Trùng Sinh Chi Đô Thị Cuồng Tiên

Chương 2: Vạn Cổ Trường Thanh Quyết

Chiều thứ sáu được nghỉ, Tần Hiên đi dạo trong sân trường, nhớ lại những ký ức xa xăm, trong lòng phiền muộn.

Kiếp trước hắn từng trở lại địa cầu, thời đại này linh lực yếu ớt, trừ khi hắn tìm được thiên địa phúc khí, bằng không tu luyện thật sự khó khăn, tu chân giả cơ hồ gần như không có.

Cảm nhận linh khí mờ nhạt giữa thiên địa, Tần Hiên tìm kiếm hồi lâu, cuối cùng dừng lại bên một hồ nước·

Sóng gợn lăn tăn, nước trong và núi xanh. Hình ảnh hai bên bờ sông phản chiếu như tranh vẽ mười dặm, đẹp không tả xiết.

Hồ Minh Tâm là khu bảo vệ môi trường trọng điểm ở thành phố Tĩnh Thủy, đồng thời cũng là nơi yên tĩnh hiếm có ở thành phố này, không chỉ vậy, núi Nguyệt Minh bên cạnh hồ Minh Tâm còn sỡ hữu toàn bộ khu biệt thự đệ nhất của thành phố Tĩnh Thủy, giá thị trường hơn nghìn vạn, các quan chức cấp cao đều sống trong đó. Ở đây hiếm có công dân bình thường, những người xuất hiện thường là những người giàu có phú quý.

Tần Hiên đến đây chỗ này, cuối cùng cũng gật đầu hài lòng, long mạch ở đây vẫn còn nguyên vẹn, linh khí tuy ít ỏi nhưng vừa may thõa mãn yêu cầu Trúc Cơ.

Hắn nhìn bốn phía xung quanh, tìm được một chỗ yên lặng, ngồi nghiêm chỉnh, bàn tay hướng lên trời, làm cử chỉ quy nguyên nhất trạng.

Tuy ở Tiên giới được xưng là Thanh Đế, đứng đầu một vực, hùng bá một phương. Nhưng trên thực tế kiếp trước phương pháp tu luyện Trúc Cơ của Tần Hiên lại rất bình thường, thậm chí những tông môn có chút nội tình cũng đều xem thường, sau khi bước vào Tiên giới, Tần Hiên được Thanh Đế truyền thừa, lúc này mới bù đắp khuyết điểm trong quá khứ, dần dần đem cơ sở của mình hoàn thiện cho đến viên mãn.

Nhưng hiện lại khác, hắn sỡ hữu truyền thừa Thanh Đế mà kiếp trước ngay cả Tiên Đế cũng vì nó mà đỏ mắt, tự nhiên không cần dùng phương pháp tu luyện Trúc Cơ bình thường nữa.

Vạn Cổ Trường Thanh Quyết!

Đúc thân thể muôn đời bất diệt, luyện thân thể trường sinh bất lão

Mặc dù tiên lực, pháp bảo thần thông đều mất hết, nhưng chỉ cần còn Vạn Cổ Trường Thanh Quyết, căn cơ của hắn sẽ không bị dao động

Đối mặt với hồ nước, tâm trí Tần Hiên giống như một hồ nước đọng, không gợn sóng, dần dần, thân thể hắn như hòa quyện với thế giới xung quanh. Những luồng linh lực vô hình từ trời đất bắt đầu tụ lại quanh hắn, tiến vào cơ thể, đi theo quỹ đạo của Vạn Cổ Trường Thanh Quyết, quy về đan điền.

Nếu như nhìn kỹ, thậm chí có thể thấy được một cỗ linh lực vô hình ở xung quanh hắn, hồ nước tạo lên lân quang, lắc lư hướng tới chỗ Tần Hiên. Hơi thở của hắn hòa với đất trời, ẩn chứa một quy luật kì diệu nào đó.

