Giờ ra chơi, thằng Nam vội vã kéo Minh, bạn thân nó vào một góc trường rồi nhét vào tay Minh một gói giấy đã được vò lại. Minh mở ra thì thấy 1 viên thuốc màu xanh.“Gì đây?”
“Trời đất, viên thuốc kí©ɧ ɖụ© mà mày kêu tao lấy trộm anh hai tao dùm mày á, thằng này.” Thằng Nam nhíu mày.
“Đưa cho ổng uống là ổng đè mày ra cᏂị©Ꮒ liền, cho thỏa mong ước dụ dỗ ba dượng của mày.”
“Thôi, khỏi đi, dù sao tao cũng chán rồi.” Minh nhép môi.
“Thằng này.” Nam chỉ biết lắc đầu.
“Nhưng mà cảm ơn nha, tao vẫn lấy để dành.” Minh nói rồi chộp lấy viên thuốc nhét vào túi quần.
Lúc này Việt đi tới chỗ hai người bạn.
“Tụi mày làm gì lén la lén lút núp trong góc này, mò cu nhau hả?” Việt cười.
“Mày làm giật cả mình, thằng chó.” Nam chửi ngay khi nó thở phào nhẹ nhõm vì nhìn thấy thằng bạn trong nhóm bạn thân.
“Hai đứa mày đang toan tính chuyện gì đó?” Việt nhíu mày nhìn.
“Không...không có gì...tao chỉ kể với thẳng Nam là mẹ tao quyết định mướn gia sư dạy kèm cho tao môn toán vì tao tệ quá.” Minh vội nói.
“MẸ MÀY MƯỚN THẦY DẠY KÈM RIÊNG CHO MÀY???” Thắng Nam bất ngờ quay lại trợn mắt.
“Ờ...Ừ...” Minh cũng đành gật đầu vì thắng bạn quá ngốc nghếch kia.
Nhưng mà quả thật đúng là vậy, Minh không thể thuộc bảng cửu chương nên cứ bị cô giáo mắng vốn miết, ông Sang ba dượng Minh thì dạo này rất giữ khoảng cách với cậu con riêng của vợ sắp cưới và vì ông cũng bận túi bụi nên không thể dạy kèm cho cậu, thế là cô Linh, mẹ Minh quyết định sẽ mướn gia sư về dạy kèm, nghe đâu gia sư là một anh chàng sinh viên đại học vừa học vừa nhận dạy kèm kiếm tiền trang trải học phí.
Đúng sáu giờ chiều, tiếng chuông cửa nhà Minh vang lên, cô Linh đi ra mở cửa.
“Đạt hả con? Vào đi.”
“Dạ, con chào cô.”
Đạt bước vào, anh năm nay 22 tuổi, tướng người cao ráo săn chắc, da rám nắng, đặc biệt gân tay nổi lên rất nhiều như một mạng lưới dây điện chẳng chịt, mặt hơi dài, tóc lại để kiểu hai mái truyền thống đúng kiểu thầy giáo trẻ đầy lãng tử, mắt anh đen tuyền thu hút ánh nhìn, bờ môi mỏng đỏ không hề có vết thâm, anh này chắc là không đυ.ng vô thuốc lá hay rượu bia gì rồi này.
“MINH...MINH ƠI...THẦY TỚI RỒI NÈ CON!!!” Cô Linh gọi lớn vọng lên trên lầu. Minh liền chạy vội xuống.
“Minh, đây là Thầy Đạt, chào thầy đi con.” Cô Linh giới thiệu.
“Em chào anh Đạt.” Minh vừa nhìn thấy thầy dạy toán quá đẹp trai lại trẻ trung khiến cậu mắc cỡ, hai má cứ đỏ dần lên.
“Gọi là Thầy, ơ...thằng nhóc này???” Cô Linh lườm mắt.
“Thầy sao đẹp trai quá vậy mẹ?” Minh ngây ngô hỏi làm Đạt và cô Linh cùng bật cười.
