Những Năm Tháng Cùng Mosaic Tương Thân Tương Ái

Chương 5: Một ngày làm anh (5)

Khấu Thu thực sự thích hợp để làm ba, đây là kết luận cuối cùng hệ thống đưa ra.

Nó nhìn Khấu Thu cẩn thận nhét chăn cho Hạ Tân Tễ, tỉ mỉ nhét các góc hẳn hoi, lại sờ trán đối phương rồi lau mồ hôi cho đứa trẻ này bằng khăn ấm, cuối cùng mới nhẹ tay nhẹ chân rời đi —— có lẽ lo lắng Hạ Tân Tễ vừa đến hoàn cảnh mới chưa kịp thích ứng, vì vậy y đã để lại một chiếc đèn ngủ nhỏ, chiếc đèn tản ra ánh sáng màu vàng ấm áp trong đêm tối mù mịt.

Rõ ràng chỉ là một nguồn ánh sáng nho nhỏ nhưng lại đủ chiếu sáng cả một căn phòng.

Sau khi làm xong hết thảy, Khấu Thu mới thỏa mãn thở một hơi, xoay người đóng cửa lại.

Hệ thống thực sự bị vẻ hiền từ trong ánh mắt của Khấu Thu chọc mù, mãi nửa ngày sau mới nói: 【....... Cậu thích làm ba như vậy à? 】

【Đương nhiên rồi. 】Khấu Thu từ ái trả lời nó, 【Con trai à, không phải mày đã tự mình trải nghiệm rồi đó sao. 】

Hệ thống: 【??? 】

Cái quái gì cơ?

【Mày xem, 】Khấu Thu bắt đầu đếm ngón tay với nó,【Nhà của mày được mua bằng điểm tích lũy tao kiếm được, xe cũng do tao dùng điểm tích lũy mua, của cải tài nguyên mày có được đều do tao cực nhọc vất vả làm nhiệm vụ mới có, đến cả bà xã tương lai của mày —— đến cả bà xã cũng là tao kiếm cho, mày cho rằng mày nên gọi tao là gì bây giờ nhỉ?】

Hệ thống: 【.......... Ba? 】

【Ôi trời, 】Khấu Thu cười không ngậm được mồm,【Ngoan lắm!】

Hệ thống: 【.............. 】

Ầy, ăn người miệng ngắn, bắt người chùn tay —— nhìn số điểm tích lũy ký chủ kiếm được cho mình, nó đành phải gắng sức nuốt ngụm nước bọt, cố nuốt sự tức ngực khó thở này xuống dưới.

Khấu Thu có một đêm mơ đẹp, trong mơ là hình ảnh hai thằng con trai do chính mình nuôi lớn đang dắt tay nhau chơi đùa ở trên bãi cỏ, mà y thì ngồi một bên yên lặng ngắm nhìn, nở một nụ cười nhẹ nhàng không thể nào che giấu được giống như tất cả các bậc phụ huynh khác trên thế giới này.

A......

Khấu Thu cảm thấy, đây thực sự là năm tháng bình yên mà.

Mãi cho đến khi hình ảnh giấc mơ đẹp trong đầu bị phá vỡ bởi tiếng đồ sứ vỡ vụn, lúc này y mới bừng tỉnh khỏi giấc mơ đẹp đẽ của mình. Lúc tỉnh dậy Khấu Thu mới chán chường phát hiện ra, hệ thống của y làm gì có hình người, không thể nào chạy quanh trên bãi cỏ được, mà đứa con còn lại.....

Hôm qua mới được nhận về, không nói đến lòng phòng bị mạnh mẽ, hình như người ta còn bước qua cả cái tuổi thích nghịch bong bóng rồi.

Khấu Thu cảm nhận được nỗi đau buồn của một người đàn ông già cỗi, y ưu sầu nói: 【Mấy đứa đều đã lớn hết rồi, mình cũng già đi —— nhưng có thể làm gì được bây giờ chứ? Thế giới đã sớm thuộc về thế hệ mới mấy đứa rồi. 】

Hệ thống: 【............】

Chúa ơi, già quá cơ đấy.

