn thấy vài vị nhân tài tinh anh mặc tây trang giày da đứng ở ban công lộ thiên ngoài phòng khách, khi nói chuyện đè nén âm lượng, từng hành động đều lộ ra phong độ ưu nhã của tầng lớp thượng lưu.
Hạ Tuy Trầm mặc bộ tây trang màu xanh thẫm đứng ở đó, đặc biệt dễ thấy, hình như đang nói đến đề tài làm người khác vui vẻ, khóe môi giương lên một vòng cung, còn cụng ly với người đàn ông bên cạnh, tiếp đó, nghe thấy tiếng giày cao gót của phụ nữ, liền quay đầu nhìn lại.
Mà Cố Thanh Sương trực tiếp đi lên tầng, đến ánh mắt cũng không nhìn về phía Hạ Tuy Trầm.
Người đàn ông tinh anh bên cạnh cau mày, những người ở đó như đoán được thân phận của Cố Thanh Sương, không khỏi nhìn thêm vài lần.
Rất nhanh sau đó, Hạ Tuy Trầm bỏ lại mọi người, dặn dò thư ký bên cạnh tiếp đãi, từ tốn lên lầu.
Thật là một khắc cũng không muốn bỏ lỡ, sắc đẹp làm người ta mê muội.
Anh vừa rời đi, ở ban công lộ thiên, một nữ thư ký liền hỏi: “Hạ tổng trẻ tuổi như thế đã kết hôn rồi sao?”
Yến tổng bên cạnh cũng không rõ: “Chắc là chưa, người như Hạ tổng, nếu kết hôn sẽ không thể không có tin gì.”
Nhưng vừa nãy nữ minh tinh đang nổi hiện nay ôm một bé gái lên lầu là thật, nữ thư ký nghĩ có khả năng là con riêng, nhưng sau đó có người nói: “Hạ tổng đang chuẩn bị hôn lễ, vị đó nhà anh ấy nghe nói tính tình rất khó sống chung, vẫn là đừng chọc vào thì hơn.”
Chỉ vài câu ngắn gọn, đã dập tắt tâm tư của nữ thư ký, cô ta cong môi cười: “Chọc không nổi…. vừa nãy tôi thấy cô ta đến một ánh mắt cũng không cho hạ tổng nữa kìa.”
Trên lầu.
Hạ Tuy Trầm đi tới phòng ngủ, vừa vào liền nhìn thấy Tiểu Lý Nhi đang bò đi bò lại trên chiếc chăn màu trắng, anh lấy gối đầu chặn ở mép giường, giao lưu trao đổi một lát với con đến khi nghe tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại mới đứng dậy đi vào.
Cố Thanh Sương quay xong phim ở trường quay vẫn chưa tắm rửa, tùy ý thay bộ quần áo rồi đi ra.
Vừa tới khách sạn, cô liền cởi bỏ váy vứt trên nền đất, sau khi tắm xong, cô lấy áo tắm nam bên cạnh mặc vào, vải lụa màu đen làm nổi bật thân hình mảnh khảnh yểu điệu của cô, phần eo dấu sau thắt lưng, áo tắm rất dài, chân trần trên nền đất trơn, không lộ ra nhiều, nhưng lại trắng đến phát sáng.
Chờ khi đã lau gần khô bộ tóc ướt, cô xoay người thấy Hạ Tuy Trầm, nhưng cũng vẫn không để ý tới anh, biểu cảm trên mặt đều là lãnh đạm.
“Sao vừa tới đã không vui rồi?”
Hạ Tuy Trầm đặt tay trên cửa kính, dựa vào ưu thế trời sinh của đàn ông dễ dàng chặn lại đường đi, cúi đầu hứng thú nhìn biểu cảm đang cau có của cô, lúc muốn giơ tay chạm vào lại bị Cố Thanh Sương đẩy ra.
Không đi ra được, nên cô lùi về sau hai bước, eo dán lên bệ bồn rửa tay, cô mượn ánh sáng, cũng nhìn người đàn ông tuấn mỹ này.
Rõ ràng cũng là người làm bố rồi…nếu như cởi bỏ lớp tây trang, đổi lại bộ quần trắng áo trắng của anh, nhìn như trẻ ra mười tuổi.
