Trùng Sinh Chi Đô Thị Cuồng Tiên

Chương 1: Thanh Đế Trùng Sinh

“ Tha nhật ngã nhược vi Thanh Đế, báo đắc nhất xử đào hoa khai . Đây là thơ của một thi nhân thời Đường......”

Bên trong một phòng học thông thường, một vị giáo sư đang diễn giải câu thơ, phía dưới học sinh đang ghi chép.

Lớp học có hơn 30 người, ở chỗ ngồi góc cuối lớp, một thiếu niên thân thể khẽ run, chậm rãi ngẩng đầu. Mái tóc ngắn có chút rối loạn, gương mặt thanh tú đầy mờ mịt.

Hắn tỉnh dậy từ trong cơn ngủ say, bên tai quanh quẩn ngôn ngữ xa là mà quen thuộc.

"Trở lại rồi sao"?

Thật lâu sau, trong lòng khẽ than nhẹ một tiếng, Tần Hiên chắc chắn đây là sự thật.

Hắn nhìn đôi bàn tay non nớt của chính mình, hơi ngẩn người ra. Một đôi tròng mắt không chút gợn sóng, phảng phất ẩn chứa vô tận tang thương, dù cho thiên băng địa liệt cũng không thể làm cho đôi mắt này có chút biến hóa.

Nhưng ở chỗ này, cũng không ai để ý tới. Chỉ có Tần Hiên một mình bình tĩnh nhìn giáo sư trên bục giảng, thật lâu không lên tiếng.

Ký ức quen thuộc mà xa lạ hiện lên trong đầu, khiến cho tâm tình của Tần Hiên bao nhiêu năm qua không hề bận tâm lại nổi lên một tia gợn sóng.

Thanh Đế, tên thật là Tần Hiên. Về sau vào Tu Chân giới đổi tên là Tần Trường Thanh. Là chủ nhân một vực của Tiên giới, uy chấn vạn tộc. Vạn năm thành tựu Đại Đế, thiên tư tung hoành, quét ngang cùng thế hệ. Ngàn năm độ kiếp thành tiên, vạn năm đăng vị thành đế, từng ở Tu Chân giới được xem là "10 vạn năm đệ nhất nhân". Sau khi tiến vào Tiên giới, ngắn ngủi vạn năm, trấn áp không biết bao nhiêu thiên kiêu, cuối cùng tại "Tiên Đế Điện" đạt được Thanh Đế truyền thừa, hùng cứ một phương, được vạn tộc Tiên giới phụng làm Thanh Đế, từ đó trường sinh bất hủ, là Đại Đế của nhân tộc.

Hiện giờ, hắn trở lại lúc mình còn là thiếu niên, là một học sinh cấp 3 bình thường trên Địa Cầu.

"Táng tiên kiếp, thành thần nan, ta cuối cùng vẫn bị thất bại". Tần Hiên trong lòng thở dài, nhớ lại chuyện cũ trong lòng thổn thức: "Nếu không phải thời khắc cuối cùng Đế Niệm thất thủ, Táng tiên kiếp há có thể cản ta! Đánh vỡ ức vạn năm Tiên Thần thông đạo, đáng tiếc...!

Trong đại kiếp nạn cuối cùng để thành thần, hắn vốn cho rằng Đế Niệm kiên cố, lại nhất thời sơ ý, để lộ sơ hở. Đưa tới đại kiếp nạn xâm lấn, trải qua 3000 huyễn thế cảnh, cuối cùng rốt cuộc Đế Niệm sụp đổ, nếu không phải ở thời khắc cuối cùng, hắn vứt bỏ toàn bộ tu vi cùng vạn năm lĩnh hội, liều chết một phen, dấn thân vào thời gian trường hà, chỉ sợ là đã bỏ mình tại Táng tiên kiếp.

Tần Trường Thanh từ khi hắn tu chân đến nay chưa bao giờ thua thiệt ai, không thẹn với lòng, đạo tâm kiên cố, không chút sơ hở. Sau khi tiến vào Tiên giới lại càng là như vậy. Đạo tâm lột xác thành tiên tâm đế niệm vững như tiên sơn thần nhạc. Chẳng thể ngờ tới thất bại cuối cùng vẫn bởi vì tiên tâm đế niệm, dẫn đến tình thế tuyệt vọng, suýt chút nữa bỏ mình.

Mà thời khắc cuối cùng Tần Hiên lại hiểu ra, sơ hở lớn nhất của mình chính là tại trước khi tu chân, chính ở thời điểm vẫn còn là phàm nhân. Thời điểm ấy tuy ngắn ngủi, so với vạn năm tu luyện của hắn như muối bỏ biển, nhưng lại để lại hối hận thật lớn, khắc sâu vào tâm can, vạn năm không thể ma diệt.

Hiện tại, hắn đã trọng sinh về thời niên thiếu, thân thể trống rỗng, vốn dĩ sức mạnh chỉ cần phất tay là đủ trấn nát sơn hà, đọa lạc tinh thần nay đã không còn, thậm chí tiên binh đế khí, thần thông pháp tướng đều biến mất, nhưng ngược lại hắn vẫn lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.

"Trở về, thật tốt".

Thời gian lúc trước quá nhiều chuyện xảy ra, thậm chí hắn còn không ngại đổi tên, bởi vì hắn cho rằng mình không xứng với cái tên Tần Hiên, cho nên đổi thành Tần Trường Thanh. Bây giờ hắn trở lại, nhất định sẽ không để những tiếc nuối, hối hận kia phát sinh.

Ngoài cửa sổ, sương mù đã tan, một tia nắng ấm áp xuyên qua cửa sổ, chiếu rọi lên gương mặt Tần Hiên...