Khấu Thu vẫn chưa lấy lại được tinh thần, lại thở dài đầy lo lắng: 【Nhưng hệ thống dưỡng lão của quốc gia vẫn chưa đủ hoàn thiện, ai sẽ là người giúp đỡ hỗ trợ 2,41 triệu người già trong tương lai hả? 】

Hệ thống: 【................. 】

2,41 triệu cái quái gì vậy ba.

【Nhãi con à, 】Khấu Thu trìu mến gọi, 【Mày sẽ nuôi dưỡng ba mày chứ?】

Giọng nói của hệ thống tưởng như đang nghiến răng nghiến lợi nói ra, mãi nửa ngày sau mới bật thốt ra được một từ:【—— Nuôi. 】

Nó mơ hồ cảm nhận được tâm trạng của yêu quái khi bị Đường Tăng nhắc đến rồi, quả thật là muốn phế bỏ miệng đối phương luôn!

Chờ đến lúc Khấu Thu đặt chân xuống dưới nhà sau khi diễn đến mức đã nghiền, trong phòng khách đã có mấy người mặc trang phục đạo sĩ đang đứng, họ đang ngay ngắn chắp tay cúi đầu xuống nghe lời dạy bảo của ông cụ Hạ, bộ dáng rất giống với học sinh tiểu học bị gọi đến văn phòng khi chưa kịp làm xong bài tập về nhà.

"Đang làm cái gì vậy?" Khấu Thu hỏi.

Chờ sau khi bảo mẫu giải thích xong, Khấu Thu mới biết được rằng, Đỗ Hòa Trạch trở về nhà sau khi hứng chịu đả kích thâm sâu ngày hôm qua, gã ta đã lập tức mời mấy người gì đó gọi là cao nhân đắc đạo đến, nói là muốn trừ tà cho đại thiếu gia nhà họ Hạ.

Ông cụ Hạ yêu thương cháu trai chẳng khác gì của quý, làm sao có thể nghe được mấy lời này? Không nói hai lời đã bảo vệ sĩ đuổi cái đám người rối loạn bừa bãi này đi ra ngoài, tức giận đến nỗi dựng đứng hết cả râu lên, "Càn quấy, quá càn quấy!"

"Đúng vậy," Khấu Thu bưng một tách trà tráng men đứng bên cạnh ông, chậm chạp uống một ngụm, y không thể nào đồng ý hơn được nữa, "Kiểu mê tín phong kiến cổ hủ như này đáng lẽ phải được xóa bỏ từ mấy chục năm trước rồi. Tại sao đến bây giờ vẫn còn có người trẻ tuổi bị tư tưởng phong kiến độc hại này ảnh hưởng vậy chứ?"

Bản thân ông cụ Hạ là một Đảng viên già dặn kinh nghiệm, nghe thấy lời này cũng không nhận ra điều gì không đúng, ngược lại ông càng vui mừng khi thấy cháu trai mình cuối cùng đã trưởng thành, biết phân biệt phải trái. Ông vỗ vai cháu trai mình, hỏi: "Sao tự dưng lại đeo kính?"

Khấu Thu lấy tay đẩy gọng kính phẳng bằng kim loại trên sống mũi lên, nguyên chủ đầu thai tốt phết, bảo dưỡng cũng tốt, da thịt mềm mại, khí chất cao quý, đeo cặp kính này lên không những không hạ thấp giá trị sắc đẹp mà ngược lại còn sinh ra thêm vài phần ngay thẳng cấm dục, chói lọi bao trùm lấy linh hồn. Y nói: "Vì nhìn nghiêm túc hơn ạ."

"Tốt lắm," ông cụ Hạ nhận xét, lại nhìn quần áo của y, "Cháu định đi đâu à?"

