Trùng Sinh Chi Đô Thị Cuồng Tiên

Chương 6: Bại Ngươi, Chỉ Cần Một Ngón Tay

“Tốt!”

Mạc Thanh Liên thần sắc lạnh băng, “Ta cũng muốn xem, ngươi có thể tiếp được mấy chiêu!”

Mạc Tranh Phong cũng không ngăn cản, hắn nhìn Tần Hiên, sâu trong ánh mắt tinh quang chợt lóe rồi biến mất

Hắn cũng từng hoài nghi Tần Hiên không mang ý tốt? Dù sao Tần Hiên thật sự quá trẻ, chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, trên người đã có tuyệt kỹ như vậy?

Thương thế của chính mình không ai là hiểu rõ hơn hắn, cho dù là võ đạo đại sư đều không có cách nào, Tần Hiên lại có thể tự tin chữa khỏi cho hắn.

Huống chi, ở tuổi này của Tần Hiên, trở thành nội lực võ giả là chuyện không có khả năng.

Hắn hoài nghi, nhưng hắn lại không nói.

Đây là lão già thành tinh Mạc Tranh Phong, hắn cũng không sợ Tần Hiên hại hắn, hắn là Mạc gia gia chủ, một khi có chuyện ngoài ý muốn, đừng nói là Tần Hiên, cho dù là võ đạo tông sư cũng phải trả giá lớn, huống chi Tần Hiên này là một thiếu niên.

Mạc Thanh Liên đến, đúng lúc để Mạc Tranh Phong nhìn xem bản lĩnh của vị Tần tiên sinh này.

Tần Hiên cười mà không nói, chút tâm tư này của Mạc Tranh Phong hắn đã sớm nhìn thấu, bất quá hắn cũng không thèm để ý.

“Ngươi chuẩn bị cho tốt, đừng để đến lúc đó bị ta đánh khóc!” Mạc Thanh Liên nghiến răng nói.

“Ngươi nói nhảm nhiều quá đấy?” Tần Hiên thản nhiên nói.

“Tiểu tử thúi!”

Mạc Thanh Liên hét một tiếng, phi thẳng đến chỗ Tần Hiên như một con báo

Song chưởng như đao, mang theo tiếng gió chém về phía Tần Hiên.

Tần Hiên hơi mỉm cười, dưới chân như mọc rễ, thân thể nghiêng qua.

Chưởng đao thất bại, Mạc Thanh Liên sắc mặt khẽ biến, nàng quét ngang ra, thẳng đánh đến cổ Tần Hiên

Phanh!

Một tiếng trầm vang, Mạc Thanh Liên sắc mặt khó coi, nàng chỉ cảm thấy lòng bàn tay đau đớn, giống như một chưởng vừa rồi là bổ vào thanh sắt.

Tần Hiên giơ tay cản một chưởng này, cười nhạt nói: “Đây là bản lĩnh của ngươi?”

“Cũng chỉ có như vậy!”

Cánh tay rung lên, một cổ khí thế bàng bạc phóng ra, Mạc Thanh Liên sắc mặt đột biến, liên tiếp lui về phía sau mấy bước, nghi hoặc nhìn về phía Tần Hiên.

Khí thế bậc này, nàng chỉ mới gặp qua trên người sư phụ mình, hơn nữa cấp bậc còn cao hơn

Sao có thể? Tiểu tử này mới bao nhiêu tuổi?

Mạc Thanh Liên trong lòng hoảng sợ, không dám khinh thường nữa.

“Đừng mạnh miệng, thắng ta đã rồi nói!” Mạc Thanh Liên nghiến răng nghiến lợi nói.

“Thắng ngươi?” Tần Hiên nhàn nhạt cười, thần sắc bình tĩnh: “Chỉ cần một ngón tay thôi!”

Tần Hiên ra tay, hắn vươn ngón trỏ, nhất thời một tia chớp xẹt qua ngón tay.

Giờ khắc này, thân hình gầy yếu của hắn lại phảng phất như núi Thái Sơn, dũng mãnh

như lôi thần..

“Cẩn thận!”

