Trùng Sinh Chi Đô Thị Cuồng Tiên

Chương 3: Thì Nhân Mạc Tiểu Trì Trung Thủy

Vẻ mặt của người thanh niên thay đổi, lòng bàn tay chạm vào eo với tốc độ cực nhanh, nhưng lại bị ánh mắt của lão giả ngăn lại. Tuy rằng hắn cảm thấy người thanh niên này không đơn giản, nhưng cũng không hề có ác ý, hơn nữa hắn cũng khá tự tin vào chính mình, không phải ai cũng có thể thương tổn hắn.

"Ngươi bị thương"?

Câu đầu tiên Tần Hiên nói khiến hai người đều sững sờ, nhất là người thanh niên, vẻ mặt có chút tối sầm lại.

Cho dù là có lão giả ngăn cản, hắn vẫn tức giận nói: “Chú ý lời nói của cậu, không biết cái gì gọi là kính già yêu trẻ sao?”

Kính già yêu trẻ?

Tần Hiên có chút buồn cười liếc nhìn người thanh niên, cũng không để ý đến

Ở trước mặt Tiên giới Thanh Đế nói kính già yêu trẻ? Những tên kia tu luyện mấy chục vạn năm rồi cũng không dám ở trước mặt Thanh Đế hắn nói đến hai chữ "kính già"?

“Làm sao cậu biết?” Ngược lại là lão giả kia trong lòng chấn động, kinh ngạc nhìn Tần Hiên.

Hắn biết rõ thương thế của mình, nhưng tất cả bệnh viện đều tìm không ra nguyên nhân, đã từng có một lão bằng hữu tra sách Trung y cổ mới tìm ra, vậy mà người thanh niên trước mắt này chỉ liếc mắt một cái đã biết?

Trí nhớ của lão khá tốt, lão biết rằng đây nhất định là lần đầu tiên gặp mặt thiếu niên này.

“Nhìn ra được!” Tần Hiên cười nhạt, nhẹ nhàng nói: “Ta có thể giúp ông chữa thương.”

Khi âm thanh rơi xuống, Tần Hiên hướng lão giả giơ bàn tay ra, muốn tra xét một phen.

“Làm càn!”

Thanh niên lập tức biến sắc, lão giả bên cạnh này có thân phận quan trọng, tuyệt đối không được có chút ngoài ý muốn nào. Huống chi người thanh trước mắt này một bộ dạng khả nghi, lúc này hắn liền lập tức ra tay ngăn trở.

“Cút!”

Tần Hiên ngưng mắt, lạnh lùng liếc thanh niên kia, pháp lực trong cơ thể khẽ run lên.

Trong giây lát đó, người thanh niên chỉ cảm thấy lòng bàn tay giống như bị một tấm sắt chạm vào, một cổ lực lượng cực kỳ khủng bố phản chấn làm hắn lui về phía sau mấy bước, sức lực tập võ mấy năm dường như biến mất.

“Tiểu Nghị!” Lão giả lên tiếng, trong mắt hiện lên một mạt tinh quang, quát thanh niên kia.

Tiểu Nghị sắc mặt khó coi tới cực điểm, bàn tay kịch liệt đau đớn làm cánh tay hắn cũng vì thế mà run rẩy . Chỉ có lão giả kia biết, người thiếu niên trước mắt này cũng không phải người thường, không phải là người mà Tiểu Nghị có thể đối phó.

Người này, cư nhiên là người tập võ?

Lão giả vô cùng kinh ngạc, xem tuổi tác Tần Hiên cũng chỉ tầm 17 tuổi , dung mạo non nớt, thế nhưng chỉ tùy tiện động liền đánh bay Tiểu Nghị

“Chỉ sợ người này đã sắp thi triển ra nội kình đi?” Lão giả không khỏi chấn động trong lòng, tuổi trẻ như thế cư nhiên sắp luyện ra nội lực, người này chẳng lẽ là một thế gia thiên tài nào đó ở Tĩnh Thủy thành?

Tần Hiên tiếp tục vươn bàn tay đặt lên cánh tay lão giả, chậm rãi đem tay đặt lên kinh mạch ở cổ tay. Hành động tràn ngập bá đạo không thể nghi ngờ, căn bản không quan tâm lão giả có nguyện ý hay không.

Thanh Đế muốn gϊếŧ người, không ai có thể ngăn cản. Cho dù là muốn cứu người, lại há người khác có thể ngăn trở?

Đây là tính cách bá đạo vạn năm dưỡng thành, Tần Hiên làm sao có thể dễ dàng thay đổi.

Pháp lực theo kinh mạch tìm kiếm một phen, tìm được căn cơ vết thương của lão giả, không khỏi cười nhạt.

Lão giả này mặc dù cũng là tu luyện giả, nhưng khí tức trong cơ thể thật sự là quá mức yếu ớt, cùng với pháp lực trong cơ thể hắn so sánh, giống như là sự chênh lệch giữa dòng suối cùng sông Trường Giang và Hoàng Hà.

"Kinh mạch của ông có vài phần tổn thương, làm cho khí tức không thông, thường xuyên có cảm giác đau đớn. Thậm chí do kinh mạch bị tổn thương, làm cho khí huyết trong thận bất đồng, tích lũy nhiều năm sinh ra bệnh tật." Tần Hiên nhàn nhạt nói, hơi động pháo lực đem mấy chỗ kinh mạch tổn thương một phen chữa trị, lại nói: "Ta đã giúp ông xử lý đơn giản một phen, ta đưa cho ông một đơn thuốc, ta giúp ông luyện chế chút đan dược, thân thể ông sẽ hoàn hảo như lúc đầu."

