Trùng Sinh Chi Đô Thị Cuồng Tiên

Chương 30: Ai Giáo Huấn Ai

“Ai!”

Tần Hiên cắt đứt điện thoại, trong lòng thở dài.

Hà Vận trở về thật sự là quá sớm, lúc này hắn muốn về Hòn Ngọc Tĩnh Thủy tu luyện, chỉ sợ phải tìm đường tắt.

Lấy tính cách Hà Vận, để hắn ở bên ngoài mấy ngày chỉ sợ cũng đã là cực hạn, nếu hắn muốn hoàn toàn dọn ra ngoài, chính là không có khả năng.

Mười mấy phút sau, Tần Hiên về tới nhà Hà Vận.

Hắn mới vừa mở cửa, nhìn đến bóng người xa lạ trên sô pha, đôi mày thanh tú liền run rẩy rồi xoắn vào nhau.

Trên sô pha, một thân ảnh yểu điệu đang ăn trái cây, hai bên má phồng lên.

Khuôn mặt xinh xắn vốn dĩ tràn đầy nụ cười nhân hậu, sau khi nhìn thấy Tần Huyền, ánh mắt lập tức đờ đẫn, cả người như đông cứng lại.

Tô Vân Nguyệt cảm giác chính mình thật là thấy quỷ, nàng vốn dĩ dự định thật vui vẻ nghênh đón Hà Vũ cùng con trai của Thẩm Tâm Tú, đồng thời nghĩ cách làm sao đóng vai chị gái.

Không nghĩ tới, người lại là tên tiểu quỷ làm nàng hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Ực!

Tô Vân Nguyệt đem đồ ăn trong miệng nuốt xuống, cái cổ trắng nõn khẽ nhúc nhích, sau đó trên gương mặt thanh tú đầy phẫn nộ.

“Là ngươi?!”

Tô Vân Nguyệt đột nhiên đứng lên, đôi mắt đẹp tràn ngập khϊếp sợ cùng kinh ngạc, gắt gao nhìn chằm chằm Tần Hiên.

“Ngươi sao lại ở chỗ này?”

Ngược lại, Tần Hiên bình tĩnh hơn nhiều, hắn tùy tay đóng cửa lại, nhàn nhạt nhìn phía Tô Vân Nguyệt.

“Tiểu tử thúi, ngươi còn dám xuất hiện ở trước mặt ta……” Tô Vân Nguyệt nghiến răng, đột nhiên có phản ứng.

“Ngươi là Tần Hiên?”

Tiểu tử này chẳng lẽ chính là con trai Thẩm Tâm Tú, Tần Hiên?

Sao có thể!

Tần Hiên liếc mắt nhìn Tô Vân Nguyệt một cái, khẽ gật đầu.

Hắn nhìn thân ảnh yểu điệu của Tô Vân Nguyệt, trong lòng có chút nghi hoặc.

Nữ nhân này sao lại xuất hiện ở đây? Xem bộ dáng tùy ý của Tô Vân Nguyệt, trực tiếp loại bỏ lý do đối phương là tới tìm hắn.

Nói cách khác, nữ nhân này rất có thể là bạn của Hà Vận.

Nghĩ đến đây, Tần Hiên liền hiểu rõ, kiếp trước hắn không có gặp qua Tô Vân Nguyệt. Bất quá đối với nữ nhân uống say không biết gì trong quán bar, lại còn chiếm mình tiện nghi, Tần Hiên cũng không có nửa điểm hảo cảm.

Chỉ là mắt nhìn Tô Vân Nguyệt, Tần Hiên liền trực tiếp về phòng mình.

“Ngươi đứng lại đó cho ta!” Tiếng kêu thất thanh của Tô Vân Nguyệt truyền đến sau lưng, khiến cho Tần Hiên hơi khựng lại.

“Chuyện gì?”

“Tiểu quỷ, không nghĩ tới ngươi là cháu trai Hà Vận, chậc chậc, nhanh gọi một tiếng a di đi a.” Tô Vân Nguyệt trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý.

Một đại mỹ nữ như mình bị hắn mang đi, còn nói mình chiếm tiện nghi hắn, thù này Tô Vân Nguyệt nàng sẽ không quên, hiện tại để nàng gặp lại Tần Hiên, đương nhiên là phải trả đũa.