“Em dễ thương quá ha cô?” Đạt cười tươi rạng rỡ, đưa tay nựng má Minh. Má cậu nóng như muốn bốc khói.
“Thôi, con dẫn anh...ủa...con dẫn thầy Đạt lên phòng rồi hai đứa bắt đầu học đi, chút mẹ sẽ đem nước ép trái cây lên cho hai
Đứa.” Cô Linh nói.
Minh liền nắm tay Thầy dẫn lên phòng.
“Chà, phòng gọn gàng sạch sẽ quá ha em?” Đạt đưa mắt thích thú nhìn xung quanh.
“Dạ, em sạch sẽ gọn gàng lắm đó thầy...”
Minh khoe.
“Giỏi, thôi giờ mình bắt đầu học nhé?” Đạt đi đến cái bàn học trong phòng kéo ghế ra sẵn cho Minh leo lên ngồi vào.
“Nhưng em sợ quá thầy ơi..” Minh thốt lên.
“Em sợ chuyện gì?”
“Mỗi lần học tới bảng cửu chương là em lo
Lắm, căng thẳng lắm, không hiểu sao...”
“Haha, bình tĩnh lại, Thầy đâu có la mắng hay đánh em đâu mà sợ, thư giãn đi, thả lỏng ra thì mới dễ tiếp thu bài được.” Thầy Đạt cười, đưa tay xoa đầu học trò.
“Dạ.” Minh mỉm cười. Hai thầy trò học được tầm mười lăm phút thì Minh bắt chuyện.
“Thầy, thầy có bạn gái chưa?”
“Chưa em à, sinh viên nghèo như thầy lo làm lo học còn không có thời gian, thời gian đâu nữa mà quen bồ rồi chăm lo cho bạn gái haha.” Thầy Đạt chỉ cười.
“Thầy đẹp trai như vậy, gái bu nhiều lắm đó nếu chịu quen.” Minh nói.
“Trời, thiệt hả ? Hahaha...mới lớp 11 mà cái miệng ngọt quá vậy Minh?”
Thầy lại cười, những lúc này thầy khoe ra hàm răng trắng đều khiến thầy càng đẹp trai, càng lãng tử hơn. Rồi Minh nhìn thấy những sợi gân chẳng chịt trên tay Thầy.
“Sao tay tThầy nổi mấy cọng gì nhiều vậy?”
“À….cái này gọi là gân tay, gan máu ấy...” Thầy Đạt vén tay áo sơ mi lên cao hơn để khoe ra cánh tay đầy gân của mình. Minh đưa tay sờ nhẹ vào.
“Nó cứng ghê, sao nổi được như vậy hả thầy?”
“Thì tùy người Minh à, không phải ai cũng có nhiều gân tay như vậy đâu.” Thầy Đạt nói.
“Như vậy chắc ©ôи ŧɧịt̠ thầy bự lắm ha?” Minh nói làm thầy Đạt phải đưa mắt nhìn về phía cửa phòng một cái rồi quay lại hơi nhíu mày.
“Ai nói em như vậy hả Minh? Con nít không được dùng từ đó nhé.”
“Từ nào ạ?” Minh hỏi lại, vẻ mặt hết sức ngây ngô.
“Từ nãy em mới nói đó...”
“Từ nào cơ Thầy?”
“UMMM...từ ©ôи ŧɧịt̠ đó em...” Thầy Đạt hạ thấp giọng khi nói.
“À…..dạ..chứ gọi sao ạ?”
“Em còn nhỏ, đừng dùng từ đó, cùng lắm dùng từ cu đi.” Thầy Đạt nói.
“Dạ, em đâu biết, em xin lỗi, em nghe mấy ông hàng xóm nhậu xong hay nói ©ôи ŧɧịt̠ này ©ôи ŧɧịt̠ nọ.”
“Mấy ông đó toàn làm hư trẻ nít thôi.” Thầy Đạt đáp, tay lật cuốn sách toán qua trang mới.
“Thôi, mình học qua phần đại nha, nãy giờ em học tốt mà, sao mà phải mướn gia sư kèm riêng hả Minh?”
