"Thư Bạch, em có muốn đi du học không?"
Tâm lí cậu chuẩn bị sẵn sàng bị câu hỏi dập cho tan nát.
Du học?
Cậu chớp mắt, "Em ạ?"
Giáo sư gật đầu. Cậu nhìn sang An Dịch, anh cũng khẽ gật đầu với cậu.
"..."
Giáo sư thấy cậu im lặng, ông lựa lời khuyên nhủ, "Thư Bạch, em có năng lực, môi trường nước ngoài lại vô cùng tốt, sinh viên năm hai được vào danh sách du học sinh không nhiều, nhưng chỉ cần học kì này em đạt loại giỏi thì học kì sau em sẽ vào được tuyển chọn. Thành tích của em vô cùng nổi trội, nên ra ngoài tiếp xúc nhiều hơn, nâng cao kinh nghiệm."
Duệ Thư Bạch liếʍ môi, mặt không có chút gì là vui mừng, cậu trước tiên hỏi, "Giáo sư, vậy sao anh ấy lại ở đây?"
Cậu chỉ về phía "người ngoại lai" An Dịch. Đây là điều cậu tò mò từ lúc bước vào tới giờ.
Giáo sư nói, "Lần chọn này trường chúng ta liên kết với trường Kinh tế đối diện, cậu ấy đại diện cho bên kia."
Duệ Thư Bạch từ lúc được An Dịch tỏ tình lần thứ hai thì vô thức muốn né anh. Bây giờ nghe nói anh muốn đại diện đi cùng thì cảm thấy vô cùng ngượng ngập.
Nhưng mà nếu biểu thị bản thân không thích quá rõ ràng thì lại thành bất lịch sự nên cậu cố gắng kéo nụ cười.
"Địa điểm ở đâu vậy thầy?"
"Hai trường chúng ta sẽ giao lưu Viện Đại học California-Berkeley hai năm."
Duệ Thư Bạch trố mắt líu lưỡi.
California Berkeley?
Trời ơi...
Giáo sư thấy biểu cảm thì bật cười.
Cậu lắp bắp hỏi lại, "Thật, thật ạ?"
"Ừ."
Cậu không thể tin được. Theo cậu biết thì mọi năm đều sẽ có cử sinh viên đi du học, nhưng loại trường hàng đầu như California-Berkeley thì rất hiếm xuất hiện. Năm nay cậu lại được vào diện chọn lựa, thật sự là thụ sủng nhược kinh.
"Thư Bạch, cơ hội như thế này không có nhiều đâu." An Dịch một bên lên tiếng.
Duệ Thư Bạch rõ ràng là kinh hỉ cùng phấn khích, thế nhưng không hề có chút chờ mong nào.
Lúc đầu cậu thật sự là có ý định sẽ đồng ý, thế nhưng chỉ một thoáng qua mà thôi.
Đi du học trông thì rất oách nhưng mà nó thật ra có chút khó khăn, nhất là đối với người quanh năm ít đi chơi như cậu. Môi trường khác biệt, ngôn ngữ khác biệt, văn hóa cũng khác biệt.
Lại nói đến, ở đây cậu còn có người thân, ra nước ngoài hai năm... có thể nói là cậu không muốn xa nhà.
Hội trường an tĩnh, chỉ có tiếng quạt trên trần là không ngừng kêu lên, va chạm vào tâm trí của cậu.
Giáo sư làm sao không nhận ra cậu phân vân, ông cười hiền hòa, "Không cần gấp. Hôm nay gọi em đến chỉ là thông báo, còn vấn đề quyết định hay không là ở em. Tối nay em cứ về bàn bạc với gia đình, hôm sau rồi hẵng đến gặp thầy."
Duệ Thư Bạch gật đầu nói cảm ơn, sau đó lại hỏi thêm một chút chuyện liên quan đến việc du học lần này.
Lúc cậu ra ngoài đã gần 10 giờ trưa.
Dự báo thời tiết nói có khả năng tối nay có tuyết rơi, chắc vì vậy mà cứ chốc lát lại có đợt gió lạnh thổi qua, cậu kéo kín khăn choàng cổ, bên cạnh đột nhiên nhiều hơn một người, cậu nghe thấy có người nói, "Em không muốn đi, có đúng không?"
Duệ Thư Bạch giật mình quay sang, thấy An Dịch không biết từ lúc nào đã đến cạnh cậu, dáng người cao lớn mặc chiếc áo bành tô, có dáng người đàn ông trưởng thành.
Cậu cười cười.
An Dịch thấy cậu im lặng, lại nói tiếp, "Có phải vì có anh không?"
