Lười chia tay.
Vài lời lọt vào tai, khiến Tưởng Tuyết Ninh gần như ngồi phịch xuống ghế, ấn đầu ngón tay vào tay vịn, hai mắt nhìn chằm chằm người đàn ông lạnh lùng đầy vẻ lười nhác này.
Trong đầu có chút hoảng hốt, giống như lần đầu khi nhìn thấy anh.
Ngày đó cô ta được mời đến một sự kiện ra mắt trang sức mới, không cẩn thận đi nhầm vào phòng chờ, chỉ thấy một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo sơ mi và bộ vest hàng hiệu đang dựa vào tường châm thuốc, cửa sổ đóng chặt, khuôn mặt anh ta bị che khuất. Mơ hồ chỉ lộ ra cái cằm trắng nõn tinh xảo.
Xuống chút nữa là đôi bàn tay thon dài xinh đẹp của anh, hút thuốc cũng không nghiêm túc, cuối cùng ấn chiếc khuy măng sét gọn gàng dập tắt, làn khói nhẹ bay bất chấp bộ quần áo hàng hiệu trị giá mấy chục vạn.
Sau khi được trợ lý nhắc nhở, Tưởng Tuyết Ninh mới nhận ra rằng vị này có xuất thân hàng đầu trong giới giải trí, là ông chủ trẻ tương lai của giải trí Hằng Thành – Thẩm Tinh Độ.
Loại đàn ông này, gặp là một liều thuốc độc chết người, sự đào hoa từ trong xương cốt của anh ta đã thu hút cô ta đến gần.
Trong suốt 3 năm, Tưởng Tuyết Ninh đã cố gắng hết sức, dùng mọi thủ đoạn để gây sự chú ý trước mặt Thẩm Tinh Độ. Từ người đại diện cũ của anh, cô ta biết được thói quen cũng như dạng phụ nữ nào dễ dàng khiến anh nảy sinh hảo cảm.
Dần dần, Thẩm Tinh Độ thấy cô ta dễ ở chung, khẩu vị tương đồng, thậm chí cũng dị ứng với ngô.
Điều anh không biết là cô ta không bị dị ứng với ngô nhưng lại bị dị ứng đậu phộng.
Khi Tưởng Tuyết Ninh nghĩ đến điều này, đáy lòng không cam tâm, giọng nói như bị ép ra khỏi cổ họng: “Lười chia tay với em là có ý gì?”
Môi mỏng của Thẩm Tinh Độ giật nhẹ, lộ ra một chút lạnh nhạt: “Đổi bạn gái rất phiền phức.”
Khi Tưởng Tuyết Ninh nghe câu này thì cảm thấy ngớ ngẩn tới cực điểm, cô ta đứng dậy giơ tay tát anh một cái, hô hấp dồn dập cũng đủ để thể hiện sự tức giận.
Mà Thẩm Tinh Độ không hề né tránh, phản ứng lãnh đạm: “Tưởng Tuyết Ninh, ở giới giải trí, cô không phải bạn gái đầu tiên của tôi, tôi cũng lười đổi cô, bởi vì cô biết chừng mực. Biết lúc tôi cảm thấy phiền chán, cô sẽ không quấn lấy tôi, sẽ chủ động biến mất, hiểu chưa?”
“Ở trong mắt anh, bạn gái không ngoan là có thể đổi?”
“A, cô ngoan ngoãn là giả, trong lòng cô không phải tự biết sao?”
“Thẩm Tinh Độ, anh chưa từng thích tôi sao?”
Thích?
Ánh mắt hờ hững của Thẩm Tinh Độ xẹt qua Tưởng Tuyết Ninh, cô là một người phụ nữ rất yêu cái đẹp, ngay cả trong mùa đông lạnh giá và tháng mười hai âm lịch, cô vẫn để lộ hai chân của mình, dáng người thanh mảnh khiến chiếc váy càng thêm quyến rũ.
Không thể nghi ngờ gì rằng Tưởng Tuyết Ninh là kiểu phụ nữ mà đàn ông không thể nào rời mắt.