Mạc Tranh Phong biến sắc, quát to.

Mạc Thanh Liên càng là ngây dại, nàng cảm giác trước mắt mình đã không phải là người nữa, mà là thần.

Ngón tay này, giống như trụ trời, ở bên trong đồng tử nàng không ngừng phóng đại.

Khi nàng phản ứng lại, trên ngực một trận tê dại, cả người vô lực, trực tiếp xụi lơ trên mặt đất.

Tần Hiên đứng trước mặt nàng, cúi đầu nhìn xuống.

“Ngươi phục chưa?”

Mạc Tranh Phong cùng Mạc Vân Nghị càng vô cùng hoảng sợ, khó tin mà nhìn Tần Hiên.

Ở trên ngực Mạc Thanh Liên là một vết thương vô cùng chói mắt, như một nhát búa đập vào trong lòng hai người.

Bọn họ biết rằng là do Tần Hiên lưu thủ, nếu không chỉ một ngón tay cũng đủ để xuyên qua tim Mạc Thanh Liên.

“Tần tiên sinh, mong rằng lưu tình!”

Mạc Tranh Phong vội vàng đi đến, mặt đầy kính sợ.

Ngón tay vừa rồi thật sự là đáng sợ, dù là hắn cũng tuyệt đối không ngăn được.

Rốt cuộc hắn cũng hiểu vị thiếu niên trước mắt này có bao nhiêu lợi hại, cho dù ở trong đám võ giả cũng tuyệt đối là cao thủ.

Mạc Thanh Liên dại ra, nàng mau chóng phản ứng lại, vừa giãy giụa vừa xấu hổ hận không thể tìm một cái khe đất chui vào.

Lúc trước nàng nhiều lần trào phúng, nhưng Tần Hiên chỉ cần dùng một ngón tay cũng có thể đánh bại nàng.

Sự chênh lệch này quá lớn, nếu không phải đối phương thủ hạ lưu tình, nàng bây giờ làm sao còn sống

Vuốt lỗ nhỏ trên ngực, Mạc Thanh Liên rốt cuộc cũng biết người thiếu niên trước mắt không phải như nàng tưởng tượng, nếu sư phụ nàng ở đây có lẽ còn có phần thắng

Mạc Thanh Liên cắn hàm răng, nàng đứng lên, thấp giọng nói: “Mạc Thanh Liên……Phục!”

Nàng có thể không phục sao, làm sao dám không phục?

Tần Hiên cười, khoanh tay đứng, linh lực trở về đan điền.

“Hiện tại, các ngươi có thể tin ta chưa?”

Tần Hiên cười như không cười nói.

“Tin, Tần tiên sinh bất phàm như thế, ta có thể nào không tin?” Mạc Tranh Phong vội vàng nói, hắn đỡ Mạc Thanh Liên ngồi sang một bên, lập tức cúi người nói: “Thương thế này của ta, làm phiền Tần tiến sinh!”

Hắn thân là Mạc gia gia chủ, hiện giờ lại khom lưng hành lễ với một thiếu niên, truyền ra ngoài, thậm chí toàn bộ Lâm Hải, tuyệt đối sẽ khiến vô số lão đầu trợn mắt.

Nhưng hiện giờ, cái cúi đầu này Mạc Tranh Phong lại vui vẻ mà làm

Hắn bưng chén thuốc lên, đem nước thuốc uống một hơi cạn sạch, chỉ một thoáng, sắc mặt hắn đỏ lên, chỉ cảm thấy bụng nóng lên, như có một đám lửa thiêu đốt.

“Ngồi xếp bằng!

Một âm thanh quát nhẹ từ phía sau vang lên, Mạc Tranh Phong lập tức ngồi xếp bằng trên mặt đất.

Trong cơ thể cực nóng như lửa, bỗng nhiên, hắn cảm giác sau lưng có một bàn tay đặt lên, một cổ lực lượng mát lạnh như nước truyền đến, nơi nó đi qua những chỗ cực nóng tất cả biến mất.

Cổ lực lượng này vận chuyển qua toàn bộ kinh mạch, cuối cùng dừng lại ở thận một lúc lâu, rồi đột nhiên biến mất.

