Kẹo Đường Ngọt Ngào

Chương 32: ᛕɦoáı Ꮯảʍ

Tôn Điềm Điềm nằm mơ, là mộng xuân. Cô mơ thấy mình vừa bắt đầu kỳ nghỉ hè, là lần đầu tiên làʍ t̠ìиɦ cùng Tôn Hoài Đường.

Khi đó Tôn Hoài Đường đã đậu đại học A, một tháng nữa là khai giảng, Tôn Điềm Điềm nghĩ thầm không thể đợi đến lúc đó.

Cô lo lắng bản thân học trung học hai năm nữa, còn Tôn Hoài Đường học ở đại học xa xôi… Hai năm trôi qua, ai biết chuyện gì có thể xảy ra.

Vì thế cô quyết định ở lại nhà cũ, đồng thời cũng bừng lên ý chí phải ngủ với Tôn Hoài Đường.

“Anh Đường, anh ngủ rồi sao?”

Màn đêm buông xuống, Tôn Điềm Điềm gõ cửa trước phòng Tôn Hoài Đường.

Biệt thự rất lớn, nguyên một lầu ba cũng chỉ có phòng của cô và Tôn Hoài Đường, bà nội Tôn thì ở lầu một, còn lại không có người khác. Dì Lý xin nghỉ hai ngày, còn dì Vương buổi tối phải đến bệnh viện chăm sóc cho chồng sáng mai mới quay về, Tôn Ngọc bận rộn trong công ty, cũng đã vài ngày chưa về nhà mà ở chung cư riêng gần đó.

Không nghe tiếng trả lời, Tôn Điềm Điềm trực tiếp mở cửa ra.

Cô không nhìn thấy Tôn Hoài Đường, trên giường là quần áo của anh, trong phòng tắm truyền đến tiếng nước ‘ào ào’, cô mím môi, bắt đầu cởϊ qυầи áo của mình.

Tôn Hoài Đường đứng dưới vòi hoa sen, nhắm mắt để nước chạy từ đỉnh đầu xuống cuốn trôi bọt xà bông trên người. Đột nhiên có tiếng ‘lạch cạch’, cửa phòng tắm bị đẩy ra.

“Điềm Điềm?” Anh mở mắt, nhìn thấy Tôn Điềm Điềm đang khỏa thân đứng trước mặt.

Anh vội xoay người đi chỗ khác: “Điềm Điềm, em vào đây làm gì? Mau đi ra.”

Đôi tay non mềm đột ngột từ đằng sau vòng đến ôm lấy anh, Tôn Hoài Đường nghe giọng nói kiên cường của cô: “Anh Đường, em đã nói em muốn anh!”

Vừa dứt lời, Tôn Điềm Điềm mò tay xuống dưới nắm lấy dương v*t.

“A—”

Nghe tiếng rên của anh, cô lại dùng sức xoa xoa: “Anh Đường, em biết anh cũng muốn, anh cứng rồi.”

Cô nói không sai, từ khoảnh khắc nhìn thấy cơ thể trần trụi của cô, anh đã cứng.

Đêm cô thổ lộ, anh suýt không kìm được mà làm tới bước cuối cùng, vì chuyện đó mà anh càng ra sức tìm hiểu thêm kiến thức để chuẩn bị, không ngờ trong khoảng thời gian này cô cũng đã lên quyết tâm…

“Điềm Điềm…” Anh xoay người, gương mặt tuấn tú ướt sũng, đuôi mắt hơi đỏ lên, nhìn cơ thể trắng như tuyết của thiếu nữ, anh nhẹ nhàng vuốt ve má cô, tiếp đến đôi môi. Đột nhiên, Tôn Hoài Đường cúi đầu, lưu luyến gặm nhấm bờ môi nhỏ.

Trong phòng tắm, ngoại trừ tiếng nước chảy, còn có âm thanh liếʍ mυ'ŧ ái muội hỗn loạn.

Dòng nước xối từ trên đỉnh đầu cả hai, một hồi sau, Tôn Điềm Điềm bắt đầu cảm thấy không thở được.

Anh hơi lùi ra tiện tay đóng vòi sen, đặt cô lên trên bồn rửa, một tay tách hai chân cô mò vào giữa chân, bàn tay to cọ xát nơi riêng tư.