Cô ta khác với những mỹ nhân có xương có thịt mà điển hình là Cố Thanh Sương, cô ta cũng không chịu thua kém ai, biết cách phát huy thế mạnh của mình.
Theo lý thuyết, Thẩm Tinh Độ từng có chút thưởng thức với cô ta, nhưng anh lại không thực sự thích, vì vậy anh thờ ơ hỏi: “Quan trọng không?”
Dù thích hay không, anh cũng cho Tưởng Tuyết Ninh danh phận của một người bạn gái thực sự, vì cô ta mà bồi thường phí vi phạm hợp đồng kếch xù để thoát khỏi lão chủ cũ dây dưa.
Thẩm Tinh Độ hoàn toàn không có cảm giác áy náy, thấy hai mắt Tưởng Tuyết Ninh ửng đỏ trừng trừng nhìn mình, nhếch khóe miệng nói: “Đừng nhìn tôi oán trách thế, trong mối quan hệ này, tôi đã chủ động chạm qua một đầu ngón tay nào của cô chưa? Cô cũng không tính là chịu thiệt.”
Những lời này quả thực đâm sâu vào trái tim Tưởng Tuyết Ninh. Xác thật mỗi lần hôn, đều là cô ta chủ động tìm mọi cách tiến tới.
Riêng Thẩm Tinh Độ đều ở trong trạng thái thoải mái, lười biếng như không có hứng thú gì, chỉ khi bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ, anh mới hung hăng hôn, nhưng không bao giờ tiến thêm một bước, chạm vào bất kỳ bộ phận nào trên cơ thể cô ta.
Cho dù như vậy, Tưởng Tuyết Ninh vẫn không muốn buông tay, ngước mặt đẫm lệ nhìn anh, có chút thương tâm: “Tinh Độ, đừng chia tay, sau này em sẽ nghe lời anh.”
“Tưởng Tuyết Ninh, như vậy không có gì thú vị hết.”
Lần này Thẩm Tinh Độ không tiếc nước mắt của Tưởng Tuyết Ninh nữa, chỉ một câu mà dường như đã định đoạt mạng sống của cô ta.
________
Khi Phương Quỳ bước vào phòng họp, Tưởng Tuyết Ninh vẫn đang khóc, đã khóc đến mức chẳng thể nào thở nổi.
“Tuyết Ninh, vừa nãy Thẩm Tinh Độ đi ra ngoài, hai người có chuyện gì à?”
Toàn thân Tưởng Tuyết Ninh phát run, như mất hết sức lực, ngây người nhìn: “Chị Phương Quỳ, anh ấy chia tay với em rồi.”
Phương Quỳ sửng sốt: “Vì Cố Thanh Sương hả?”
Cho dù Tưởng Tuyết Ninh nghiến răng nghiến lợi cũng không muốn thừa nhận việc Thẩm Tinh Độ thích Cố Thanh Sương, sự thật này khiến cô ta thua triệt để, chỉ có thể dùng tiếng khóc để che đậy cảm giác khó chịu, đầu ngón tay nắm chặt cổ áo khiến đốt ngón tay trắng bệch cả ra.
Ngay khi Thẩm Tinh Độ rời khỏi phòng họp, anh quay người đi đến phòng nơi Cố Thanh Sương đang nghỉ, tiếng đóng cửa hoàn toàn ngăn cách tiếng ồn ào bên ngoài.
Mùa xuân ở Tứ Thành lúc ấm lúc lạnh, buổi sáng, ánh nắng bên ngoài cũng không quá chói mắt.
Cố Thanh Sương uể oải ngồi trên chiếc ghế sô pha trước khung cửa sổ rộng. Ánh ban mai hắt lên chiếc áo dài trắng cô đang mặc. Chất liệu vải là len cotton nhưng không làm mất đi dáng vẻ thon thả mà càng tôn lên vòng eo, mái tóc rủ xuống, khuôn mặt thanh tú sáng sủa hướng về phía cửa sổ thủy tinh nhìn đường phố náo nhiệt bên dưới.