Tu chân tổng cộng có tám cảnh giới: Luyện khí, Kim Đan, Hóa Thần, Nguyên Anh, Phản Hư, Hợp Đạo, Đại Thừa, Độ Kiếp.

Luyện khí cơ bản nhất còn được gọi là Trúc Cơ, mỗi cảnh giới lại được chia thành thượng phẩm, trung phẩm, hạ phẩm. Trong đó luyện khí tức là ngưng tụ linh khí của trời đất vào trong cơ thể, ngưng tụ ra Linh Hải, từ đó không giống người thường, tuổi thọ tăng lên ba trăm, có thể thi triển pháp thuật

Vạn Cổ Trường Thanh Quyết là pháp thể song tu, sau khi đạt đến Trúc Cơ có thế nạp linh luyện thể, luyện hóa thân thể như yêu ma.

Hồ Minh Tâm cũng không có nhiều người, hơn nữa chỗ của Tần Hiên rất hẻo lánh, thỉnh thoảng có vài người qua lại, nhưng bọn họ cũng chỉ xem Tần Hiên như một tên thần kinh nào đó, thời gian trôi qua, trăng sao dần dần biến mất, tiến vào màn đêm.

Thân thể Tần Hiên đột nhiên khẽ chấn động, trong màn đêm âm u này có thể thấy rõ hai luồng khí trắng xông ra khỏi hốc mũi, mơ hồ có cảm giác sắc bén, phát ra tiếng xé rách không trung.

Đôi mắt đột nhiên mở ra rồi nhắm lại, khóe mắt Tần Hiên có một tia sáng lóe lên, ánh mắt mang theo dáng vẻ bá đạo. Phải mất vài hơi thở hắn mới khôi phục được bình tĩnh.

"Trúc Cơ thành công?"

Tần Hiên ngẩng đầu nhìn trời, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt. Linh Hải của hắn trong đan điền còn chưa tới một trượng, rất yếu ớt, nhưng Tần Hiên rất hài lòng.

Trúc Cơ thành công đồng nghĩa với việc hắn đã chính thức bước vào hàng ngũ tu chân, không giống như phàm nhân, so với kiếp trước ước chừng sớm hơn mười năm.

"Kiếp trước, tâm cảnh của ta thiếu khuyết. Trong đại kiếp nạn bị Táng tiên kiếp xâm nhập tâm cảnh Đế Niệm, khiến thân thể bị tổn thương nặng nề! Kiếp này, ta nhất định sẽ đạt được viên mãn, không còn hối hận."

Đôi mắt của hắn như kiếm, vô cùng kiên định. Đứng bên bờ hồ Minh Tâm, dưới ánh trăng mờ ảo, bóng người tỏa ra ánh hào quang, tựa như một vị thần.

"Trở về muộn như vậy, Hà Vận lại phải lo lắng rồi?"

Tần Hiên khẽ lắc đầu dưới ánh trăng, hắn đang đi học ở thành phố Cảnh Huy, bố mẹ không ở bên cạnh, chăm sóc hắn hàng ngày chính là bạn của mẹ hắn, Hà Vận.

Xốc lại ký ức, hắn nhớ là Hà Vận lớn hơn hắn 6 tuổi, năm nay vừa tròn 24. Căn cứ theo bối phận, Tần Hiên đáng lẽ phải gọi Hà Vận là cô, nhưng do tuổi tác gần nhau nên hắn lúc nào cũng gọi tên Hà Vận.

Hà Vận đối với Tần Hiên rất tốt, tốt hơn nhiều so với em gái ruột của hắn. Vì vậy, Tần Hiên luôn biết ơn Hà Vận. Chỉ tiếc là sau khi vào đại học, hắn không có cơ hội trở lại thành phố Tĩnh Thủy, cho đến khi hắn gặp tai họa mới gặp lại Hà Vận một lần trong đám tang của ba mẹ mình.

