Trùng Sinh Chi Đô Thị Cuồng Tiên

Chương 20: Tô Vân Nguyệt

Đẩy cửa bước vào, tiếng hét đột ngột dừng lại.

Người phụ nữ trên giường hoàn toàn sững sờ, bờ vai ngọc lộ ra ngoài, làn da ửng hồng nhàn nhạt, tóc tán loạn, khuôn mặt vốn dĩ hơi lạnh, lúc này lại tràn ngập hoảng loạn và sợ hãi...

“Ngươi đã làm gì ta?”

Tô Vân Nguyệt hét lên gần như phát điên, trong lòng nàng xoắn lại thành một mớ hỗn độn.

Nàng chỉ mơ hồ nhớ rằng mình đang uống rượu trong quán bar, sao đột nhiên tỉnh lại lại chạy đến một căn phòng xa lạ? Điều quan trọng nhất là đây là phòng của một người đàn ông, và người đàn ông đó còn sống sờ sờ xuất hiện trước mặt mình.

Ta đã làm gì ngươi?

Tần Hiên hờ hững liếc nhìn Tô Vân Nguyệt, nói: “Là ngươi ở trên người ta sờ tới sờ lui, ta đối với ngươi không có nửa điểm hứng thú!”

Hắn trực tiếp đem linh thạch đã mất linh khí ném cho Tô Vân Nguyệt, nói: “Cái này xem như thù lao ngươi chiếm tiện nghi của ta, bây giờ trả lại ngươi!”

Nói xong, Tần Hiên mặc kệ Tô Vân Nguyệt đang trăm phần kinh ngạc, vạn phần nổi giận, xoay người bỏ đi.

“Ta còn phải đi học, ngươi tùy tiện!”

Bịch một tiếng, cửa phòng được đóng chặt.

Tô Vân Nguyệt cảm thấy mình sắp điên rồi, chính mình xuất hiện trong phòng một người lạ không nói, hiện tại, cái người kia còn là một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, còn nói chiếm được tiện nghi chính là nàng?

Tô Vân Nguyệt vội vàng kiểm tra quần áo của mình, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, chợt, khuôn mặt xinh xắn ửng hồng lên.

“Ngươi trở về cho ta!”

Tô Vân Nguyệt nghiến răng nghiến lợi hét lên, ta sờ tới sờ lui trên người ngươi, chiếm tiện nghi của ngươi? Lời này mà ngươi cũng có thể nói? Thật là không biết xấu hổ!

Ngày thường thiếu gia công tử theo đuổi nàng có thể xếp một hàng dài, một tên tiểu tử còn chưa đủ lông đủ cánh dám nói nàng chiếm tiện nghi của hắn.

Tô Vân Nguyệt tức điên, trong phòng ngoại trừ tiếng thở dốc tức giận của nàng, là một mảnh yên tĩnh.

Lấy đi động ra từ trong túi áo ,Tô Vân Nguyệt tìm một dãy số, bấm máy gọi.

“Này, nha đầu thúi, ngươi còn không nhanh qua đây cho ta, ta suýt chút nữa là bị bán rồi.”

Cúp điện thoại, Tô Vân Nguyệt trong lòng cũng dần dần bình tĩnh xuống.

Nàng đánh giá xung quanh, lúc này mới phát hiện, nơi nàng đang ở rõ ràng là không bình thường, nhìn xuyên qua cửa sổ, có thể thấy một hàng cây xanh rợp bóng, nhìn xa hơn nữa, có thể thấy được cảnh đẹp của nửa cái Minh Tâm Hồ.

“Tiểu tử thúi này, đừng để ta biết ngươi là ai.” Tô Vân Nguyệt hừ lạnh một tiếng, ngầm hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Lần này nàng tới Tĩnh Thủy tị nạn, không nghĩ tới mới vừa đến, lại phát sinh chuyện lớn như vậy. Còn may nàng không bị người xấu mang đi, mà là một tên tiểu tử lông cánh chưa mọc, nếu không chỉ sợ nàng hối hận cũng không kịp.

……

Tần Hiên trở lại trường học, vẫn là bộ dáng ngày thường như cũ.

Mạnh Đức ở phía nhìn Tần Hiên bằng một ánh mắt kì quái.

Suốt một buổi sáng, Mạnh Đức do dự vài lần, cuối cùng cũng không có mở miệng ra hỏi.

Đêm qua sau khi Tần Hiên rời đi, Sở Mị trực tiếp tự tay đánh gãy hai chân Sở Trạch, không chỉ như thế, còn đối với hắn cung kính như thượng khách.

Cho dù là cha hắn ở quán bar TK, Sở Mị cũng không thèm liếc mắt một chút, tự nhiên lại cúi đầu chào hắn, khiến hắn như đang ở trong một giấc mơ.

Hắn rốt cuộc cũng hiểu rõ, Tần Hiên mà mình luôn cho rằng không quyền không thế, là nhân vật gì.

Hắn xem thường Tần Hiên, ngay cả toàn bộ mọi người trong trường trung học cũng đều xem thường thân phận và bối cảnh của Tần Hiên, người như vậy, cho dù là đệ nhất đại thiếu gia Lục Vân Phàm của trường trung học cũng chỉ có thể ngước nhìn.

Mấy ngày kế tiếp, Mạnh Đức không nhắc gì đến sự tình xảy ra ở quán bar TK, về phần Lý Mộng Mộng, mấy ngày gần đây Tần Hiên cũng không nhìn thấy một lần.

Trở lại biệt thự, nữ nhân kia cũng đã biến mất.

