Đầu óc mơ mơ màng màng của cậu được lôi về, hai mắt Trình Thu Trì ướt đẫm lệ, miệng vẫn còn phát ra tiếng rêи ɾỉ, hạ thể ướt đẫm nước da^ʍ ngậm chặt lấy dươиɠ ѵậŧ to lớn kia, các vách thịt ấm nóng siết chặt lấy côn ŧᏂịŧ. Cậu run rẩy nắm lấy cổ tay của Chu Hoài, hô hấp trở nên nóng rực, thanh âm run rẩy vang lên: "Chồng, um...chậm một chút...trướng quá."
Bây giờ, Trình Thu Trì đã bị du͙© vọиɠ xâm chiếm, phòng học trống không đã trở thành thế giới của riêng Chu Hoài, điên cuồng làʍ t̠ìиɦ, thế giới của hắn cũng tựa như điên đảo theo, sung sướиɠ đến mức không còn nghĩ được gì nữa.
Chu Hoài đè cậu lên tường, bụng cậu trở nên căng thẳng, côn ŧᏂịŧ nóng rực kia không ngừng cắm rút vào bên trong, chạm vào nơi sâu nhất trong cơ thể cậu. Tay của hắn luồn vào trong áo của cậu, sờ lên bầu ngực của thiếu niên, khiến cho đầu nhũ cũng trở nên cương cứng, cảm nhận được bầu ngực mềm mại ở trong tay: "Vợ, ngực em hình như to hơn rồi." Hắn vừa nói, vừa dùng hai tay xoa xoa nắn nắn ngực cậu, dùng tay mình ôm lấy hết đôi gò hồng đào xinh đẹp của cậu.
Thân thể cậu hệt như xuất hiện một dòng điện, khiến nó trở nên vô cùng ngứa ngáy, cả người Trình Thu Trì run lên, đầu óc cũng trở nên hỗn loạn: "Không, không muốn."
"Nó lớn hơn rồi." Chu Hoài nghiên túc nói, hơi thở của hắn cũng trở nên nặng nề, giọng khàn khàn đáp lại. Dứt lời, động tác hạ thân cũng chậm lại, kéo tay Trình Thu Trì để cậu tự sờ vào.
Chỉ chạm vào ngực thôi, Chu Hoài chưa cảm thấy đủ, hắn kéo tay cậu, lấy ngón tay đánh vòng tròn lên đầu nhũ của cậu.
Trình Thu Trì cảm nhận được ngón tay mình chạm vào một thứ mềm mại nóng rực, mặt cậu lập tức đỏ rực, cực kỳ xấu hổ.
Chu Hoài ôm lấy một chân của Trình Thu Trì, côn ŧᏂịŧ cũng chậm rãi rút ra mà ma sát lên khe hở mềm mại của cậu, cúc huyệt hồng hào của cậu cũng đã ướt đẫm nước da^ʍ. Cho Hoài thuận thế từ xương cụt của cậu sờ xuống dưới, ngón tay cắm rút vào miệng huyệt, bên tai vang lên tiếng rêи ɾỉ của Trình Thu Trì, hắn hôn lên gò má của cậu, nói: "Sớm muộn gì, cũng có một ngày anh giã nát cái lỗ nhỏ của em."
Đầu óc Trình Thu Trì trống rỗng, không cách nào nghe hiểu lời của Chu Hoài, bây giờ cậu chỉ muốn hắn mang côn ŧᏂịŧ nhét vào tỏng hoa huyệt ướt đẫm của mình, miệng huyệt của cậu không ngừng khép khép mở mở, các vách thịt bên trong cảm thấy trống rỗng vô cùng. Nước da^ʍ theo đùi của cậu mà chảy xuống đất, chân đang đứng của Trình Thu Trì trở nên run rẩy, thân thể cậu trở nên căng thẳng, tựa vào người Chu Hoài, hạ thân không an phận mà ma sát lên côn ŧᏂịŧ của hắn, khe hở mềm mại mυ'ŧ lấy côn ŧᏂịŧ của thiếu niên: "Chồng, cắm vào đi, em muốn..."
Chu Hoài ngậm lấy rái tai của cậu, nói: "Khó chịu sao?"
Trình Thu Trì nuốt nước miếng, gật đầu: "Đúng vậy, rất ngứa ngáy."
Chu Hoài sờ soạng hạ thể của Trình Thu Hoài một cái, chất lỏng sền sệt cũng chảy ướt lòng bàn tay cùng ngón tay của hắn, cực kỳ ướt đẫm. Du͙© vọиɠ trong mắt hắn càng nhiều hơn, côn ŧᏂịŧ bên dưới đã cứng đến mức phát đau. Hắn mang Trình Thu Trì đè lên tường, hung hăng hít lấy hương thơm trên người cậu: "Kiễng chân lên, chồng sẽ đâm vào ngay."
Trình Thu Trì cũng không nhịn được mà nhón chân lên, cậu thật sự khó chịu muốn chết, toàn thân cảm thấy rất ngứa ngáy, lý trí đã vỡ nát rồi. Thiếu niên ở phía sau thấy cậu vừa kiễng chân lên đã lập tức đem côn ŧᏂịŧ cắm vào bên trong cái lỗ nóng ấm kia, các vách thịt nhanh chóng kẹp chặt hắn.
"Um a!" Thân thể Trình Thu Trì run lên, bụng cũng gồ lên, hoa huyệt nhỏ xinh được chạm khắc thành dáng vẻ của côn ŧᏂịŧ to lớn kia, cậu thậm chí có thể cảm nhận được gân xanh ở trên côn ŧᏂịŧ kia.
Chu Hoài nắm chặt lấy chiếc eo mềm nhũn của Trình Thu Trì, dùng sức rút cắm, mỗi lần tiến vào đều đâm vào chỗ sâu nhất. Côn ŧᏂịŧ nóng rực hắn hệt như một cây đinh sắt, cắm chặt Trình Thu Trì trên tương. Cánh tay hắn dùng lực, gân xanh liền nổi lên, cảnh tượng cực kỳ tɧác ɭoạи. Hơi thở của Chu Hoài nóng rực, phả lên chiếc cổ đỏ ửng của cậu. Hắn nắm lấy cằm của Trình Thu Trì.