Hôm đó là một buổi sáng sớm với thời tiết rất tốt.
Trường đại học nghỉ đông lần thứ nhất, Trình Miên Miên vừa mới thi xong liền gấp không chờ nổi mà ngồi xe về nhà.
Lúc ấy sợ cách xa anh trai, Trình Miên Miên vốn cố ý muốn rời trường học. Nhưng gần đây bởi vì có buổi thi thử cuối kỳ, Trình Miên Miên sợ phân tâm, nên vẫn luôn ở lại trường học ôn tập.
Nửa năm này Trình Hi bởi vỉ ở nước ngoài giao lưu huấn luyện, số lần về nước ít ỏi chỉ đếm trên đầu ngón tay. Thật vất vả mới về nước, lại muốn tới phòng trực ban.
Lần này Miên Miên thi xong, hắn mới xin nghỉ về nhà một chuyến. Qua một thời gian nữa, thời điểm tết đến, hắn càng vội càng vàng, đến lúc đó tuy là có lòng muốn ở lại chăm sóc em gái, nhưng khó có thể rút ra thời gian.
Tính ra hai anh em đã ước chừng một tháng không gặp mặt.
Hai người cùng nhau ăn xong cơm, trò chuyện về đại học của Trình Miên Miên, rồi nói ngủ ngon, mỗi người trở lại phòng nghỉ ngơi.
Trình Miên Miên hoàn toàn không nghĩ tới, hoạt động thường diễn ra mỗi đêm của mình cư nhiên bị ca ca phát hiện, cô ở trong mắt hắn sẽ không phải là tiểu hài tử đơn thuần không hiểu chuyện nữa sao? Hắn sẽ giống như lúc trước đối tốt với cô không?
Trình Miên Miên vẫn luôn cho rằng chính mình che dấu thực tốt, ngay cả mỗi lần ann trai tới gần, cô đều dùng sức không cho biểu hiện lộ ra sơ hở.
Một bí mật không thể nói, trước sau chỉ có một mình cô chịu dày vò.
Càng tránh né quan tâm của Trình Hi, cô càng nhịn không được trầm mê hắn, thậm chí nhịn không được ở trong mộng cùng ca ca tiếp xúc vào nhau, đền bù hiện thực xa vời.
__Tác giả có lời muốn nói: Đoạn này chính là: Chương 1 ban đêm, không biết mọi người có nhìn ra không, chính là lúc Trình Miên Miên bị phát hiện tự an ủi…
Sáng sớm hôm sau Trình Miên Miên về đến nhà, thời tiết rất đẹp.
Ánh mặt trời từ tấm kính pha lê ở nhà ăn chiếu vào, vừa đúng chiếu lên chỗ hai người ngồi, trong không khí có một loại trầm mặc không giống bình thường.
“Miên Miên, ở đại học có quen biết người đặc biệt nào không?" Trình Hi cười nhìn về phía em gái, thử thăm dò nói, “Ngày hôm qua đã quên hỏi em. Miên Miên của chúng ta hiện giờ cũng đã trưởng thành, cũng nên tìm một người bạn trai.”
Người cô thích thế mà nghiêm trang hỏi cô có thích người nào không? Trình Miên Miên cảm thấy rất khó chịu, lại có một chút kỳ quái.
Quá khứ anh trai sẽ không hỏi cái vấn đề này.
“Nếu có em cũng không cần sợ hãi, anh hai cũng không phải là loại người cổ hũ.”
Trình Hi còn nghiêm túc nói: “Đương nhiên, em là một cô gái, có một số việc em không hiểu sẽ chịu thương tổn, nếu đối phương đưa ra yêu cầu vô lý nào, em nhất định phải phán đối cự tuyệt.”
Trình Miên Miên ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn anh trai: “Ví dụ như?”
Trình Hi có chút ngượng ngùng sờ sờ tóc, ấp úng nói: "Nếu hắn bảo em ở lại một đêm, hoặc là... Cùng hắn phát sinh một ít việc kỳ quái.."
Miên Miên chịu không nổi anh trai xem cô trở thành một đứa con nít chưa biết sự đời, bộ dáng vì cô suy nghĩ thật cẩn thận, cô muốn cho anh trai đem cô trở thành một người lớn, một người phụ nữ, mà không phải là cô bé mới lớn.
“Lên giường sao?” Trình Miên Miên đánh gãy Trình Hi.
Trình Hi ngay từ đầu không có nghe rõ, còn tưởng rằng lỗ tai mình nghe nhầm: “Cái gì?”
“Hắn làm em cùng hắn lên giường, em vì sao phải từ chối? Người trưởng thành trong loại chuyện này không phải rất bình thường sao?”
Trình Hi nhìn em gái phản nghịch lại ra vẻ bộ dáng thành thục có điểm trưởng thành, hắn không biết đã xảy ra chuyện gì khiến em gái ngoan ngoãn lại mở miệng nói ra những lời này.