Thẩm Tinh Độ đi tới, đôi chân dài miên man ngồi xuống chiếc ghế sô pha đơn kia, nhướng mi nhìn cô: “Tôi chia tay với Tưởng Tuyết Ninh rồi.”
Cố Thanh Sương hơi ngồi dậy, biểu tình không ngoài ý muốn, Thẩm Tinh Độ thời còn đi học, anh ta đã bị đồn là yêu đương suốt ngày, hẹn hò với một nữ sinh lớp bên. Nhưng từ “tình yêu” này đối với anh ta lại có thời hạn sử dụng.
Mấy năm không gặp anh ta, làm sao có thể đối với ai một lòng đến suốt đời.
Không biết ai để bàn cờ trên bàn, Thẩm Tinh Độ thản nhiên cầm chơi, đột nhiên nói: “Cố Thanh Sương, nếu cô 30 tuổi còn chưa kết hôn, tôi cũng không cưới vợ, cùng lắm ở cạnh nhau cũng là chuyện tốt, dù sao kiếp này cũng chỉ có mấy chục năm, nhắm mắt xuôi tay cũng sẽ qua thôi.”
“Anh nguyền rủa tôi không thể kết hôn.”
Cố Thanh Sương ngước nhìn anh ta, thậm chí không thèm cười: “Tôi không độc thân.”
Độ ấm trong mắt Thẩm Tinh Độ lập tức hạ nhiệt, dùng ngón tay thon dài siết con cờ đang cầm trong tay, một lúc sau, môi mỏng thốt ra một tiếng cười nhạt: “Hạ Tuy Trầm?”
Cố Thanh Sương mím môi không nói.
Lông mày Thẩm Tinh Độ thoáng ủ rũ, không e dè nói: “Chỉ lo có khuôn mặt nhưng lại không có đầu óc, tìm một người bạn trai như Hạ Tuy Trầm, cô không sợ rằng cuối cùng cả xương của mình cũng bị ăn không còn sót lại hay sao.”
Giọng điệu của Cố Thanh Sương cũng không mấy tốt: “Thẩm Tinh Độ, anh nên lo chuyện riêng của mình đi, lần sau tìm bạn gái nhớ đánh bóng con mắt đui mù của anh trước, đừng để bị lừa.”
“Cố Thanh Sương, đừng giống như một con chó không biết ai là người tốt, để rồi thấy ai cũng đều cắn.”
“Anh mới là chó.”
“Ở đây tôi cũng nói luôn, nếu Hạ Tuy Trầm định kết hôn với cô, tôi sẽ chặt đầu mình tới đưa cho cô.”
“Vậy tôi nhất định sẽ vùi đầu anh vào nhà vệ sinh, tẩy rửa sạch sẽ.”
Cố Thanh Sương đơn phương tuyên bố chấm dứt cuộc cãi vã trẻ con này, nhìn đồng hồ hiển thị trên điện thoại, xách túi lên và chuẩn bị rời khỏi công ty.
Thẩm Tinh Độ thấy bộ dạng của cô giống như đi hẹn hò, cau mày nói: “Công ty có cuộc họp, cô không tham dự à?”
“Tôi đã chào hỏi qua với Thẩm Dục, anh Nguyên sẽ đi thay tôi.”
Cố Thanh Sương buông những lời này xong, xỏ giày cao gót rời khỏi phòng chờ, bước vào thang máy, dùng đầu ngón tay mở điện thoại, trên giao diện trò chuyện trên màn hình có tin nhắn của Hạ Tuy Trầm mười phút trước:
– “Ga trải giường em thích màu gì?”
Đêm đó ở khách sạn, anh là người trước sau kiềm chế, không thực sự làm tới bước cuối cùng.
Nhưng hành động của anh càng ngày càng vượt xa, biết rất rõ phản ứng của cô, cũng như biết cách khiến cho chuyện giữa nam và nữ trở nên thái quá.
Sau đó, Hạ Tuy Trầm dịu dàng bế cô vào phòng tắm, nhẹ nhàng đặt cô vào trong làn nước ấm, sau đó dùng môi chạm vào đôi mắt đang mở to của cô, giọng nói trầm thấp truyền đến: “Sau khi về Tứ Thành, tới biệt thự riêng của anh để nghỉ qua đêm đi.”