Tần Hiên hơi xoay người liếc nhìn Tô Vân Nguyệt.

Nữ nhân này ngực rất lớn, tâm lại hẹp hòi như vậy, rõ ràng chính mình cứu nàng, lại còn muốn tìm hắn phiền toái.

Tần Hiên cau mày, hắn thực nghiêm túc nhìn Tô Vân Nguyệt: “Bác gái, nếu không có chuyện gì, ngươi tốt nhất chớ chọc ta!”

Nói xong, Tần Hiên trực tiếp trở về phòng mình, đóng cửa lại.

Bác…… Bác gái?

Mặt Tô Vân Nguyệt lúc đỏ lúc xanh, Tô Vân Nguyệt nàng từ lúc chào đời tới nay, lần đầu tiên có người dám gọi nàng như vậy. Từ trung học đến đại học đều là hoa khôi giảng đường, nàng nghe qua lời ca ngợi nhiều đếm không xuể, công tử theo đuổi nàng làm nàng phiền muộn không thôi.

Hiện tại, tên xú tiểu quỷ này, lại dám kêu nàng bác gái?!

Hắn đã bao giờ nhìn thấy bác gái nào đẹp như vậy chưa?

Tô Vân Nguyệt trong lòng rít gào, nghiến răng nghiến lợi, nàng vốn dĩ muốn giáo huấn

Tần Hiên một chút, không nghĩ tới mới một câu liền cho nàng K.O

“Tiểu tử thối, ta không giáo huấn ngươi một chút, ta liền không phải Tô Vân Nguyệt!”

Năm ngón tay trắng nõn thon dài của Tô Vận Nguyệt nắm chặt vào nhau, hung hăng nhìn chằm chằm cửa phòng Tần Hiên.

Rất lâu sau, Hà Vũ trở về.

Đối với sự xuất hiện của Tô Vân Nguyệt, Hà Vũ ngược lại trấn định rất nhiều, nàng quen biết Tô Vân Nguyệt, hai người trò chuyện vài câu, Hà Vũ liền trở về phòng.

Qua vài giây, Hà Vũ khuôn mặt lạnh lùng đi tới gõ cửa phòng Tần Hiên.

“Tần Hiên!”

Cửa bị mở ra, Tần Hiên nhìn Hà Vũ, nhàn nhạt nói: “Chuyện gì?”

Thời điểm mở cửa, Tần Hiên còn cảm giác được ánh mắt muốn gϊếŧ người của Tô Vân Nguyệt trong phòng khách, hắn tất nhiên là xem thường không để ý.

“Ta có việc muốn nói với ngươi!” Hà Vũ đẩy cửa mà vào, mắt nhìn một lượt căn phòng trống trải, cau mày.

Nàng biết lúc trước Tần Hiên mang theo không ít đồ đạc rời đi, nhưng không nghĩ tới lại thu thập sạch sẽ như vậy.

Hắn thật muốn ra ngoài ở?

Hà Vũ trong lòng cười lạnh một tiếng, một tên học sinh trung học, không có nguồn thu nhập, thậm chí sinh hoạt phí ba mẹ Tần Hiên cấp cho có bao nhiêu, Hà Vũ càng biết rõ.

Tần Hiên lấy cái gì đi ra ngoài ở?

Hà Vũ thật ra hy vọng Tần Hiên dọn ra ngoài, nhưng đáng tiếc dù muốn , chị nàng cũng sẽ không đồng ý.

Hà Vũ xoay người, trực tiếp nhìn phía Tần Hiên, lạnh lùng nói: “Ngươi tốt nhất không cần dây dưa Tiêu Vũ! Nàng là bằng hữu của ta, cùng Mục Tuyết Nhi không giống nhau, đừng tưởng rằng có vài lời đồn đãi, ngươi liền có thể quang minh chính đại theo đuổi Tiêu Vũ.”

“Huống chi, Tiêu Vũ cùng ngươi căn bản không phải người cùng một thế giới. Những đồ vật nàng theo đuổi, còn lâu ngươi mới có khả năng cấp cho.”

Tần Hiên cười nhạt, nhìn cái đầu cao chỉ tới ngực mình của Hà Vũ.

