Editor: Kỳ Giản Niệm
26.
Vốn dĩ chiều thứ 7 có buổi tập luyện, nhưng sau đó, tôi lại muốn đến giảng đường nghe giảng, tôi ra khỏi phòng học cuối cùng, phía trước tôi là một đám đông ồn ào.
Lúc xuống cầu thang, mọi người đều tập trung nhìn phía trước, vậy mà cô ấy lại đột nhiên quay đầu lại.
Lúc đối diện với ánh mắt của cô ấy, tôi dường như quên mất phải thở.
27.
Tôi mang con khủng long đến lớp, đặt trên bàn học và âm thầm đợi cô ấy.
Lúc đi thu bài tập toán, quả nhiên cô ấy chú ý tới con khủng long này, duỗi tay bóp đuôi nó, “Đáng yêu quá.”
Tôi nói: “Cậu thích hả? Tặng cho cậu đấy.”
Cô ấy vội xua tay, từ chối: “Không cần đâu.”
Tôi nói: “Không sao, tặng cậu này.”
Cô ấy cười: “Vậy… cảm ơn cậu.”
Khà khà.
28.
Hôm nay trời rất đẹp, tôi dựa vào lan can hóng gió, thấy ở phía xa xa, cô đang ôm một chồng sách rất giày, mặt đỏ bừng.
Tôi vội chạy tới, nói: “Mình giúp cậu.”
Cô ấy gật đầu nói cảm ơn, tôi nhẹ nhàng ôm hơn nửa đống sách, thấy cô ấy thở phào một hơi.
Sau đó hai chúng tôi sánh bước quay về phòng học.
29.
Buổi chiều hôm nay trời bỗng đổ mưa, đa số các bạn học bị kẹt lại trong lớp, tôi nhìn hai cây dù trong tay, cắn răng đi tới đưa dù cho cô ấy: “Mình mang thừa một cây, cho cậu mượn này.”
Cô ấy sửng sốt, sau đó ngại ngùng cười: “Thật sự cảm ơn cậu.”
Tôi lắc đầu: “Không có gì đâu.”
Cô ấy bung dù đi dưới mưa, hỏi: “Sao cậu lại mang tận hai chiếc dù?”
“Thật ra mình mang có một chiếc thôi, nhưng mẹ mình không biết, nên nhét thêm vào cặp mình.”
Cô ấy cầm dù nên tôi không nhìn thấy mắt của cô ấy, chỉ thấy đôi môi nhỏ nhắn kia khẽ mấp máy: “Thì ra là vậy.”
Chúng tôi đi cùng nhau khoảng 10 phút, đến ngã rẽ, cô ấy vẫy tay tạm biệt tôi: “Ngày mai gặp nhé.”
Cô ấy cầm dù của tôi, nói với tôi ngày mai gặp.
Tôi mỉm cười đáp lời: “Ngày mai gặp nhé.”
Trên đường về nhà, trong đầu tôi toàn hiện lên khuôn mặt của cô ấy, ngại ngùng, ngây thơ, đáng yêu, kinh ngạc.
Tôi vừa đi vừa cười, trông rất giống một tên ngốc.
30.
Thứ hai, ngày 10, tháng 5, năm 2015, trời quang mây tạnh.
Hôm nay nhà ăn đông nghịt, tôi bưng khay cơm tìm chỗ nửa ngày trời, thấy vị trí đối diện cô ấy không có ai, chỉ có mình cô an tĩnh ngồi ăn cơm.
Tôi định qua đó, nhưng nghĩ có thể cô ấy không thích, nên định cất bước đi tiếp, ai ngờ cô ấy lại gọi tên tôi, bảo tôi ngồi chung với cô ấy.
Cứu mạng!
Lúc tôi quay đầu nhìn cô ấy, cô ấy vẫn đang nhai cơm, trông cô giống hệt con chim cánh cụt, cực kỳ đáng yêu.
Tôi ngồi trước mặt cô ấy, tay chân luống cuống không biết để thế nào, tôi ngây ngây ngô ngô ăn hết thức ăn mà chẳng nhớ mình vừa ăn cái gì.
Sau khi ăn xong, cô ấy đưa tôi một tờ giấy lau miệng.
Cô ấy thích tôi sao?
Tôi không biết, nhưng tôi thật sự rất thích cô ấy.
31.
Thi tháng xong, giáo viên chủ nhiệm xếp lại chỗ ngồi dựa theo thành tích, cô ấy đứng thứ năm của lớp, đứng thứ chín trong khối.
Tôi xếp thứ mười tám của lớp, thứ 41 toàn khối.
Bạn cùng bàn mới của tôi là một bạn nữ, tên là Nhϊếp Nhạc Nhạc.
Cô nàng là bạn thân của Liễu Hiểu Vũ.
Sau khi tan tiết, các cô ấy sẽ thường nói chuyện với nhau, tôi ngồi bên cạnh, thi thoảng sẽ nói một hai câu.
32.
Sau giờ tự học buổi sáng, Liễu Hiểu Vũ hỏi Nhϊếp Nhạc Nhạc: “Nhạc Nhạc, cậu có mang đồ ăn vặt không? Sáng nay mình dậy muộn, không kịp ăn sáng, bây giờ hơi đói…”
Nhϊếp Nhạc Nhạc lắc đầu nói không có.
Tôi nghe vậy, vội móc cái bánh mì trong cặp ra đưa cho cô ấy: “Mình có này.”
Cô ấy ngượng ngùng nhìn tôi, hỏi: “Cậu đã ăn gì chưa?”