Tôn Điềm Điềm hơi thở dốc, hai tay cô ôm chặt cổ anh, ngẩng đầu cùng anh dây dưa môi lưỡi, hai chân cũng tự mở rộng ra.

Tôn Hoài Đường thuận thế dùng một ngón tay trượt theo môi âʍ ɦộ, anh đưa thêm một ngón tách huyệt khẩu ra, vân vê hạt trân châu, lòng bàn tay vừa chà xát vừa niết nhẹ.

Bên dưới bỗng truyền đến một dòng điện tê dại, cả người Tôn Điềm Điềm run rẩy, tiếng rên trong miệng bị anh lấp kín.

Cảm giác tiểu huyệt có dòng nước đang chảy ra, anh đổi mục tiêu sang hai cánh hoa mà trêu chọc, tiếng rêи ɾỉ của Tôn Điềm Điềm một lúc một lớn.

Cuối cùng cũng chịu tách môi cô ra, Tôn Điềm Điềm thở hồng hộc, âm thanh run rẩy: “Anh Đường, bên dưới… Phía dưới… Ngứa quá.”

Tôn Hoài Đường tiếp tục cắm một ngón tay vào.

“Bây giờ cảm thấy thế nào?” Động tác anh ra vào không ngừng.

“Ưm a… Sâu quá… Hơi căng.”

Anh nhìn người thiếu nữ trước mặt đang nhíu mày, vẻ mặt mê man hưởng thụ, bụng dưới không tự chủ được nóng lên, dương v*t sưng to muốn nổ tung.

Anh thử đưa ba ngón tay vào tiểu huyệt cô, nhưng chỉ vừa vào được một lóng tay, cô sợ hãi la lên: “Không được, không được… Nhiều quá!”

Anh cúi đầu, thấy hai cánh môi bị căng ra trắng bệch, em bé đáng thương.

Tôn Hoài Đường đành đưa ba ngón tay ra, anh nhịn xuống cảm giác cương cứng đau đớn của côn th*t, suy nghĩ phải làm cô cao trào trước.

Hai ngón tay khép lại, Tôn Hoài Đường bắt đầu nhanh chóng đảo loạn bên trong, hơn mười cái đưa đẩy, Tôn Điềm Điềm cao giọng thét lên, cô lêи đỉиɦ.

Tôn Điềm Điềm thở phì phò, vô tình nhìn thấy côn th*t sưng to của Tôn Hoài Đường.

Lớn quá… Cứng quá…

“Anh Đường, bên dưới của anh —”

Cô còn chưa nói hết câu, liền bị anh bế ra ngoài phòng tắm đi đến bên giường.

“Anh Đường, chúng ta chưa lau người nữa!”

“Đừng lo.”

Tôn Hoài Đường đặt cô trên giường lớn giữa phòng, tiện tay mở tủ đầu giường, lấy áo mưa bên trong ra, xé vỏ rồi tròng lên dương v*t.

Tôn Điềm Điềm sửng sốt, anh Đường mua lúc nào vậy?

Dù sao đây cũng là lần đầu tiên sử dụng thứ này, Tôn Hoài Đường cảm thấy có chút mới lạ, vất vả mang xong bao, anh nhìn thấy thiếu nữ đang ngơ ngác nhìn chằm chằm mình. Đôi mắt anh hơi sáng, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng.

Anh ngồi quỳ giữa hai chân trắng nõn, tay phải cầm côn th*t đỉnh đỉnh, nhắm vào miệng huyệt của cô đi vào.

Bỗng nhiên bị qυყ đầυ to lớn cắm vào, miệng âʍ ɦộ căng chặt, một tia đau đớn nhảy lên.

“Á.” Tôn Điềm Điềm kêu lên.

Anh nghe vậy liền rời khỏi đó, vội vàng hỏi cô: “Có đau lắm không?”

Đã quyết thì phải làm, vì thế Tôn Điềm Điềm lắc đầu tỏ vẻ không đau: “Anh Đường, nhanh vào đi mà.”

Tôn Hoài Đường gật đầu, đem côn th*t lần nữa chống lên huyệt khẩu, chậm rãi đỉnh eo vào trong. Đột nhiên anh dừng lại, mày nhíu chặt, nhắm mắt động viên chính mình, sau đó mới tiếp tục một phát công phá chiến tuyến cuối cùng.