Nghĩ đến Hà Vận, Tần Hiên không khỏi thở dài trong lòng, bước ra khỏi Hồ Minh Tâm.

"Giờ này không biết có bắt được taxi không!"

Lúc này, Tần Hiên dừng lại, có hai bóng người đi về phía hắn.

Một người trong số đó là một lão nhân, mái tóc bạc trắng, mặc dù vậy, trên thân thể người này lại có uy áp của người bề trên, đây là được dưỡng thành khi ở địa vị cao trong một thời gian dài. Người còn lại trẻ hơn nhiều, khoảng hơn hai mươi tuổi, dường như là thị vệ, nhẹ nhàng đỡ lấy lão nhân, trên mặt lộ vẻ kính nể.

Đã trễ thế này lại còn có người tới Hồ Minh Tâm?

Tần Hiên hơi kinh ngạc, ánh mắt không khỏi nhìn lão nhân kia nhiều hơn vài lần

Chỉ nhìn qua vài lần, Tần Hiên nhìn ra lão nhân này có chút kỳ quái, tuy rằng thân thể cường tráng, cước bộ phù phiếm, nhưng trong mắt lại có chút u ám.

Nếu hắn đoán không sai, lão nhân này cũng là một tu luyện giả, trong cơ thể có linh khí yếu ớt, nhưng thân thể lão nhân này lại bị tổn thương, cho nên mới có những dị trạng không thuộc về tu luyện giả này.

“Trên địa cầu cũng có tu luyện giả? Xem bộ dáng người này, hẳn là thuộc về võ giả, chỉ tiếc lực lượng trong cơ thể thật sự là quá yếu!”

Tần Hiên âm thầm suy nghĩ, trong mắt sáng lên, trong lòng có chút hứng thú.

Hắn cần một người để hỏi đường!

Kiếp trước hắn ở địa cầu chỉ là một phàm nhân, đối với tu luyện giả căn bản chưa từng hiểu biết, chờ đến trăm năm sau hắn trở lại địa cầu, đã cảnh còn người mất, một Hóa Thần kỳ nhìn đến một tu luyện giả căn bản không đặt vào mắt nói gì đến hứng thú

Bất quá hắn hiện tại mới vừa mới luyện khí Trúc Cơ thành công, muốn biết thêm về những tu luyện giả ở thời đại này.

Lại nói hai người một già một trẻ đi vào Hồ Minh Tâm, sau khi nhìn thấy Tần Hiên, cả hai đều kinh ngạc như nhau.

Dạo này có rất ít người trẻ tuổi còn có tâm trạng đến Hồ Minh Tâm.” Lão giả cười nhẹ, tò mò nhìn Tần Hiên. Phảng phất thấy người thanh niên này vô cùng bất phàm, thậm chí làm cho quân tâm của lão yên lặng đã lâu nay cũng run nhẹ, làm cho lão nhớ đến những năm tháng viễn chinh trên chiến trường. những năm tháng ăn bữa nay lo bữa mai.

Nguy hiểm!

Lão giả ngưng mắt, lão biết rõ cảm giác này, chỉ là đã mấy chục năm chưa từng có lại.

Thanh niên bên cạnh nhìn thấy ánh măt của Tần Hiên nhìn chằm chằm vào lão nhân không khỏi đề phòng: "Có lẽ là một người trẻ tuổi thất tình rồi. Mạc lão, khuya rồi cẩn thận bị cảm lạnh!"

Mạc lão có chút bất định nhìn Tần Hiên, khẽ nâng lòng bàn tay, "Ta tuy rằng già rồi, nhưng xương cốt cũng không đến mức không chịu nổi cơn gió lạnh này."

"Đã mười năm rồi mới trở lại thành phố Tĩnh Thủy. Thứ duy nhất không thay đổi là Hồ Minh Tâm."

Lúc này, Tần Hiên đột nhiên sải bước tiến về phía hai người bọn họ.