Tôi gật đầu nói ăn rồi.
Cô ấy mỉm cười, nói cảm ơn rồi cầm lấy.
Thật ra tôi lừa cô ấy, tôi vẫn chưa ăn gì cả.
33.
Mùa xuân trôi qua, chúng tôi nghênh đón những ngày hè.
Liễu Hiểu Vũ cầm một hộp dâu tây và mấy cái tăm ngồi phía trước Nhϊếp Nhạc Nhạc, nói: “Chỗ này vừa mới hái hôm qua đó, mình rửa rồi, cậu ăn đi.”
Nhϊếp Nhạc Nhạc không nhiều lời, cầm tăm lên xiên dâu tây, Liễu Hiểu Vũ chọn một quả dâu đỏ mọng, đưa đến bên miệng tôi, “Cậu ăn không?”
Tôi nhận lấy, vô tình chạm vào tay cô.
Cô ấy cắn một miếng dâu tây, hỏi tôi: “Ngọt không?”
Tôi gật đầu, “Ngọt.”
34.
Vương Vân học lớp bốn cũng chuyển sang lớp hai, cậu ta thường xuyên kéo tôi đi chơi bóng rổ.
Tiết hai của buổi chiều là môn thể dục, sau khi khởi động xong, tôi và Vương Vân chạy đến sân bóng rổ.
Sân rất lớn, phía cuối sân có hàng cây bạch dương thẳng tắp, rất nhiều người đứng dưới gốc cây xem chúng tôi chơi bóng.
Ánh nắng buổi chiều ấm áp, không hề nóng bức.
Liễu Hiểu Vũ cũng ngồi dưới gốc cây xem chúng tôi chơi không chớp mắt.
Tôi chợt muốn thể hiện tài nghệ của mình, cho nên trong trận đấu này, tôi đã chiến đấu hết mình.
Bên kia bất ngờ chặn bóng lại, đồng đội vội ném bóng cho tôi.
Bóng bay rất cao, tạo thành một đường cong trên không trung, tôi lập tức chạy lên, xoay người nhảy lên, ôm lấy quả bóng giữa không trung rồi ném rổ.
Vào.
“A!” Có người thét chói tai.
“Trâu bò vãi!” Có người ngẩn tò te.
“Đúng là khiến mình tâm phục khẩu phục!”
Tôi không thèm để ý đến nhưng âm thanh đó, quay đầu nhìn về phía cô ấy, cô ấy nhìn tôi cười rạng rỡ, hai má ửng hồng.
35.
Năm lớp 11, cô ấy thường xuyên hỏi tôi đề Hóa, nhưng tôi lại không dám đi hỏi cô ấy môn tiếng Anh.
36.
Cô ấy cầm một chai nước có ga đặt lên bàn tôi, nói: “Tặng cậu nè, cảm ơn cậu lần trước đã hướng dẫn mình.”
Tôi nói: “Không có gì đâu.”
37.
Chị họ của tôi – Viên Nhất Giai vẫn học lớp hai, chị ấy không trầm lặng, nhút nhát như Liễu Hiểu Vũ, mà là một cô gái rất vô tư.
Lúc tôi đang tưới mấy chậu cây trên giá sách, chị ấy cũng cầm chậu cây của mình tới, nói: “Tưới giúp chị với.”
Nhìn lá cây héo khô, chẳng biết còn sống được bao lâu nữa, tôi bất đắc dĩ tưới giúp chị ấy.
Chị ấy nói: “Hôm nay ba mẹ chị tăng ca, sau khi tan học, chị phải ở lại trang trí bảng đen, hay là mày đi đón em trai hộ chị nhé, cứ đón về nhà mày trước, xong việc chị qua đó đón nó.”
Em trai chị ấy tên Viên Nhất Dương, 5 tuổi, đang học nhà trẻ.
Chị ấy vỗ vai tôi, năn nỉ: “Đi mà đi mà, nó cũng rất muốn chơi với mày đấy.”
Chị ấy cứ lắc tay tôi mãi, làm tôi thấy choáng váng luôn, vội gật đầu đồng ý.
Chuông vào tiết vang lên, tôi và chị ấy đi vào lớp, phát hiện Liễu Hiểu Vũ đang nhìn về phía tôi, lúc tôi nhìn cô ấy, cô ấy lập tức cúi đầu xem sách.
38.
Hôm nay tôi không đạp xe, bởi vì xe hết hơi, mà tôi lại không tìm thấy bơm xe.
Ra khỏi cổng, tôi thấy Liễu Hiểu Vũ đứng trước quầy bán đồ ăn vặt, lúc đến gần, tôi phát hiện cô ấy lật một quyển sách ra xem thử -《To kill a mockingbird》
Lúc cô ấy trả sách lại, tôi chọn hai cây kem, đứng phía sau gọi cô ấy.
Tôi nói: “Cậu có ăn kem không?”
Cô ấy nhìn tôi, lắc đầu: “Không cần đâu, cảm ơn cậu.”
Tôi xấu hổ rụt tay lại, cầm hai cây kem lạnh băng đi cùng cô ấy một đoạn, nhưng cô ấy không nói gì.
Cô ấy cũng không nhìn tôi, chỉ ôm chặt cặp sách và đi về phía trước.
Đột nhiên, phía sau có hai bạn nhỏ chạy tới, vô tình va vào cô ấy, làm cô ấy lảo đảo vài bước.
Tôi nhìn về mặt lạnh nhạt của cô ấy, hỏi: “Cậu sao thế? Gặp chuyện không vui à?”
Cô ấy nói không có.