“A —-” Tôn Điềm Điềm kêu lên đau đớn, giọt nước mắt khẽ trào ra.

Tôn Hoài Đường dừng lại, cúi người hôn lên giọt lệ kia, đưa tay đến chỗ giao hợp của cả hai mát xa vỗ về huyệt khẩu, giọng nói áy náy: “Điềm Điềm, anh xin lỗi, em nhịn xuống một chút, sẽ không còn đau nữa, một lát nữa là thoải mái.”

Hàng lông mi ướt đẫm của Tôn Điềm Điềm nhìn chằm chằm khuôn mặt anh tuấn của anh Đường, biểu tình anh cố nén khó chịu. Cô chịu đựng đau đớn, móng tay cắm vào bờ vai cơ bắp của anh, giọng nói run rẩy: “Anh Đường… Em chịu được, anh cử động đi.”

Thông Báo ngày 10 tháng 2:

TruyenHD

Tôn Hoài Đường thẳng lưng, đem toàn bộ côn th*t vùi vào bên trong.

“Ưm…” Tôn Điềm Điềm cắn môi hừ nhẹ, lần nữa rơi nước mắt.

Anh cúi đầu hôn môi, nuốt hết toàn bộ tiếng khóc của cô. Anh bắt đầu cử động, cẩn thận nhìn chằm chằm gương mặt Tôn Điềm Điềm, không bỏ sót bất kỳ biểu cảm nào của cô.

Anh thấy cô nhíu chặt mày, thử gọi: “Điềm Điềm?”

Tôn Điềm Điềm không còn cảm thấy đau đớn, ngược lại, bên dưới trở nên rất kỳ quá, vừa ngứa vừa trống rỗng.

Tay cô hơi nhéo nhéo bả vai anh, mềm mại nói: “Anh Đường, em… Em muốn…”

Muốn anh nhanh hơn, mạnh hơn, làm cho em thoải mái.

Trong lòng cô hối thúc anh.

Tôn Hoài Đường sao mà không hiểu được, anh cười cười.

Trong chớp mắt, anh thẳng lưng tách hai chân cô ra rồi ngồi quỳ ở giữa, bàn tay nắm lấy eo cô kéo về phía bụng dưới của mình. Anh đưa chân cô thành hình chữ M, nặng nề thọc vào rút ra, côn th*t chỉ rút ra một chút, sau đó lại hung hăng cắm toàn bộ vào trong, tốc độ vừa nhanh vừa mạnh.

Tôn Điềm Điềm nắm chặt gối đầu, không kìm được mà ê ê a a. hoa huy*t bị côn th*t cọ xát đốt lên một luồng kɧoáı ©ảʍ tê dại, d*m thủy tạo thành chất bôi trơn, làn da cô đỏ lên vì sung sướиɠ.

Tôn Hoài Đường cúi đầu nhìn thiếu nữ dưới thân, khuôn mặt quyến rũ nhuốm màu tìиɧ ɖu͙©, từng giọt lệ rơi từ khóe mắt cô rơi xuống gối, miệng nhỏ phát ra âm thanh rêи ɾỉ đứt quãng, khóe môi còn chảy một ít nước bọt… Tất cả là của anh, là của mình anh mà thôi. Chỉ có anh mới đưa cô biến thành bộ dáng trầm luân như vậy, chỉ có anh mới được nhìn được vẻ mặt kiều mị của cô.

Anh nâng eo cô lên để hai người đối mặt với nhau, đặt cơ thể cô ngồi trên đùi mình.

Tôn Hoài Đường cắn nhẹ lên xương quai xanh thiếu nữ, Tôn Điềm Điềm bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ run lên, côn th*t bên dưới đâm ngược lên xỏ xuyên vào hoa huy*t.

Tôn Điềm Điềm ôm chặt cổ anh, đầu ngửa ra sau, ngón chân căng thẳng cuộn lại.

“Ưm a… A, nhanh nữa… Mạnh nữa… Ưm a…”

Sướиɠ quá, sướиɠ không chịu nổi, cô đang làʍ t̠ìиɦ với anh Đường, thích quá…

“Anh Đường…” Cô mềm mại gọi anh, vội vàng cúi đầu tìm kiếm nụ hôn.

“Điềm Điềm, anh đây.”