Nhịp tim của Cố Thanh Sương đột nhiên tăng, lặng lẽ gật đầu.
Tay Hạ Tuy Trầm ôm cô vào lòng, cúi đầu thấp giọng hỏi: “Em thích ga trải giường màu gì?”
Cố Thanh Sương suy nghĩ rất lâu, dùng đầu ngón tay bấm vào lưng anh, nhưng cô vẫn không trả lời.
Tiếng thang máy vang lên, cô đến gara ngầm ở tầng 1, bước ra ngoài trước, giày cao gót vừa giẫm lên nền đất lạnh thì nhìn thấy một chiếc ô tô sang trọng màu đen đỗ cách đó không xa, một người đàn ông mặc vest phẳng phiu đứng bên cạnh, khi nhìn thấy cô, anh ta cúi đầu kính cẩn nói: “Cô Cố, xin mời lên xe.”
&&
Ở trung tâm Tứ Thành có một câu lạc bộ tư nhân, lầu hai được dành cho những vị khách quý, không ai có thể tự ý lên quấy rầy.
Bước vào phòng, Cố Thanh Sương lần đầu nhìn thấy cô của Hạ Tuy Trầm. Bà ấy nhìn qua hơn 40 tuổi, nhan sắc cũng được bảo dưỡng rất tốt. Trên người mặc một chiếc sườn xám màu tím ưu nhã đoan trang, trang điểm nhẹ nhàng, toàn thân đầy khí chất, thể hiện xuất thân cao quý.
“Ngồi đi.”
Khi Hạ Ngữ Liễu mỉm cười trông rất bình dị gần gũi, những nếp nhăn chỉ có thể nhìn thấy khi khóe mắt bà cong lên.
Lông mày và đôi mắt của người nhà họ Hạ giống nhau, điều này khiến Cố Thanh Sương nảy sinh mấy phần hảo cảm, liền tìm một cái ghế dựa ngồi xuống.
Trước tiên Hạ Ngữ Liễu giới thiệu cho cô những món ăn đặc trưng của câu lạc bộ tư nhân này, tinh ý hỏi cô có kiêng kỵ gì không, lễ nghĩa không chút sai sót, dường như hẹn cô ra chỉ để cùng nhau dùng bữa.
Cho đến khi Cố Thanh Sương lặng lẽ đặt đũa xuống, ngẩng đầu lên, cô phát hiện Hạ Ngữ Liễu đang nhìn cô chằm chằm hồi lâu.
Sau một lúc, bà mới nở nụ cười: “Cô nhìn cháu đến mê mẩn mất rồi, cháu thật xinh đẹp.”
Cố Thanh Sương mơ hồ đoán được nãy giờ chỉ là “lót chiếu trải thảm”, bây giờ mới là đi vào vấn đề chính, giọng điệu cô bình tĩnh thuận thế hỏi: “Cô tìm tới cháu là có chuyện gì sao?”
Hạ Ngữ Liễu thích nói chuyện với những cô gái thông minh và thẳng thắn, không giống như Dụ Tư Tình, thường giả vờ bối rối lúc đầu, lời tốt đẹp hay khuyên bảo gì cũng không có. Ngập ngừng vài giây, bà nói thẳng vào vấn đề: “Tôi biết cô là con gái của nhà họ Cố ở Lệ Thành.”
Nghe thế, Cố Thanh Sương hiểu ra là bà đang kiểm tra bối cảnh.
Chỉ e những lời kế tiếp sẽ rất khó nghe.
Hạ Ngữ Liễu nói chuyện, giọng nói nhẹ nhàng và uyển chuyển: “Cô là con gái duy nhất của gia đình thứ tư nhà họ Cố, từ nhỏ không được nuôi dạy đến nơi đến chốn, vì để tiến vào giới giải trí đã làm loạn không ít với người trong gia đình, từ khi vào đại học đến nay vẫn chưa về thăm nhà, xem như cắt đứt quan hệ với nhà họ Cố.”