“Em không thuộc hàng đẳng thức...”
“Không phải từ nãy giờ em làm tốt lắm sao?”
“Chắc tại thầy dạy giỏi quá...”
“Haha thằng nhóc này...nịnh quá trời luôn...có muốn ăn kẹo không?” Thầy Đạt đưa tay xoa đầu Minh, tay thọc vào túi quần.
“Dạ có.” Minh liền bật dậy, ngồi xuống tay chạm vào khóa quần thầy Đạt làm thầy hoảng hồn nhích người ra xa.
“EM LÀM GÌ VẬY MINH???” Mặt thầy Đạt
Biến sắc.
“Thầy vừa nói cho em ăn kẹo mà?”
“Trời, kẹo trong túi Thầy này, em tìm ở đâu vậy?” “Ủa, em tưởng thầy cất ở trong khóa quần.”
Minh hồn nhiên đáp.
“Không, ở…ở trong túi thầy...”
Thầy Đạt móc từ túi quần ra một viên kẹo mυ'ŧ đưa cho Minh với ánh mắt cảnh giác, từ đó suốt buổi học còn lại Thầy đã thay đổi thái độ hoàn toàn, từ nhiệt tình vui vẻ chuyển sang giữ
Khoảng cách và cứng nhắt, ít còn cười đùa nhiều như trước nữa.
Minh thấy vậy liền xin đi vệ sinh, cậu chạy xuống bếp rót một ly nước lọc rồi bỏ viên thuốc kí©ɧ ɖụ© mà Nam đã đưa vào chờ nó tan hết thì đem lên, Thầy Đạt đang ngồi trên cạnh giường Minh, tay cầm cuốn sách để đọc gì đó.
“Dạ, em mời thầy uống nước lọc cho thanh giọng ạ.” Minh đi tới đưa ly nước lọc cho Thầy.
“Ừ...cảm ơn em...” Thầy Đạt cầm lấy ly nước rồi uống ực một cái hết sạch.
“Thôi, mình quay lại buổi học nhé.”
“Thầy chiều dạy học xong rồi còn đi làm gì nữa không hay về nhà ạ?” Minh lại tranh thủ bắt chuyện.
“Ừ...thầy dạy hai em học trò lận, em với một em nữa, em đó tám giờ mới bắt đầu dạy, dạy mỗi em hai tiếng, về nhà là tối rồi, thầy tắm rửa rồi ăn cơm xong học bài đến tầm nửa đêm là ngủ, sáng thì đi học.”
“Vất vả quá ha thầy, Thầy ước mơ làm thầy giáo từ nhỏ hả?”
“Đúng rồi em.”
Nói chuyện qua lại một hồi thì Minh thấy thầy Đạt bắt đầu đưa tay vũ vũ cổ áo, mồ hôi đang vịn ra từ hai bên trán thầy chảy xuống khuôn mặt nam thần đẹp trai kia.
“Thầy nóng hả? Để em tăng máy lạnh lên.” Minh đưa mắt hỏi.
“Ừ...không hiểu sao tự dưng người thầy lại nóng như vây hơi
Nóng như vậy...hơi...”
Chỉ năm phút sau là ngực áo thầy Đạt đã ướt đẫm mồ hôi mặc cho trong phòng nhiệt độ đã lạnh đến rung người, Minh phải mở tủ áo mặc cái áo ấm vào mới chịu được.
“Thầy, thầy ngồi qua đây đi.” Minh dìu thầy ngồi lên giường rồi đưa tay cởi từng nút áo của thầy Đạt ra.
“Em...em làm gì vậy?”
“Em lau mồ hôi cho thầy, thầy đổ nhiều mồ hội ướt hết áo rồi này.”
Minh cởϊ áσ thầy xong thì liền bị cặp ngực vuông săn chắc, hai đầu ti vẫn còn hồng hào cùng sáu múi bụng kia hấp dẫn, lỗ rốn thầy là lỗ rốn lòi, người thầy láng lo không một cọng lông, ngay cả nách.