Tôn Hoài Đường ngẩng đầu, ngậm lấy cánh môi sưng đỏ của thiếu nữ. Một tay anh vòng quanh eo cô, tay còn đưa ra sau giữ lấy bả vai, ấn người xuống gậy th*t. Bên dưới cũng không rảnh rỗi mà liên tục thúc về phía trước, vừa nhanh vừa mãnh liệt….

*

Nửa đêm, Tôn Hoài Đường bị cử động của cô gái nhỏ đang nằm trong lòng đánh thức, anh thử gọi hai tiếng nhưng không có hồi đáp, vì thế anh vươn tay mở đèn giường lên, xoay người cô về phía mình.

Lông mày cô nhíu chặt, khuôn mặt ửng đỏ, cắn chặt môi dưới, bộ dạng không có vẻ như là đang khó chịu. Tôn Hoài Đường nghi ngờ híp mặt, xốc chăn lên, đúng là cô gái nhỏ đang tự cọ xát hai đùi.

Một bàn tay anh đưa vào giữa chân cô chà xát, sờ được một dòng nước ấm ấm dính dính. Anh nâng một chân cô lên, đặt côn th*t cọ vài cái chào hỏi rồi theo đó mà nghiêng người tiến vào trong cô.

Tôn Điềm Điềm bị lay động bừng tỉnh.

“Tỉnh rồi à? Em mơ thấy gì vậy? Hửm?” Giọng nói Tôn Hoài Đường tràn ngập sự trêu chọc, hứng thú thấp giọng hỏi cô.

Người đàn ông đằng sau liên tục ra vào, loáng thoáng nghe được giọng nói châm chọc của anh, Tôn Điềm Điềm vẫn chưa tỉnh ngủ: “Ưm… Hả?”

Động tác va chạm bên dưới thân không để cô nói được một câu hoàn chỉnh, Tôn Điềm Điềm hoàn toàn tỉnh táo, không rõ anh vừa nói gì, chỉ biết nghi hoặc nhìn anh.

Tôn Hoài Đường nhẹ nhàng mυ'ŧ môi cô một cái, không chút để ý mà nói: “Em tỉnh đúng lúc lắm, đây là kɧoáı ©ảʍ thật.”

Dứt lời, anh nâng đùi cô lên cao, động tác ra vào vừa nhanh vừa mạnh.

“Ưm ưm… Chậm chút… A… Nhẹ thôi…” Cô nắm chặt khăn trải giường trước mặt, Tôn Điềm Điềm không ngăn được tiếng kêu rên da^ʍ mĩ của mình.

Anh Đường đã làm bao lâu rồi? Hay là vẫn liên tục từ lúc mình thϊếp đi?

Trong đầu có vô số dấu chấm hỏi, nhưng miệng vẫn chỉ có thể phát ra tiếng ê a, bên dưới quá thoải mái, cô mặc kệ mọi thứ để hưởng thụ sung sướиɠ này.

“Đổi tư thế.”

Tôn Hoài Đường thở gấp, đột nhiên nói.

Anh ôm lấy Tôn Điềm Điềm, xoay người cô lại thành tư thế quỳ bò, lấy một cái gối lót dưới bụng dưới cô, cái mông tròn trịa nhếch cao. côn th*t khẽ chọc vào kẽ mông, qυყ đầυ tìm được huyệt khẩu, anh hạ eo tiến vào cơ thể cô, dương v*t không ngừng thọc vào rút ra.

Tôn Điềm Điềm vùi mặt vào gối đầu, kɧoáı ©ảʍ bên dưới truyền ra khắp toàn thân, cô run giọng nói: “Anh Đường… Mạnh quá… Nhanh quá rồi…”

Nhưng một lát sau, Tôn Điềm Điềm không chịu nổi, liên tiếp bị đẩy lên cao trào, bụng nhỏ co rút không ngừng, cơ thể run rẩy, cô ngước khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi lên cao, khàn giọng hỏi: “Anh Đường… Anh còn muốn… Ưm… Bao lâu… Mới xong?”

Vừa làʍ t̠ìиɦ xong thì gặp mộng xuân đến mức nước chảy lên láng, bây giờ lại hỏi anh khi nào mới xong?!

“Ưm… Dừng lại… Em không… Chịu nổi…”

Trả lời cô là những cú thúc vừa mạnh vừa sâu không ngừng nghỉ.