Cố Thanh Sương mỉm cười nhẹ, dùng đầu ngón tay sạch sẽ nghịch nghịch tách trà: “Vậy cho nên?”
Ánh mắt Hạ Ngữ Liễu dừng ở khuôn mặt xinh đẹp của cô, chẳng trách Hạ Tuy Trầm động tâm. Một lát sau, bà đặt một danh sách lên bàn, chậm rãi đưa cho Cố Thanh Sương.
“Cả đời này tôi đều là trông nom cho Hạ gia, chưa từng kết hôn, cũng không có duyên với con cái… Hiện tại cảm thấy gặp được cô cũng là có duyên.”
Cố Thanh Sương hạ mi, từ từ lật xem danh sách, đều liệt kê thông tin của những thiếu gia đã đến tuổi kết hôn trong các gia đình giàu có ở Tứ thành, muốn loại người nào, thông tin nào cũng được ghi chú tỉ mỉ, ngay cả lịch sử tình trường cũng được ghi chép rõ ràng.
Hạ Ngữ Liễu chậm rãi nói: “Không bằng tôi nhận cô làm con gái nuôi, có nhà họ Hạ chống lưng, cô có thể chọn bất cứ người nào trong giới hào môn ở Tứ thành làm chồng, tôi tin rằng Tuy Trầm cũng sẽ rất yêu thương cô em họ nhỏ của mình.”
Đầu ngón tay Cố Thanh Sương khựng lại, ngẩng đầu đối diện ánh mắt của Hạ Ngữ Liễu.
“Cô muốn cháu trở thành em họ của Hạ Tuy Trầm?”
Hạ Ngữ Liễu nói chuyện rất tử tế, lại lộ ra sức mạnh ở xương đùi của mình: “Cô Cố, trong giới hào môn, có thể có quan hệ họ hàng với Hạ gia đều là ước mơ của bao người. Trở thành con gái nuôi duy nhất của tôi thì vẫn tốt hơn là ở bên ngoài không danh không phận.”
Bà cho rằng mình đối xử không tệ với Cố Thanh Sương, ít nhất là bảo toàn lợi ích, đôi bên cùng có lợi.
Cố Thanh Sương ném bảng danh sách lên bàn, bầu không khí không hòa hợp như trước nữa, nụ cười trên môi lạnh lùng: “Sợ là đã quá muộn rồi.”
Hạ Ngữ Liễu lắc đầu: “Chỉ cần cô gật đầu, mọi chuyện sẽ không quá muộn.”
“Cô Hạ không bằng trở về và hỏi Hạ Tuy Trầm xem anh ấy có muốn có một đứa em họ không?”
“Cô Cố à, cô không có thể trở thành vợ của Tuy Trầm. Hạ gia đã chọn được một người phụ nữ phù hợp để liên hôn, cô hà tất gì có bậc thang mà không chịu leo xuống?”
Giọng điệu của Hạ Ngữ Liễu vẫn đầy ẩn ý,
kiên nhẫn thuyết phục cô đừng chấp mê bất ngộ: “Dung mạo cô hơn người nhưng tính cách lại quá cố chấp, ngược lại sẽ làm tổn thương chính mình.”
Cố Thanh Sương thấy hai bên không thể thuyết phục nhau, cũng không muốn lãng phí thời gian.
Với tính cách của cô thì không thể diễn bộ dạng đáng thương cầu xin trưởng bối đừng chia cắt đôi uyên ương này được.
Cô đứng dậy kéo ghế ra, vừa định nói thì Hạ Ngữ Liễu đã sớm nhìn thấu mọi chuyện, từ từ nhấp ngụm trà rồi ném ra lá bài cuối cùng: “Hạ gia có giáo huấn của tổ tiên, sẽ không kết hôn với người của Cố gia. Cô Cố, hãy nghe lời khuyên của tôi, không một trưởng bối nào trong Hạ gia này chấp nhận cô đâu.”
Cố Thanh Sương dừng lại một chút, đôi mắt lướt qua một tia kinh ngạc, cúi đầu nhìn xuống.