Sau khi hết tiết, Tần Hiên đang đọc sách, lại nghe thấy một tiếng khẽ gọi ngoài cửa.

"Tần Hiên"!

Thanh âm dễ nghe cất lên, cắt đứt suy nghĩ của Tần Hiên.

Hắn ngẩng đầu, đập vào mắt là một cô gái dễ thương với tay áo ngắn màu hồng nhạt, váy trắng phủ đến đầu gối. Mái tóc dài xõa trên vai, làn da trắng nõn, cả người thuần khiết đáng yêu, nụ cười ngọt ngào khiến người ta dễ mến, nhìn lâu không muốn rời đi. Không khó để có thể nhận ra với dung mạo của nàng, vài năm nữa thôi sẽ trở thành mỹ nữ không biết bao nhiêu thiếu niên anh tuấn ngưỡng mộ.

Mục Tuyết Nhi!

Tần Hiên ánh mắt bình tĩnh như nước, nhớ tới thân phận của nữ nhân này. Nàng là một trong ba hoa khôi của trường, dung mạo xuất chúng, gia cảnh bất phàm, thành tích học tập lại càng ưu dị, về sau thi đại học từng đạt được thành tích trước 10 toàn thành phố, cũng là nữ nhân mà Tần Hiên từng thích ở kiếp trước, ròng rã theo đuổi 2 năm.

Bây giờ, Mục Tuyết Nhi là bạn gái của hắn.

Trong mắt người ngoài, có thể là vì Tần Hiên chân thành sắt đá không rời, nhưng chỉ có Tần Hiên mới biết, cái gọi là bàn gái cũng chỉ là một trò đùa. Đối phương chỉ coi hắn như một thứ để tiêu khiển, thậm chí nhục nhã hắn ngay tại một buổi tiệc sinh nhật, khiến cho hắn tổn thương nặng nề, bỏ bê học hành, thi đại học chỉ đậu vào một trường hạng ba, làm cho cha mẹ thất vọng.

Tần Hiên đứng dậy, bước ra cửa trước ánh mắt ngưỡng mộ của không biết bao nhiêu người, thản nhiên hỏi: "Việc gì"?

Mục Tuyết nhi khẽ giật mình, nàng vốn dĩ cho rằng sẽ nhìn thấy được vẻ mặt mừng rỡ như điên của Tần Hiên, nhưng lại thấy thái độ khác thường, khá là bực bội. Không khỏi khiến Mục Tuyết Nhi trong lòng cảm thấy không vui, bất quá nàng cũng không để ý, khẽ mỉm cười nói: " 8h tối ngày kia mình tổ chức sinh nhật, hy vọng cậu có thể tới."

Tần Hiên cũng không vạch trần bộ mặt giả dối của nàng, nhàn nhạt đáp: "Đã biết".

Mục Tuyết Nhi khẽ cau mày, nhìn chằm chằm khuồn mặt thanh tú của Tần Hiên, muốn nhìn xem hắn rốt cuộc đang chơi trò gì.

Lạt mềm buộc chặt sao?

Mục Tuyết Nhi có chút thất vọng, trong lòng cười nhạo, chỉ là đối với Tần Hiên mà nói, có thể nghĩ đến lạt mềm buộc chặt ít nhất cũng không tồi.

"Mình đi đây"! Mục Tuyết Nhi mình cười vẫy tay chào tạm biệt, rất có phong phạm nữ thần đi đến một bên hành lang, ở nơi đó còn có một nữ tử, biểu hiện kiêu hãnh, bất mãn nói:

"Tuyết nhi, tên này biểu hiện hơi kỳ quái nha. Ngươi cũng thế, vậy mà chọn một người như hắn làm bạn trai. Ít nhất, Vương Giai Hào cũng hơn hắn nhiều". Nữ tử bên cạnh Mục Tuyết Nhi có chút khinh bỉ nói.

Vương Giai Hào trong miệng cô nàng cũng là một học sinh lớp 12 chuyển trường của trung học Minh Đức, nghe nói cha mẹ ở trong thành phố cũng mở một công ty không nhỏ, gia sản chừng ngàn vạn. Hơn nữa Vương Giai Hào lại là con một, vóc dáng cao lớn đẹp trai, không ít cô gái ngưỡng mộ.

"Chọn hắn không phải rất tốt sao"? Mục Tuyết Nhi khẽ cười nói: "Nếu không phải đánh cược thua Tiêu Vũ, ta cần gì phải tìm bạn trai, cha mẹ ta khó, người cũng biết rõ. Ngươi nghĩ ta là người thay bồ như thay áo sao?"

"Dừng! Có nghèo một chút, coi như hắn vận khí tốt!" Triệu Tiểu Ngữ có chút châm chọc liếc nhìn qua Tần Hiên, cảm thấy không đáng cho Mục Tuyết Nhi.

Xa xa, Tần Hiên không có nghe được lời của hai người, nhưng ánh mắt hắn cũng thấy vẻ khinh thường trên mặt Triệu Tiểu Ngữ. Bất quá hắn cũng không để ý, đã từng có biết bao nhiêu thiên kiêu chi nữ muốn cùng hắn có chút quan hệ, cho dù Tu Chân giới đệ nhất kiêu nữ, thậm chí Tiên Giới nữ đế hắn cũng từng tự tay trấn áp, Thanh Đế Tiên Cung tùy tiện một vị thị nữ so với Mục Tuyết Nhi cũng hơn không biết bao nhiêu lần.

Trong mắt người khác Mục Tuyết Nhi coi như không tệ, nhưng đối với Thanh Đế mà nói, ngay cả tư cách để mắt cũng không có.