“Cái gì?”

Lão giả trong lòng vô cùng kinh hãi, những lời thiếu niên trước mắt này nói cũng gần giống với lời của lão bằng hữu hắn nói. Duy nhất khác nhau là, người thanh niên trước mắt này cư nhiên có thể tự tin chữa khỏi, mà lão bằng hữu kia của mình chỉ có thể kê đơn thuốc tạm thời giúp hắn giảm bớt cơn đau. Đây là sự khác biệt giữa trị phần ngọn và trị tận gốc, cho dù lấy thân phận bực này của lão, cũng khó mà tin được.

“Cậu nói là thật?”

“Chẳng lẽ ta sẽ lừa ông?” Tần Hiên không đáp mà hỏi lại, giống như nghe được một câu chuyện cười.

Lão giả trong lúc nhất thời không khỏi bị giọng điệu của Tần Hiên làm cho sững sờ, nhìn thiếu niên này tuổi không lớn, khẩu khí lại cuồng vọng như vậy. Nhưng biểu hiện của Tần Hiên lại làm lão có một tia tin phục, đặc biệt là vừa rồi lúc nội lực thâm nhập vào trong cơ sở đúng là sâu không lường được.

Thiếu niên trước mắt này lại là một tên nội kình cao thủ?

Hít sâu một ngụm gió lạnh, lão giả lấy cây bút máy cũ trước ngực xuống, cất lên thanh âm già nua: “Tiểu Nghị, đưa giấy tới!”

“Mạc lão, hắn rất có thể là kẻ lừa đảo, ngài đừng nên tin hắn……” Tiểu Nghị vô cùng nôn nóng, vừa định lấy khẩu súng bên hông ra.

Tần Hiên nhận thấy được, có chút kinh ngạc. Người bên cạnh lão giả này cư nhiên có súng? Xem ra thân phận lão giả có chút bất phàm, nhưng vậy thì sao chứ?

Hắn phớt lờ coi như chưa thấy, ngược lại mỉm cười, hỏi người qua đường như vậy chẳng phải là càng tốt sao?

“Ta bảo ngươi lấy giấy!” Mạc lão quay đầu lại, nhìn thấy hành động này của Tiểu Nghị, không khỏi giận dữ: “Không được vô lễ với vị tiên sinh này.”

Tiểu Nghị tuy không cam lòng, nhưng vẫn lập tức xoay người bước nhanh về chiếc Audi bên ngoài hồ.

Mạc lão nhìn Tần Hiên chăm chú, bất luận thiếu niên trước mắt này bao nhiêu tuổi, nhưng với nội lực vừa mới thâm nhập vào cơ thể vô cùng hùng hậu, nhất thời trong lòng nổi bão, ngữ khí có chút kính sợ nói: “Xin hỏi tên họ của tiên sinh?”

“Tần Hiên!”

Mạc lão suy tư một phen, lại phát hiện ở Tĩnh Thủy này không có Tần gia gia tộc, không khỏi có chút nghi hoặc.

Rất nhanh, Tiểu Nghị liền mang giấy tới, Tần Hiên căn cứ vào ký ức viết xuống một số loại thuốc thông dụng, tuy chỉ là thảo mộc bình thường, nhưng qua tay hắn luyện chế, chữa khỏi hẳn cho lão giả này cũng không phải việc gì khó.

“Sau khi tìm được dược thảo thì liên lạc với ta.” Tần Hiên suy nghĩ một chút, lại viết số di động của mình xuống.

Hắn còn có chuyện muốn dò hỏi lão giả này, để phán đoán được thực lực của chính mình so với tu luyện giả ở địa cầu là trình độ nào. Sau đó, Tần Hiên liền định rời đi.

“Giờ này bắt xe không dễ, không bằng để lão phu tiễn cậu một đoạn?” Mạc lão trong mắt hiện lên một tia quang mang, lên tiếng nói.

“Cũng được!”

Tần Hiên thản nhiên chấp nhận, bình tĩnh ngồi vào vị trí ban đầu của lão giả

Đợi Tần Hiên rời đi, Mạc lão ngồi ở trong xe nhìn theo bóng dáng non nớt của Tần Hiên, thật lâu không lên tiếng. Người này tuổi còn trẻ nhưng đáng sợ, lại là một võ giả có nội lực, lại cũng không phải là đệ tử gia tộc ở Tĩnh Thủy.

Hắn, rốt cuộc là ai?

“Mạc lão, thân phận của ngài như vậy, sao có thể tin tưởng một người lai lịch không rõ?” Tiểu Nghị rất khó hiểu, hắn biết rõ thân phận lão giả, một cái dậm chân cũng đủ cho nhân vật một tỉnh run sợ, lại đối xử với thiếu niên này như vậy, tự mình đưa hắn về nhà, ngay cả thị trưởng của một thành phố cũng không được đối đãi như vậy.

Mạc lão nhìn tòa nhà chung cư bình thường thậm chí có chút cũ kĩ này, đôi mắt già nua nhìn thoáng qua Tiểu Nghị,, thở dài nói: “Không nghĩ tới ta mười năm chưa về, thành phố Tĩnh Thủy này lại xuất hiện một nhân vật như vậy, Tiểu Nghị, ngươi phải nhớ kỹ một câu.”

"Thì nhân mạc tiểu trì trung thủy, thiển xử bất phương hữu ngọa long"

(Người đương thời chớ trong ao nước nhỏ, chỗ cạn chưa chắc không có ngọa long)