Hạ Ngữ Liễu đặt tách trà xuống, ngồi dậy mỉm cười nhìn cô: “Rõ ràng là cô có thể làm con dâu chính thức của một gia đình giàu có, tội gì đắm mình trụy lạc bị người bao dưỡng ở bên ngoài?”
…
Sắc trời tối dần, biệt thự không bật đèn, phòng ngủ chính trên lầu cũng đóng chặt.
Cố Thanh Sương từ chạng vạng đã không ra khỏi phòng, cô đóng chặt rèm cửa, mặc chiếc váy dài màu trắng ngồi ở mép giường, điện thoại bên cạnh thỉnh thoảng phát ra tiếng bíp, ánh đèn chiếu vào khuôn mặt thanh tú lạnh lùng của cô.
Trên giao diện WeChat, Giang Điểm Huỳnh nhắn cho cô: “Phá bỏ giáo huấn, không liên hôn với nhà họ Cố là có ý gì? Bà nó chứ, tớ còn cho rằng Hạ Tuy Trầm mặc dù nhìn không đứng đắn, nhưng đúng thời điểm sẽ luôn bảo vệ cậu, vậy mà thực ra chỉ là một tên cặn bã lừa lọc.”
Cố Thanh Sương không biết rằng Hạ gia còn có một cái giáo huấn đè nặng, nghe thật buồn cười.
Cô cầm lấy điện thoại, chậm rãi trả lời: “Cô của anh ấy đã tỏ thái độ rồi, cho tớ một tháng suy nghĩ.”
Giang Điểm Huỳnh: “Suy nghĩ việc làm con gái nuôi của bà ta á?”
Cố Thanh Sương: “Ừm.”
Giang Điểm Huỳnh: “Con thiên nga già của tớ ơi, tớ thậm chí không thể tưởng tượng đến cái cảnh này, để cảnh sát đâu bắt nhốt tớ vào phòng tối luôn đi, có ai đời anh họ lại lên giường với em họ của mình mỗi ngày bao giờ?”
Cố Thanh Sương: “…”
Giang Điểm Huỳnh: “Bảo bối à, cho dù cậu có nguyện ý nhận mẹ nuôi, tin tớ đi, so với tìиɧ ɖu͙©, Hạ Tuy Trầm tuyệt đối không cần có một đứa em họ không có quan hệ huyết thống, sẽ còn tức giận hơn cậu nhiều.”
Cảm xúc của Cố Thanh Sương vẫn còn trong tầm kiểm soát, nhưng cô hoàn toàn bị giáo huấn của tổ tiên chỉnh cho hết chỗ nói rồi.
Nếu Hạ Tuy Trầm không có ý định nghiêm túc kết hôn với cô, cũng không sao, ai chiếm tiện nghi của ai còn chưa biết đâu.
Sau khi nghĩ thông suốt, tâm trạng buồn bực của cô cũng tan đi hơn phân nửa, nói với Giang Điểm Huỳnh, “Tớ cũng không thiếu đàn ông vây quanh. Nếu anh ấy không tốt, cùng lắm thì tớ đổi một tiểu thịt tươi trẻ trung thể lực tốt để chơi là được.”
Đúng lúc này, ngoài cửa có động tĩnh.
Hạ Tuy Trầm từ công ty trở về biệt thự, vừa mở cửa thì ánh sáng từ hành lang chiếu vào khiến Cố Thanh Sương đang chìm trong bóng tối vô thức nhíu mi, nghe thấy anh chậm rãi tới gần hỏi, “Sao không bật đèn?”
Cố Thanh Sương đặt điện thoại xuống, vẻ mặt lạnh lùng nhìn anh, ngồi im không nhúc nhích cho đến khi người đàn ông kia bước đến trước mặt.
Hạ Tuy Trầm hơi khom người, cúi đầu hôn lên khóe môi cô, ánh mắt quét qua ga trải giường màu trắng, giọng điệu có chút khàn khàn cười: “Em thích màu trắng?”
Cố Thanh Sương không để anh hôn quá lâu, khuôn mặt thanh tú quay sang một bên, đang định nói thì bị ngón tay thon dài mạnh mẽ của anh giữ lại.