Lời còn chưa kịp dứt, ông đã nhìn thấy thiếu niên đeo cặp sách bước xuống từ trên tầng, dịu dàng non mềm như cây liễu vừa mới đâm mầm, vừa nhìn thấy bọn họ, Hạ Tân Tễ đã ngoan ngoãn chào hỏi: "Ông nội, anh."

Ánh mắt của ông cụ Hạ tối sầm lại, không mặn không nhạt đáp lại, chắp tay sau lưng không nói gì nữa.

"Xuống rồi à?" Khấu Thu nói, "Đã mang đủ đồ chưa?"

Nói xong, y lại quay đầu sang giải thích: "Cháu đưa Tiểu Tễ đến trường đây."

—— Một câu này là nói với ông cụ Hạ.

Chuyện Đỗ Hòa Trạch tìm người đến nhà như thế này khiến cho Khấu Thu lờ mờ sinh ra cảm giác khủng hoảng trong lòng. Theo góc nhìn của y, bởi vì Hạ Tân Tễ thiếu thốn tình yêu thương từ bé nên mới dễ lầm đường lạc lối, chứ bản chất vẫn là một nhóc con mềm mại đáng yêu. Nhưng Đỗ Hòa Trạch lại không giống như vậy, cái đồ tra công này, tim gan phèo phổi đều là màu đen, thậm chí còn dám sinh ra suy nghĩ dơ bẩn kinh khủng đối với Hạ Tân Tễ chưa trưởng thành được bao lâu.

Làm sao Khấu Thu có thể để cho gã hủy hoại mất đứa em trai như con cừu non này được? Mà đó lại còn là em trai của y!

Sau khi thương lượng xong xuôi cùng với hệ thống, y quyết định áp dụng chính sách liên tục giám sát chặt chẽ —— không chỉ có xe đưa xe đón, tan học còn phải học phụ đạo nữa, nhất định phải hạ mức độ nguy hại mà tra công có thể gây ra cho mầm non Tổ quốc xuống mức thấp nhất, thậm chí còn phải để mầm non này nảy nở trong một thế giới tốt nhất.

Hạ Tân Tễ không hề có biểu hiện chán ghét đối với hành vi đưa đón này của y, rất nhu thuận đeo cặp sách chui lên xe, ngồi ở bên cạnh Khấu Thu rồi được đưa thẳng đến trường học.

Trường trung học hiện nay hắn đang theo học chính là một trường trung học công lập, trường học này vàng thau lẫn lộn, dạng người gì cũng có. Hạ Tân Tễ nhờ vào thành tích đứng đầu, tiếp đó nhờ vào tiền học bổng cùng với số tiền kiếm được từ công việc làm thêm thì vừa vặn có thể kiên trì học tiếp. Chỉ là thân phận của hắn lại quá lúng túng, có con cái của một số gia đình thượng lưu hay qua lại với nhà họ Hạ đang học tập tại đây, họ đã sớm nghe nói về thân phận con riêng của hắn từ miệng người nhà nên đã nói hết ra cho mọi người đều biết, chỉ chờ đến thứ hai khi hắn đi học thì sẽ cười nhạo khiến hắn mất mặt.

Mà không thể nghi ngờ rằng thái độ lãnh đạm của ông cụ Hạ lại càng khuyến khích cho kiểu ý nghĩ đó nảy sinh.

Thật nực cười làm sao, một đứa con riêng do một người đàn bà thấy sang bắt quàng làm họ sinh ra, lại có vọng tưởng muốn được trèo cao lên cái cây to là nhà họ Hạ?

Nhưng ngoài dự kiến nhất chính là, bọn họ lại nhìn thằng con riêng đó được một chiếc limousine đưa đến. Cửa xe mở ra, Hạ Tân Tễ bước xuống từ bên trong, một người khác ngồi trong xe cũng theo xuống. Thân hình của y cao gầy mà lại cân đối, khẽ đẩy gọng kính kim loại trên sống mũi lên, để lộ ra một khuôn mặt sạch sẽ thanh tú ——

Mấy người đang đứng chờ xem trò vui gần như trợn tròn mắt nhìn.