Cố Thanh Sương không có tâm tình thưởng thức, nghĩ đến việc Hạ Tuy Trầm bị người phụ nữ khác nhớ thương, có khả năng anh cũng thưởng thức đối phương, loại cảm xúc khó chịu này lại không khống chế được, khiến cho khuôn mặt xinh đẹp cũng lạnh đi ba phần, mở miệng nói: “Hôm nay anh cho thư ký đến đón em trở về làm gì?”
“Anh nhớ em rồi, không thể cho người tới đón em sao?”
Hạ Tuy Trầm thấy cô hỏi thế, sững sờ khi quan hệ hai người bị hỏi đến xa lạ.
Cố Thanh Sương không để ý đến phần thâm tình này của người đàn ông, cười đến âm dương quái khí: “Ai mà biết anh nhớ ai chứ.”
Hạ Tuy Trầm thấy cô cười như thế, nhịn không được muốn véo má cô, ngón tay thon dài chạm qua, cảm giác làn da đặc biệt mềm mại, cùng lúc đó cơ thể anh cũng ép đến gần.
Cánh tay anh dễ dàng ôm lấy eo cô nhấc lên, khi ngồi lên bồn rửa mặt, anh dùng đầu gối tách hai chân cô ra.
Cố Thanh Sương dường như bị cố định trước gương, ý lạnh phía sau và hơi ấm l*иg ngực anh tạo thành sự đối lập rõ ràng, cô vừa định nói chuyện, liền cảm giác vành tai nóng, giọng nói trầm thấp hòa với hơi thở của anh truyền tới: “Đón em tới, là muốn thương lượng chuyện hôn lễ, em thì tốt rồi, vì đóng phim mà bỏ chồng em một mình trong căn phòng trống, còn không có chút tự giác nào, hửm?”
“Hôn lễ gì? Ai muốn kết hôn với anh.”
Áo ngủ của Cố Thanh Sương dọc theo làn da mềm mại trượt xuống, lộ rõ đầu gối trắng tuyết, chỉ khẽ động nhẹ liền chạm vào quần áo lạnh lẽo của anh, trong không khí đều là hơi thở đặc biệt của người đàn ông, mang theo mùi rượu lúc ban nãy anh bàn chuyện làm ăn.
Trong bất giác, cảm giác như mang theo men say, mà giây sau đó, Hạ Tuy Trầm cắn mạnh vào xương quai xanh của cô: “Con cũng đã sinh cho anh rồi, còn muốn chạy sao?”
Cố Thanh Sương bị cắn đau, cũng có qua có lại cắn xương quai xanh của anh, dấu răng rõ ràng hằn lên trên, cô không phục nói: “Anh xem em có dám chạy hay không.”
Dưới ánh đèn, Hạ Tuy Trầm vì mấy chữ này mà tâm tình trong mắt nhẹ thay đổi, anh không tiếp tục so đo với cô trong lời nói mà trực tiếp thể hiện bằng hành động. Anh không chịu được cô nói những lời như vậy, kể cả là khi cố ý cũng không được.
….
Tiểu Lý Nhi bên ngoài không khóc không nháo, làm cho phòng tắm đặc biệt yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng ái muội và tiếng tim đập.
Mỗi một lần, đều mang theo du͙© vọиɠ chiếm hữu của người đàn ông.
Đuôi mắt Cố Thanh Sương mang theo nước mắt, đôi mắt ướt nhòe thông qua mặt gương nhìn người đàn ông, ngón tay phủ bên trên, từng vệt nước chảy xuống, không thể nhịn được nữa mới nói ra lời cất giấu nói ra: “Nội y ren hồng trên xe của anh là của ai?”
Không kịp phòng bị, trong lúc quan trọng tính sổ với anh.
Hạ Tuy Trầm dùng lực ép cô xuống, từng đợt hô hấp nặng nhẹ rơi xuống, vùi trong hõm vai cô: “Cái gì mà nội y, đừng vu oan giá họa cho sự trong sạch của chồng em.”
“Nghiêm Thuật có thể làm chứng….hiện tại bằng chứng vẫn còn trên xe của anh, nội y ren hồng, em có khi nào mặc màu này đâu?” Tay Cố Thanh Sương vòng ra sau, nắm lấy tay anh, âm thanh còn có chút đứt quãng: “Đừng nói với em là anh mua… vậy càng có vấn đề, là người phụ nữ nào khiến thẩm mỹ của anh biến thành màu hồng hả?”