Lại tiếp tục hôn.
Bất giác hơi thở ấm áp của hai người trong bóng tối trở nên bất ổn, Hạ Tuy Trầm dần dần không kiềm chế được nữa, giọng nói kích động: “Hửm? Anh đã nói rồi… Em phải thỏa mãn tất cả nhu cầu tưởng tượng tính dục của anh.”
Mái tóc dài của Cố Thanh Sương xõa ra, những sợi tóc lòa xòa trên tấm ga trải giường trắng như tuyết.
Tối nay cô phản ứng rất bình tĩnh, đỏ mặt thở hổn hển, dần dần, Hạ Tuy Trầm cảm nhận được cảm xúc của cô, dừng lại, duỗi tay bật đèn, trầm giọng hỏi: “Sao lại không vui rồi?”
Cố Thanh Sương hơi nhổm người dậy, cổ áo đã tuột xuống vai từ lâu, quần áo xộc xệch, vẫn không che giấu được dáng vẻ xinh đẹp quyến rũ, vẻ mặt che giấu suy nghĩ, tránh né ngón tay thon dài khi anh muốn chạm vào mặt cô, mở miệng hỏi: “Hạ Tuy Trầm, giáo huấn của tổ tiên nhà anh, có một quy tắc khác là thế hệ sau này không được kết hôn với con cái nhà họ Cố, phải không?”
Ánh mắt khó nhận biết cảm xúc của Hạ Tuy Trầm nhìn cô chằm chằm, như thể đang nói về một chuyện rất bình thường, nhẹ nhàng bâng quơ hỏi lại “Ai đã nói với em?”
Cố Thanh Sương thấy anh không giải thích, vậy ra giáo huấn của tổ tiên là có thật.
Cô ném cái gối xuống đất, nhưng giọng điệu trở nên nhu hòa hơn: “Cô anh đó, bà ấy mời em dùng bữa, có nhã ý nhắc nhở em đừng để bị lời nói của anh lừa gạt.”
Với sự hiểu biết của Hạ Tuy Trầm, giờ phút này sự tức giận của Cố Thanh Sương đã đạt đến đỉnh điểm, anh duỗi tay ra đem cô mạnh mẽ ôm vào lòng: “Bà ấy còn nói gì với em nữa không?”
Cố Thanh Sương ngoài miệng nói cô không giận với bạn thân, nhưng thực chất là không tìm ra được điểm để giận.
Tay chân cô giãy giụa hai lần nhưng không thoát ra được, lúc nóng nảy, cô cắn vào xương quai xanh của anh, dùng răng cắn mạnh đến mức đau như kim châm.
Mà cánh tay của Hạ Tuy Trầm vẫn không chịu buông cô ra, ga giường trắng như tuyết bị lăn lộn nhăn nhúm đến mức không thể nhìn.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu.
Sức giãy dụa của Cố Thanh Sương giảm bớt, hơi thở run run rất khẽ, mái tóc bù xù dính đầy mồ hôi trên má, cả người bó gối trong chăn bông mềm mại màu trắng.
Qua ánh sáng ấm áp và mờ ảo của ngọn đèn bàn, cô nhìn lên, thấy chiếc áo sơ mi thời trang cao cấp của Hạ Tuy Trầm bị bứt vài cúc, lộ ra bộ ngực rắn chắc với những vết thương rất nông, đỏ như máu do móng tay cô cào véo.
Một đường đi xuống, là cơ thể nóng bỏng của anh, ám chỉ thực rõ ràng.
Khuôn mặt góc cạnh của Hạ Tuy Trầm cúi xuống, dọc theo mái tóc đen nhánh đến thắt lưng, mỗi tấc trên làn da trắng nõn mềm mại thấm đẫm nhiệt độ nóng bỏng của anh, sau lại trở về trên môi cô.
Hô hấp bị đè nén, anh khàn giọng nói: “Vào lúc này, cho dù em muốn mạng sống của anh, anh cũng sẽ chắp tay nhường lại, Cố Thanh Sương, có đau thì bảo anh…”