"Tao không nhìn lầm đâu nhỉ...." Học sinh nam cầm đầu lẩm bẩm nói, "Đó là đại thiếu gia nhà họ Hạ à?"

Đúng là đại thiếu gia nhà họ Hạ thật luôn này. Y sửa sang lại cổ tay áo rồi lại chuyển sang chỉnh cổ áo em trai, nói: "Học hành cho tốt."

Hạ Tân Tễ gật đầu, nhìn y bằng mắt hiện rõ sự trong sáng cùng dịu dàng.

"Nhưng đừng quá sức làm gì," Khấu Thu dặn dò, "Học tập quan trọng nhưng cơ thể em cũng quan trọng —— uống nhiều nước ấm vào, cơm để ở trong hộp giữ nhiệt rồi, nhớ phải ăn hết toàn bộ, không được bỏ thừa."

Y liếc mắt nhìn về phía mấy học sinh nam trông như bị sét đánh đang đứng cách đó không xa, nhíu mày nói: "Đó là bạn học của em à?"

Hạ Tân Tễ liếc mắt đã nhìn thấu ý đồ của mấy người này, rất bình tĩnh nói: "Vâng."

"Ồ," Khấu Thu suy nghĩ rồi dứt khoát tiến lên vài bước, ôn hòa nói, "Xin chào mấy bạn nhỏ."

Mấy học sinh nam hít một hơi khí lạnh, đồng loạt lùi về phía sau một bước.

Bọn chúng không hi vọng vào việc đại thiếu gia hàng real như Hạ Thanh Nhiên có thể nhớ kỹ mình, nhưng khung cảnh anh em thân thiết ban nãy.....

Phải công nhận là khác xa so với tưởng tượng của bọn chúng nhiều lắm đó!

Khấu Thu không hiểu gì nhìn bọn chúng đồng loạt lùi bước, suy nghĩ một hồi thì vẫn nói: "Tiểu Tễ nhà bọn anh ở trong trường phải làm phiền mấy đứa quan tâm chăm sóc rồi, sau này phải chúng sống hòa thuận với nhau đấy."

Chung, chung sống hòa thuận......

Khấu Thu rời đi, mấy học sinh nam này vẫn hai mặt nhìn nhau, bọn chúng đều nhìn thấy dáng vẻ hoang mang bối rối ở trong mắt đối phương. Mãi một lúc lâu sau mới có người run rẩy mở mồm hỏi: "Những gì anh ấy nói có phải là.... cố tình nói ngược với lòng không?"

Một trận im lặng.

Nghe vào tai thì có vẻ vô cùng chân thành, nhưng mà.....

Suy nghĩ đến thân phận của cả hai người họ, vở kịch tranh chấp giữa anh em trong gia đình giàu có ——

Là nói ngược với lòng, nhất định là đang nói ngược với lòng!

Tiếng chuông trường đã chuẩn bị vang lên, những học sinh còn đang ở ngoài cổng trường đều đang vội vã chạy vào bên trong. Hạ Tân Tễ chỉnh lại quai cặp, đột nhiên ngẩng đầu nói: "Anh ơi, tối nay anh cũng đến đón em ư?"

Khấu Thu không thèm suy nghĩ một chút nào, há mồm đã đáp lại: "Đến chứ."

Hạ Tân Tễ dạ một câu, như là nhớ đến điều gì đấy, đáy mắt lóe lên một tia sáng khác lạ. Ngón tay hắn cứ vặn qua vặn lại, giống như đang ngượng ngùng, mãi lúc lâu sau mới nói: "Anh.... hôm nay anh có thể đỗ xe ở đường bên cạnh được không, lúc anh đến đón em ấy?"