Mọi chuyện êm xuôi, cho đến ngày thứ ba, Tần Hiên nhận được điện thoại của Mạc Tranh Phong.

“Tần tiên sinh!” Bên kia điện thoại, Mạc Tranh Phong ngữ khí mang theo một tia cung kính.

“Công pháp đã tu bổ xong, ngươi có thể tới lấy.” Tần Hiên nhàn nhạt nói.

Mạc Tranh Phong thanh âm cứng lại, sau đó, giọng nói tràn ngập sự kích động và vui sướиɠ.

“Tần tiên sinh nói chính là thật sự? Ta hiện tại bảo Tiểu Nghị, không…… Ta tự mình tới lấy.” Mạc Tranh Phong vội vàng cúp điện thoại, mấy chục phút sau, một chiếc Audi Q7 xuất hiện dưới lầu Hòn ngọc Tĩnh Thủy.

Mạc Tranh Phong cung kính chờ ở cửa biệt thự, mang theo một tia kính nể.

Tần Hiên xuất hiện, tùy tay đem một quyển sổ nhật ký giao cho Mạc Tranh Phong

Lăng Thủy Quyết này, hắn mượn cơ sở từ công pháp cấp thấp của tu chân giới, Bi Hải Pháp, tiến hành sửa chữa, so với Lăng Thủy Bí Quyết nguyên bản chỉ hơn không kém, đặt ở hiện tại tuyệt đối là công pháp đứng đầu.

Mạc Tranh Phong nhìn quyển sổ nhật ký, trong lòng có chút dở khóc dở cười.

Đây là công pháp Mạc gia xem như bảo bối, vị Tần tiên sinh này lại dùng một quyển sổ nhật ký để hoàn thành……Nhất thời, Mạc Tranh Phong không khỏi trong lòng cười khổ mấy tiếng.

Tần Hiên vừa muốn xoay người, Mạc Tranh Phong bống nhiên lên tiếng.

“Tần tiên sinh!”

“Việc gì?”

Tần Hiên khựng lại, cũng không quay đầu.

“Hôm nay trùng hợp có một bữa tiệc tụ hội, Tần tiên sinh không biết có hứng thú không?” Mạc Tranh Phong mang theo một tia kính nể nói

“Tụ hội?”

“Chính là một số ít thế gia ở Tĩnh Thủy tụ tập, ta đến Tĩnh Thủy lần này, mục đích chủ yếu là vài món pháp khí.”

Tần Hiên nao nao, nhắc tới pháp khí, hắn liền nghĩ đến pháp khí ở Tu Chân giới, chẳng hạn như phi kiếm gϊếŧ địch ngoài ngàn dặm, hoặc pháp khí có thể phun nước, lửa.

Cái này làm cho hắn gợi lên một tia hứng thú, chậm rãi xoay người: “Loại pháp khí gì?”

Mạc Tranh Phong nghe vậy vội vàng nói: “Cụ thể là pháp khí gì ta cũng không rõ lắm, nhưng nghe nói trong đó có cả pháp khí do bậc thầy phong thủy, đại sư Triệu Phù Vân luyện chế, có tác dụng chiêu tài vượng khí, an cư lạc nghiệp.”

“Cũng được!”

Tần Hiên khẽ gật đầu, trong ánh mắt cung kính của Mạc Tranh Phong, ngồi lên chiếc Audi Q7.

Địa điểm tụ hội lần này, là ở Thanh Thủy sơn trang, Thanh Thủy sơn trang là nơi có phong cảnh tuyệt đẹp ở thành phố Tĩnh Thủy, bên trong nước chảy róc rách, hương sắc cổ xưa. Bây giờ, hiếm có nơi nào đẹp như vậy.

Khi Tần Hiên, Mạc Tranh Phong và những người khác bước vào Thanh Thủy sơn trang,

Mạc Tranh Phong cười nói: "Lần này tụ hội chủ yếu là một ít lão gia hỏa, tuy nhiên cũng có một ít hậu bối, phải mất một thời gian nữa buổi tụ hội mới bắt đầu. Tần tiên sinh nếu không thì tự thưởng thức trước một chút đi? "

Hắn đi đến một góc, cầm lên một ly rượu vang đỏ khí định thần nhàn ngồi trong buổi tiệc.

Bữa tiệc cũng có không ít người, thế gia ở thành phố Tĩnh Thủy tuy không nhiều lắm, nhưng già trẻ cùng tụ tập một chỗ, cũng có không ít người.

Tục ngữ nói, ba đời thịnh vượng mà không suy, mới là thế gia.

Những thế gia này so với những phú hào trong mắt thiên hạ, càng là quyền quý hơn, sâu không lường được, nội tình của một thế gia khác xa những gì người thường có thể tưởng tượng. Cho dù là người giàu nhất hiện tại, trên thực tế, trong mắt những thế gia lâu đời, còn chưa đủ nhắc đến.

Mỗi một thế gia, đều được thành lập nên bởi nhiều thế hệ người có năng lực, nếu có đời nào không người kê tục, thế gia này chỉ sợ cũng muốn suy sụp, bị những thế gia khác từng bước xâm chiếm,

Tần Hiên một mình phẩm rượu, ngồi ở một bên, ánh mắt bình tĩnh thật lâu, tựa như chỉ có một mình hắn trên đời, hết thảy thế gian đều không để trong mắt.

“Tần Hiên?”

Bỗng nhiên, một giọng nói kinh ngạc truyền đến, khiến cho Tần Hiên chú ý.

Hắn hơi ngẩng đầu, nhìn về bóng dáng cách đó không xa, ánh mắt hơi dao động.

Tiêu Vũ?