Hạ Tuy Trầm dừng lại, ngón tay dài nắm lấy mặt cô quay lại, đôi mắt xinh đẹp long lanh nước mắt, không biết là do bị ức hϊếp hay là do nhìn thấy đồ của người phụ nữ khác trên xe nên uất ức.
Anh trực tiếp bị sự bướng bỉnh đến đòi mạng của Cố Thanh Sương thu phục, âm thanh so với bình thường còn trầm thấp hơn: “Đừng khóc nữa, anh bây giờ lập tức đi điều tra, tra rõ xem ai để đồ lên xe.”
Cố Thanh Sương đẩy anh ra, nhặt áo ngủ sắp rơi xuống ở bên cạnh mặc lên người, ngón tay lau đi những giọt nước mắt, để lại hai từ rồi rời đi: “Tùy anh.”
Từ khi hai người kết hôn tới giờ rất ít khi chiến tranh lạnh, chính xác mà nói, là Cố Thanh Sương đã lâu không đơn phương bạo lực lạnh với người đàn ông này rồi.
Nội y ren hồng trên xe nếu không giải thích rõ ràng, cơn tức của cô sẽ bị đè nén trong lòng, đừng nói tới việc cử hành hôn lễ.
Đêm, những nhân tài tinh anh dưới phòng khách đã về hết, chỉ còn lại một nhà ba người, cộng thêm Nghiêm Thuật bị Hạ Tuy Trầm gọi tới.
Cố Thanh Sương dẫn Tiểu Lý Nhi ngồi ở phòng ăn, kiên nhẫn đút thức ăn cho bé.
Bé con không chuyên tâm ăn uống, bé thích nhìn xung quanh, thỉnh thoảng lại sờ tóc mẹ.
Nửa tiếng sau, Nghiêm Thuật cầm theo ipad đi tới, mở lịch sử của hệ thống giám sát xe gần nhất rồi phát lên: “Phu nhân, đoạn video này, xe của Hạ tổng ba ngày trước đi sân bay đón người hợp tác hạng mục từ thiện, bên cạnh anh ta vừa hay dẫn theo một cô gái, nhìn qua có thể thấy quan hệ rất thân mật.”
Hạ Tuy Trầm có hai chiếc xe chuyên dụng, chiếc này thỉnh thoảng sẽ dùng để đón người, rất ít khi cho mượn.
Cố Thanh Sương xem xong video không có phản ứng gì lớn, ngược lại là Hạ Tuy Trầm, anh trực tiếp để Nghiêm Thuật tiêu độc chiếc xe từ trong ra ngoài, sau đó ném vào trong gara tích bụi, ý tứ chính là, cứ thế báo phế chiếc xe.
Nghiêm Thuật nghe xong liền lập tức rời đi, tránh cho thần tiên đánh nhau quỷ gặp nạn.
Phòng khách lại yên tĩnh trở lại, Cố Thanh Sương để bát đũa sang một bên, dùng khăn lau miệng cho con gái nhỏ, dịu dàng hỏi: “Có phải buồn ngủ rồi không?”
Trẻ nhỏ ăn no liền buồn ngủ, tinh lực đến cùng vẫn không bằng người lớn.
Cô bế Tiểu Lý Nhi lên, lúc này Hạ Tuy Trầm không phát ra tiếng động đi tới, chủ đồng bắt chuyện nói: “Để anh.”
Cố Thanh Sương không nhường, cô bình thường bận đóng phim, không dễ dàng mới có cơ hội làm gì đó cho con gái, làm sao có thể mượn tay người khác.
Đợi đến khi dỗ con gái ngủ, lại lau tay lau chân, thay bộ đồ ngủ khác, cả quá trình Cố Thanh Sương bận rộn, Hạ Tuy Trầm yên tĩnh đứng ở một bên quan sát, đến khi rời khỏi phòng ngủ phụ, mới giơ tay ôm lấy cô: “Nóng giận đến như vậy sao?”