Hắn tự cảm thấy đề nghị này của mình quá phiền phức, đầu càng cúi thấp xuống, giọng nói nhỏ đến mức gần như không nghe thấy: "Chiếc xe này....."

Lúc này Khấu Thu mới giật mình, chỉ sợ chiếc limousine này sẽ mang lại vài tin đồn nhảm nhí trong trường học của đứa nhóc này. Y chạm tay vào đứa nhóc đang co rúm không yên chỉ vì nói ra yêu cầu, không hề do dự nói: "Đương nhiên có thể, nếu em đã muốn vậy thì về sau anh có thể đạp xe đến đón em cơ mà."

Đứa nhóc ngẩng đầu lên, ánh mắt lập tức rực sáng: "Thật ạ?!"

Chỉ vì được thỏa mãn một yêu cầu nho nhỏ như vậy thôi mà còn có thể cười đến mức độ này sao? Khấu Thu vuốt ve mái tóc mềm mại dưới tay mình, vẻ mặt lại càng dịu dàng hơn, nghiêm túc trả lời, "Đúng thế."

Hạ Tân Tễ như đang cảm thấy hài lòng thỏa dạ, bước chân vào trong trường được đôi ba bước, Khấu Thu đứng ở phía xa vẫy tay với hắn, đứng nhìn đến tận khi bóng dáng hắn biến mất sau khu nhà dạy học, lúc này mới xoay người đi về nhà.

Đến tối quả nhiên y đã đến đón đứa nhóc này đúng như lời đã hứa. Thời gian lớp 12 kết thúc buổi học cũng là vào 10 giờ, sắc trời đã đen kịt đến nỗi không nhìn thấy rõ năm ngón tay. Ngoài cổng không có bao nhiêu người, Khấu Thu đang đứng bên dưới bóng cây, câu được câu không giảng giải lịch sử Đảng cho hệ thống nghe.

—— Mãi cho đến khi bị người nào đó bịt miệng mũi lại phía sau, Khấu Thu vẫn lờ mờ không hiểu gì.

Đã xảy ra chuyện gì?

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!!!

Tầm nhìn dần trở nên mờ đi, y nhìn thấy đứa nhóc đang chạy từng bước đến nơi mà y đã hẹn đón vào sau giờ học, y quờ quạng tay chân một cách tuyệt vọng, muốn nhắc đối phương rằng không được đến gần chỗ này —— nhưng giây tiếp theo, bóng tối đã bao trùm lấy đôi mắt, y hoàn toàn ngất xỉu rồi ngã xuống trong vòng tay của người đứng đằng sau.

Người bắt cóc đứng phía sau khẽ thấp giọng nói: "Cậu Tễ, vẫn giữ nguyên kế hoạch ban đầu?"

Hạ Tân Tễ đứng bên dưới bóng cây tối đen, không thể nào thấy rõ được vẻ mặt trên gương mặt có thể nói là xinh đẹp của hắn, nửa ngày sau hắn mới ngắn gọn trả lời lại: "Đúng."

Giọng nói mạnh mẽ dứt khoát hòa tan vào trong gió chỉ trong chốc lát.

"—— Lên xe."

[08/04/2023]

Tác giả có lời muốn nói:

Khấu Thu: (đau buồn phẫn nộ) Tui coi em như con trai vậy mà em lại có thể trói tui lại như vậy!!!

Hạ Tân Tễ: (* ̄︶ ̄) Đúng vậy đó.

Khấu Thu: (càng đau buồn phẫn nộ hơn) Tui coi em như con trai vậy mà em lại muốn ngủ với tui!!!

Hạ Tân Tễ: (* ̄︶ ̄)(* ̄︶ ̄)(* ̄︶ ̄) Đúng vậy luôn đó ~~~

-----

Tưởng là đóa hoa sen trắng thuần khiết, kết quả lại là một đóa hoa ăn thịt người lòng dạ hiểm độc......