“Thầy cạo hết lông nách luôn hả?” Tuần nâng cánh tay phải thầy lên để nhìn rõ cái nách trụi lũi.
“Không...a...Thầy...là dạng người nhẵn lông...thầy không có cạo...” Thầy Đạt thều thào đáp, cổ họng thầy khô khốc nóng ran.
“Hay vậy, vậy thầy có lông ©ôи ŧɧịt̠ không?” Minh đưa tay tháo dây nịt thầy ra.
“Minh. Đừng… em. Không được.”
Thầy Đạt đã chẳng còn đủ sức lực để chống trả lại, ngay cả với một đứa trẻ lớp 6. Minh tháo xong dây nịt thì kéo luôn khóa quần thầy để dễ tuột quần thầy Đạt xuống, thầy mặc quần sì xanh đen, Minh đưa mũi vào hít một hơi thật sâu ngay đυ.m quần.
“Thơm quá.”
“Em..em làm gì vậy...Minh???” Mắt thầy Đạt cụp xuống vì đã mệt lả cả người, mặt mày đỏ au, toàn thân nóng bừng, ngứa ngáy râm ran.
“Côи ŧɧịt̠ anh cứng lên rồi nè Đạt, không biết anh có lông ©ôи ŧɧịt̠ không hạ?”
Minh nắm hai mép quần xì lột ra, nguyên ©ôи ŧɧịt̠ 19cm bật lên, đã cắt bao qυყ đầυ sạch sẽ, đầu ©ôи ŧɧịt̠ đỏ bầm, gân ©ôи ŧɧịt̠ nổi đầy trên thân và chùm lông ©ôи ŧɧịt̠ rậm rạp mọc dài đâm ra tua tủa.
“Haha, thầy ơi, người ít lông mà sao lông ©ôи ŧɧịt̠ nhiều thế này, em nghĩ là tất cả lông đã dồn xuống mọc dưới đây hết rồi.”
Minh đưa mũi hít ngửi phà hơi thở vào ©ôи ŧɧịt̠ thầy Đạt. Hai hòn dái hơi thâm của thầy rút sát lên trên bìu, đầu ©ôи ŧɧịt̠ rỉ ra vài giọt khí da^ʍ hơi rung rung
“UM...” Minh chẳng cần suy nghĩ, há miệng ngậm lấy đầu ©ôи ŧɧịt̠ thầy Đạt mà mυ'ŧ nhẹ, tranh thủ liếʍ sạch những giọt khí da^ʍ
ĐẾN.
Thầy Đạt ú ớ, mắt trợn lên vì kinh hãi, thẳng học trò lớp 6 đang cưỡиɠ ɧϊếp mình sao?
“Côи ŧɧịt̠ này không biết còn trinh không ta? Đó giờ thầy có đυ. lỗ l*и em nào chưa?” Minh vừa đưa lưỡi liếʍ dọc đầu ©ôи ŧɧịt̠ thầy vừa hỏi.
“R...rồi..hộc.” Thầy đáp.
“À, mất zin rồi, vậy cũng tốt...um... mmmmmm...ngon quá...”
Vừa bú ʍúŧ ©ôи ŧɧịt̠ thầy, Minh vừa rêи ɾỉ khiến
Thầy Đạt cũng dần bị tác dụng của thuốc
Nhấn chìm vào nɧu͙© ɖu͙©.
Thầy bắt đầu ưỡn người ra để sáu múi bụng săn chắc rõ nét kia căng cứng hết cỡ, thầy nhổm hông lên làm động tác nhấp ©ôи ŧɧịt̠ vào cổ họng Minh, đến khi cậu bị sặc mới thôi.
“QE...đã quá...thầy nhấp đυ. lỗ miệng em em nữa nha? Thầy đẹp trai quá...body này là do tập gym hay do lao động nặng hả thầy?” Minh đưa tay sờ lên những múi bụng rắn chắc đầy cơ kia.