Cố Thanh Sương nhìn thấy video bằng chứng, lửa giận đã hạ một nửa, nhưng nghĩ đến hai người thường xuyên phân cách hai nơi, cô bận rộn đóng phim, ai biết được tương lai một ngày nào đó, Hạ Tuy Trầm liệu có nhìn trúng một người phụ nữ mặc nội y ren hồng nào đó không.
Mà với tính cách cẩn thận không sơ hở của anh, đừng nói là ren hồng, có chơi đủ các màu đỏ cam xanh tím, sợ rằng đều có thể giấu đến một giọt nước cũng không để lọt, khiến cô không phát hiện ra bất kỳ khác thường nào.
Không có cái gọi là ghen tuông, chỉ có quá để ý mới nghĩ như vậy.
Cố Thanh Sương bị ôm tới sô pha phòng khách, cô theo thói quen ôm lấy cổ người đàn ông, lúc ngẩng đầu, nhìn đèn thủy tinh trên trần nhà cảm thấy đặc biệt đẹp, chiếu xuống ánh sáng vàng nhạt, gần như muốn làm loạn tầm nhìn của cô.
Giây tiếp theo.
Khuôn mặt anh tuấn của Hạ Tuy Trầm sáp đến, hôn nhẹ lên mặt cô, tâm trạng còn tốt hơn cô.
Cố Thanh Sương thấy anh còn cười, không nhịn được nhéo anh: “Hạ Tuy Trầm! Em nghi ngờ anh nɠɵạı ŧìиɧ…. anh còn biểu hiện như thế?”
Môi mỏng của Hạ Tuy Trầm dán lên khóe môi cô, dường như rất kiềm chế, nhưng vẫn không nhịn được mà cười ra tiếng, trước khi cô phát hỏa, nhanh chóng ôm cô vào lòng dỗ dành: “Tối nay anh cảm thấy dù em đang tức giận cũng vẫn rất xinh đẹp.”
Nhìn khuôn mặt lạnh lùng của cô, từng lời từng chữ tố cáo anh đều mang theo ý nồng đậm ghen tuông.
Càng là như thế càng cho thấy cô để ý đến anh, chứ không phải thật sự không quan tâm.
Hạ Tuy Trầm giống như được đánh thức, thậm chí còn mong đợi cô sẽ tức giận đến mức độ nào.
Cố Thanh Sương nghiến răng nói: “Anh sẽ nɠɵạı ŧìиɧ sao?”
Hạ Tuy Trầm suy nghĩ vài giây, ý cười hiển thị trong đáy mắt: “Không dễ nói”
“…”
“Quả nhiên trái tim đàn ông đều bẩn thỉu.” Cố Thanh Sương nắm lấy cổ áo anh, chỉ cần lên một tấc, sẽ giống như bóp cổ anh, ngữ khí cô yếu ớt: “ em thật là đáng thương quá, bị anh lừa đi kết hôn sinh con…..tình cảm chán rồi, anh liền đổi người mới.”
“Lấy đâu ra chuyện đó?” Hạ Tuy Trầm ôm lấy tấm lưng mảnh khảnh của cô, cảm giác gần gũi không giới hạn, lúc sau, hai người ngã xuống ghế sô pha bằng da thật, đai áo ngủ rơi trên mặt đất, vị trí ghế sô pha cũng bị lệch đi.
Cố Thanh Sương người đầy mồ hôi nằm trên chiếc gối màu trắng, bị anh áp sát tai nói: “Như thế này có thấy mới mẻ không.”
Không trả lời.
Lại thấy Hạ Tuy Trầm hạ thấp hơi thở hỏi: “Kí©ɧ ŧɧí©ɧ không?”
Thấy cô không trả lời liền tiếp tục thấp giọng hỏi: “Chồng em chơi trò tình thú thế nào?”
….
Cố Thanh Sương phần lớn thời gian đều không lên tiếng, móng tay cô dài, không cẩn thận để lại trên cổ và xương quai xanh của anh những vết móng tay màu hồng nhạt, lớp da màu trắng bị rách ra, ai không biết lại tưởng Hạ Tuy Trầm bị bạo lực gia đình, anh ngược lại không cảm thấy đau, tùy ý cầm giấy lau đi.
Đêm dần dần yên tĩnh, đến ánh đèn hắt ra từ các nhà khác bên ngoài cửa sổ cũng tắt hoàn toàn.