Mấy năm trung học vóc dáng hắn lớn lên thực mau, nhưng Hà Vũ lại phát dục rất chậm, cũng không cao lên bao nhiêu.

“Ngươi cười cái gì?” Hà Vũ nhìn thấy bộ dáng Tần Hiên không để bụng, trong lòng càng dâng lên tức giận.

“Ta cười ngươi.” Tần Hiên nhàn nhạt liếc mắt nhìn Hà Vũ, nói: “Ngươi cảm thấy ta không xứng với Tiêu Vũ? Thật là buồn cười.”

“Tiêu Vũ đích xác không tồi, nhưng với ta mà nói, cũng bất quá là một bộ xương mỹ nữ.”

“Bớt lấy giọng điệu dạy dỗ tới giáo huấn ta, ngươi có tư cách này sao?”

“Hay là nói, ngươi dự định dùng kết quả học tập của mình tới áp ta?”

Mỗi một câu nói, khuôn mặt Hà Vũ liền đỏ lên một phân, hoàn toàn là tức giận.

Nàng như thế nào cũng không nghĩ tới, Tần Hiên lại dám nói chuyện với nàng như vậy. Trước kia nàng răn dạy Tần Hiên, Tần Hiên trước nay cũng không dám phản bác, sao bây giờ lại giống như một người khác?

“Tần Hiên!” Hà Vũ xanh mặt.

“Tặng ngươi một câu, mỗi người quét tốt tuyết trước cửa, đừng quản sương trên ngói người khác. Ngươi không phải ta, lại có thể nào biết ta? Những thứ ngươi lấy làm tự hào, bằng hữu cao không với tới, trong mắt ta, lại giống như con kiến không quan trọng.” Tần Hiên cắt ngang lời nói Hà Vũ, ánh mắt có chút lạnh băng.

“Nếu không có chuyện gì, mời đi ra ngoài đi!” Tần Hiên đột nhiên mở cửa, một đạo thân ảnh thiếu chút nữa trực tiếp nhào tới.

Tô Vân Nguyệt!

Nàng vốn dĩ đang yên lặng nghe lén, bởi vì Tần Hiên đột nhiên mở cửa mà thiếu chút nữa ngã ở trên mặt đất.

Đột nhiên phản ứng lại, Tô Vân Nguyệt mặt đầy xấu hổ tươi cười nói: “Ta…… Ta là muốn hỏi, hai người các ngươi có ăn cơm không……”

Chỉ tiếc, lời nàng nói Hà Vũ cùng Tần Hiên căn bản không có nghe vào.

Chờ đến khi hai người một lớn một nhỏ rời đi, Tần Hiên mới đóng cửa lại.

Trên mặt hắn hiện lên vẻ không vui, ta đường đường Thanh Đế chí tôn, lại bị một tiểu nha đầu răn dạy.

Nếu là trong quá khứ, hắn đã sớm một chưởng chấn gϊếŧ.

Sự tôn nghiêm của Thanh Đế, sao có thể nào để người khác bôi nhọ?

Ngoài cửa, Hà Vũ càng thất thần nhìn về cửa phòng Tần Hiên.

Tần Hiên, ngươi chung quy không biết ngươi cùng Tiêu Vũ chênh lệch lớn bao nhiêu. Con gái Tiêu gia, cho dù chỉ là ngoài da thú, trong mắt người thường cũng là cao không với tới.

Cho dù Tú tỷ nỗ lực, ở trong mắt Tiêu gia cũng không đáng nói, huống chi là ngươi?

Có một số người, cho dù có cố gắng cả đời cũng chỉ có thể nhìn lên.

Nàng khe khẽ thở dài, vốn định muốn cảnh cáo Tần Hiên, lại chưa từng nghĩ đến kết quả này.

Ngược lại là Tô Vân Nguyệt ngậm vẻ tươi cười, tinh tế thưởng thức lời Tần Hiên nói.

“Ngươi không phải ta, lại có thể nào biết ta? Chậc chậc, tiểu quỷ này cũng có vài phần cá tính.” Tô Vân Nguyệt liếc nhìn Tần Hiên, lộ ra một nụ cười ranh mãnh: “Tương lai còn dài, dám đắc tội bổn tiểu thư, quả thực chính là thắt cổ tự tử, tìm chết!”