“Lao...lao động nặng đó...Minh...a.... bú thầy tiếp đi...ngứa ©ôи ŧɧịt̠...quá...A....” Thầy Đạt há họng rên lên.
Minh được mở đường liền bú ʍúŧ mạnh hơn, ©ôи ŧɧịt̠ thầy đầu khác không to như của chú Sang nên Minh dễ dàng ngậm lấy hết vào trong họng, cậu còn cố đưa lưỡi cọ quét khua ngoáy lê đầu ©ôи ŧɧịt̠ bên trong miệng, thầy Đạt nhấc hổng mông lên gần vài phân để đầu ©ôи ŧɧịt̠ mình đâm sâu nhất có thể rồi lại ngồi trở xuống giường, mặt mày dại đi hẳn, đỏ ké như say rượu và mồ hôi nhễu ròng ròng xuống bờ ngực vuông săn chắc kia.
“Côи ŧɧịt̠ ngon thế này....ummmm mà không có bạn gái để bú cho...uổng quá...để em bú cho thầy nha?” Minh ngọt giọng.
“Em..bú đi...bú cho anh đi…hộc...hộc...sao tự nhiên anh nứиɠ thế này...anh đang để học trò của mình bú ©ôи ŧɧịt̠ sao? Hộc ...hộc.”
“Em bú cho anh sướиɠ nha Đạt....”
“Sướиɠ…..A..anh sướиɠ quá Minh ơi...anh bị gì thế này...”
Thầy Đạt không ngừng rêи ɾỉ, chống tay ngã người về sau một hồi thấm mệt thì thầy nhích người, nằm hẳn lên giường, hai chân banh rộng để Minh lách người vào vừa nằm dài vừa bú ɭϊếʍ cây kẹo gân nóng hổi kia.
Thầy Đạt đưa tay lót về sau để nằm lên, mắt híp lại, miệng há ra hít hà bởi cái lưỡi mỏng đỏ chót của Minh không ngừng liếʍ láp khắp thân ©ôи ŧɧịt̠ của thầy, cái miệng nhỏ xíu nóng hổi kia bú ʍúŧ quá da^ʍ loàn, thầy
Đạt không thể ngờ một đứa trẻ còn chưa dậy thì, lại có thể chức đầy máu da^ʍ như vậy, Minh bú sướиɠ đến nổi cơ ngực, cơ bụng của thầy siết lại căng cứng, hai đầṳ ѵú se chắt lại.
“Ôi...em bú phê quá Minh ơi...anh chết mất...”
“Anh sắp bắn ra chưa?” Minh hỏi, vì nãy giờ cậu quả thật là đã bú đã miệng.
“Bú dái anh đi, nè em...” Thầy Đạt lấy tay cầm lấy dươиɠ ѵậŧ kéo sát lên phía trên bụng để lộ ra hai hòn dái ẩn trong đám lông rậm rạp.
Minh đưa lưỡi liếʍ ướt đám lông xung quanh rồi lấy tay se từng hòn dái rồi bóp nhè nhẹ.
“A...nhói ©ôи ŧɧịt̠ anh quá...” Thầy Đạt rít lên.
“Em còn chưa bú vào miệng mà, em nút nó cho anh chết vì sướиɠ nha?” Chut chut...
“ARGGGG...” Thầy Đạt gầm lên trong cổ họng, mặt tím tái, gần nổi đầy hai bên thái dương khi hòn dái trái bị Minh ngậm vào miệng rồi nút mạnh như muốn nuốt lưng trứng của thầy vào họng.
“A...mau dừng lại...Minh ơi...anh chết mất...” Hai tay gồng chặt lại, thầy Đạt
Nghiến răng chịu đựng.
Minh nhả hòn dái trái ra để liếʍ lấy hòn dái phải rồi mυ'ŧ vào họng mà nút như đã làm với hòn dái kia.
“AAAHHHH...sít....anh bắn ra mất.... anh bắn ra mất....”