Khi Mạc Tranh Phong mở mắt ra, hắn hận không thể ngửa mặt lên trời thét dài, kinh mạch hắn giờ phút này càng rộng thêm, đừng nói là thương tích, thực lực của hắn so với trước kia càng tiến thêm một bước.

“Này……”

Mạc Tranh Phong cảm nhận được tình huống trong cơ thể mình, cả người đều ngây dại.

Hắn bỗng nhiên phản ứng lại, nhìn về phía Tần Hiên: “Đại ân của Tần tiên sinh, Mạc Tranh Phong vĩnh viễn không quên!”

Thương thế này đã theo hắn mấy chục năm, hiện giờ rốt cuộc khỏi hẳn, nội tâm Mạc Tranh Phong kích động dữ dội.

“Không cần!”

Tần Hiên cười nhạt, “Ngươi cần phải nghỉ ngơi vài ngày mới khỏi hẳn!”

Chợt, Tần Hiên bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, chân mày cau lại, nói: “Lúc chữa thương cho ngươi ta phát hiện, ngươi tu luyện công pháp không hoàn chỉnh, hình như có chỗ thiếu hụt!”

“Tần tiên sinh biết?” Mạc Tranh Phong ngẩn ngơ, công pháp này là hắn cơ duyên xảo hợp có được, cũng là một tàn quyển.

Nếu không, hắn cũng sẽ không để Mạc Thanh Liên bái nội lực võ giả khác làm lão sư

“Có thời gian, ta sẽ giúp ngươi bổ khuyết!” Tần Hiên cười, chuyện này đối với hắn, chỉ là tiện tay mà thôi.

Mạc Tranh Phong giờ khắc này càng là kích động tột đỉnh.

“Lão hủ, đa tạ Tần tiên sinh!”

“Từ nay về sau, Tần tiên sinh nếu có việc, Mạc Tranh Phong núi đao biển lửa không chối từ!”

Tần Hiên cười, hắn xua tay nói: “Ta không cần Mạc gia các ngươi vì ta làm cái gì!”

Hắn ra hiệu cho Mạc Tranh Phong ngồi xuống, lại hỏi về cảnh giới tu luyện hiện giờ của Trái Đất.

Hoa Hạ từ xưa đến nay võ đạo hưng thịnh, không những thế còn có tranh chấp giữa Phật giáo và Đạo giáo, Hoa Hạ ngày nay, võ giả chia làm bốn cảnh giới.

Nội kình, Nội lực, Tiên thiên, Địa Tiên.

Địa Tiên có nghĩa là thần tiên trên trái đất, thọ mệnh dài, thần thông kinh người, nghe nói trên Địa Tiên còn có một cảnh giới khác, bất quá Mạc Tranh Phong cũng là không biết.

“Thì ra là thế!”

Tần Hiên cười thầm, hắn hiện giờ ở giai đoạn luyện khí sơ kỳ, trong mắt Mạc Tranh Phong chính là nội kình cấp, chưa tính đến trong đầu hắn có vô số thần thông, chờ khi đột phá đến trung kỳ, hẳn là nội lực võ giả, Địa Tiên cảnh giới chính là Kim Đan.

Sau khi đàm luận một hồi, Tần Hiên liền rời đi, Mạc Tranh Phong muốn tự mình đưa tiễn, lại bị hắn từ chối.

Hắn muốn đi Minh Tâm Hồ, cách nơi này không xa, cũng không cần đưa tiễn

Mạc Tranh Phong nhìn bóng dáng Tần Hiên, nói với Mạc Vân Nghị và Mạc Thanh Liên: “Hiện tại các ngươi rốt cuộc biết được, như thế nào gọi là nước cạn không ngại có Ngọa Long đi?”

Hai người im lặng, dùng sức gật đầu.

Bọn họ rốt cuộc minh bạch, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, ở Tĩnh Thủy thành này lại có nhân vật như vậy.

Cho dù là đặt ở toàn bộ Lâm Hải, người này cũng tuyệt đối là thiên kiêu chi tử!