Trời đêm mặc dù lạnh, nhưng trái tim Cố Thanh Sương lại ấm áp, cô không cảm thấy cô đơn, cô ôm đầu gối ngồi trên sô pha nhìn ra ngoài cửa, đằng sau, Hạ Tuy Trầm dùng một tấm chăn lông mỏng đắp lên người cô, cánh tay anh dùng sức ôm chặt.
Sau khi hưởng thụ sự ấm áp còn sót lại, Hạ Tuy Trầm hôn lên tai cô: “Hôn lễ đã chuẩn bị ổn thỏa rồi, tháng sau em đóng máy…. có rảnh không? Cho anh trai thời gian một ngày.”
Hôn lễ này anh đã chuẩn bị từ lúc cô mang thai, những chi tiết nhỏ cô chưa từng hỏi qua, đều là Hạ Tuy Trầm sắp xếp.
Lĩnh chứng, sinh Tiểu Lý Nhi, cử hành hôn lễ.
Bất luận là trên hình thức, hay là cách nào, cô đang chính thức đem bản thân giao cho người đàn ông này.
Cố Thanh Sương cảm thấy ấm áp, cho dù hiện tại hai người đang bận rộn với công việc, nhưng trong lòng đều đang nhớ về đối phương, một nụ hôn, một cái ôm, một ánh mắt lúc gặp mặt, đều không giấu được tình ý bên trong.
Ngày hôm sau, đoàn phim không có cảnh quay, Cố Thanh Sương ở lại bên cạnh Hạ Tuy Trầm, việc đầu tiên là đi thử váy cưới.
Tập đoàn Hạ thị có một cửa hàng thời trang cao cấp, từ ba năm trước mỗi mẫu váy cưới thiết kế ra đều không bán ra ngoài.
Mỗi mẫu thiết kế đều là sản phẩm xuất ra từ tay Hạ Tuy Trầm.
Buổi chiều, trong cửa hàng, ở phố mua sắm, chào đón khách quý tới thăm, cửa hàng trưởng tự mình tiếp đón, thái độ nhiệt tình dẫn Hạ Tuy Trầm và Cố Thanh Sương lên phòng khách quý.
Cố Thanh Sương nhìn những chiếc váy cưới trong tủ kính đều là hàng không bán, nhưng lại đường đường chính chính bày ra, cô hiếu kỳ hỏi người đàn ông bên cạnh: “Anh cứ cho mọi người xem mà không bán, không sợ bị lỗ sao?”
Rất hiển nhiên, cho dù là lỗ, cũng cần dùng rất nhiều tiền để duy trì cửa hàng của nhãn hiệu này.
Hạ Tuy Trầm trả được số tiền này, hơn nữa còn là tình nguyện bỏ tiền.
Lâu dần, rất nhiều người muốn kết hôn khi biết đến của hàng này, đều nghe danh mà tới, nhìn trúng mẫu nào muốn bỏ tiền ra mua, hầu hết đều bị cửa hàng trưởng khéo léo từ chối: “Thật ngại quá, váy cưới trong cửa hàng này không bán.”
“Mở cửa mà không bán hàng, nhiều tiền để đốt chơi chơi à?”
Đến mức này, cửa hàng trưởng sẽ giải thích rõ ràng cho khách hàng: “Váy cưới trong tủ đều là Hạ tổng thiết kế riêng cho người con gái của ngài ấy.”
Chỉ có cô gái của anh, mới có thể mặc.
Sau đó có một lưu truyền, muốn có được tình yêu đẹp đẽ, có thể trong lúc chuẩn bị kết hôn, cùng một nửa còn lại tới cửa hàng váy cưới này, tự mình chiêm ngưỡng tình yêu của nhà thiết kế họ Hạ.
Sau đó nữa, những cô dâu chờ cưới này bắt đầu hiếu kỳ cô gái này là ai?
Cùng với đám cưới thế kỷ của Cố Thanh Sương vào cuối tháng sau bị truyền thông đưa tin, mọi người mới biết: thì ra cửa hàng váy cưới ở phố mua sắm sầm uất nhất Sơn Đông, lưu giữ tình yêu sâu đậm của Hạ Tuy Trầm với Cố Thanh Sương.