Thầy Đạt rên lên rồi lập tức thân ©ôи ŧɧịt̠ thầy rung bần bật, Minh không kịp nhả hòn dái thầy ra thì từng dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ sền sệt chất lượng bắn xối xả từ lỗ đái, thẳng lên cao vài phân rồi rớt xuống đầy trên người thầy Đạt, tóc của Minh rồi dính ướt lên cả giường quanh chỗ hai người đang quyện vào nhau.
Minh tiếc nuối vì cậu muốn thử ngậm đầu ©ôи ŧɧịt̠ của thầy Đạt trong khi thầy xuất tinh xem sẽ ra sao nhưng lại không kịp, tϊиɧ ɖϊ©h͙ đã bắn ra đã liền bị nguội đặc lại nên Minh không muốn liếʍ tí nào, cậu đành đưa lưỡi liếʍ những giọt khí cuối cùng còn sót lại trên đầu ©ôи ŧɧịt̠ thầy, thầy Đạt nằm dài thở hổn hển gần năm phút thì mới bật dậy, tác dụng của thuốc kí©ɧ ɖụ© đã hết, thấy vội vã nhìn xung quanh tìm gì đó.
“Khăn đâu Minh?” Thầy có vẻ lo sợ khi mắt cứ nhìn về cánh cửa phòng.
Minh đi lấy khăn đưa cho thầy, thầy liền lau nhanh hết sức cả thân người rồi thầy đưa mắt nhìn Minh, dòm khắp người cậu, thầy lau những vệt tinh trên
Tóc cậu rồi lau luôn những vệt tinh trên giường, tim thầy đập thình thịch, Minh có thể nghe rõ từng nhịp tim, xong xuôi hết thì thầy mặc lại áo sơ mi, vừa đúng lúc cô Linh gõ cửa bước vào bưng theo hai ly cam ép.
“Hai thầy trò học nãy giờ vui không?”
“Dạ vui lắm, hơi mệt nhưng không sao ạ.” Minh đáp.
“Học suy nghĩ mà mệt quá hả con haha?” Cô Linh cười, thầy Đạt cũng gượng cười theo.
“Ủa, mà sao phòng ai xịt nước hoa mà thơm phức?” Cô Linh đua mũi hít hít.
“Dạ, nãy con thả bom, nên con phải xịt nhiều để thầy Đạt không thấy thúi ạ.” Minh đáp.
“Con đó, hư quá, dám thả bom trong phòng trước mặt thầy hả?” Cô Linh nhíu mày không hài lòng.
“Dạ, không sao đâu cô, em nó dễ thương lắm.” Thầy Đạt vội nói.
Thật ra chính thầy Đạt là người xịt nước hoa đầy phòng vì cả phòng đã đầy mùi tϊиɧ ɖϊ©h͙ tanh nồng bốc lên, nếu không xịt, cô Linh bước vào sẽ ngửi ra ngay.
Giờ học kết thúc, thầy Đạt vội vã xách cặp
Táp đi xuống dưới nhà chào cô Linh rồi lên xe phóng đi mất.
“Khổ, thầy con vội vã lắm, chắc là đi kèm thêm một đứa nữa, con thấy chưa, sinh viên nghèo vừa học vừa làm, người ta cố gắng để có thể có cuộc sống tốt hơn sau này, con thì nhà khá giả nên phải cố học thành Đạt nha con.” Cô Linh sờ đầu thắng con trai.
“Dạ.” Minh mỉm cười.
Buổi học tiếp theo, cô Linh nhận được điện thoại của thầy Đạt, thầy xin được trả lại tiền cho cô, thầy không thể tiếp tục dạy bé Minh được nữa với lí do là nhà dưới quê có chuyện, thầy phải về quê một thời gian, tạm ngưng hết mọi việc học hành lẫn việc làm trên thành phố này, cô Linh tuy hơi bối rối nhưng rồi cô cũng ậm ừ đồng ý, có lẽ cô không biết nguyên do thật sự nhưng Minh đứng sau góc cầu thang đã nhoẻn miệng cười, bởi cậu biết...