Anh biết cậu có chút ngại ngùng khi gặp anh, nên chắc có lẽ anh cũng là một trong những lí do khiến cậu không muốn đi, anh có thể thấy rõ.
Duệ Thư Bạch nghe anh thẳng thắn thì giật giật môi, thật chẳng biết nói thể nào cho ra lẽ.
"Thật ra cũng không phải... "
Anh nhìn cậu, đôi mắt dịu dàng dường như vẫn còn chút hy vọng.
Cậu cúi đầu, "Chưa nói đến việc sốc văn hóa khi phải ở bên đó tận hai năm, ở đây em vẫn còn người thân bạn bè, không phải cứ ùn một cái là có thể xách hành lí rời đi."
Cậu nói là sự thật. Nhưng An Dịch lại cười, nụ cười có chút chế giễu, "Có phải còn có người đó không?"
Cậu hỏi lại, "Người đó?"
Anh nhìn cậu, "Người em thích." Đây là lời cậu từng nói.
Cậu dừng chân, lát sau mới gật đầu.
Lục Huyền Âm, nếu cậu đi mất, liệu hắn có quên cậu không? Bọn họ vừa mới gặp nhau, vừa mới thân quen một chút, cậu lại đi một cái liền hai năm, lúc trở về chả là người ta có bạn gái luôn rồi.
Có rất nhiều lí do khiến cậu không muốn đi.
"Ừm, cũng là một trong số đó." Cậu nói.
Chút hy vọng lóe lên bị dập tắt, An Dịch không biết mình đang mong chờ điều gì, hoặc là, anh biết, nhưng bản thân chưa từng tin tưởng mình sẽ được đáp lại.
Anh nói, "Thư Bạch, cơ hội như thế này không nhiều, em nên suy nghĩ kỹ, đừng để tình cảm cá nhân quấy rối."
Cậu đi tiếp. Nếu cậu không muốn, thì không thứ gì có thể quấy rối cậu cả. Cậu vui vẻ hoạt bát, nhưng không có nghĩa là cậu ngu ngốc không biết suy tính thiệt hơn.
"Em biết rồi. Cảm ơn anh."
An Dịch nhìn cậu rời đi, đáy lòng lạnh lẽo từng đợt. Hai người bọn họ đã định là vô duyên rồi.
Cơn gió thoáng qua, ai nấy đều lạnh run người. Sân trường thoắt cái chỉ còn vài bóng người.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất tại s1apihd.com của tieubacdinh. Đọc truyện trên trang chính chủ ủng hộ tác giả. Cảm ơn rất nhiều.]
...
Chiều đó cậu gọi điện cho mẹ, kể cho bà nghe chuyện hôm nay. Mẹ cậu im lặng lúc lâu sau đó mới lên tiếng.
"Tiểu Bạch, ý con thế nào?"
Cậu ngồi trên giường, ôm máy tính, cổ đeo một cái gối chữ U dựa vào đầu giường.
"Con, con không muốn đi."
Mẹ cậu cũng không trách cậu, chỉ dịu dàng hỏi, "Sao vậy?"
Cậu nhìn bà, "Mẹ, con cảm thấy không cầm thiết phải đi ra nước ngoài. Qua bên đó, con người không quen, môi trường không quen, vả lại, kiến thức học được ở đây cũng tốt rồi, mặc dù không thể so sánh như ở đó, nhưng con cảm thấy bản thân mình không tệ. Thay vì bước vào môi trường gò bó như thế thì con lại muốn tự mình trải nghiệm hơn, dù sao thực tiễn thì luôn tốt hơn lí thuyết mà."
Nếu cậu muốn, cậu có thể tự bỏ tiền ra, đến những nơi đó, giao lưu với các sinh viên, giáo sư, chứ không cần phải đi theo đoàn, chung sống với những người xa lạ.
Đây có thể là một suy nghĩ khá ấu trĩ, nhưng cậu hiểu rõ hơn hết bản thân đứng ở đâu, cần những gì. Cậu có nền tảng, có kiến thức, nếu cậu muốn nâng cao mọi thứ thì đó không phải chuyện gì khó khăn, nên không cần phải lo lắng xoắn xuýt những thứ này.
Mẹ Duệ lắng nghe cậu nói rồi mới lên tiếng, "Còn gì nữa không?"
Duệ Thư Bạch ngẩn người rồi nói tiếp, "Hơn nữa, bạn bè, gia đình ở đây, con không muốn xa mọi người."
"Và?"
Duệ Thư Bạch cúi đầu, hai tai đỏ lên, "Còn có Lục Huyền Âm."
Mẹ cậu bật cười. Duệ Thư Bạch làm nũng, "Mẹ à..."
Bà ngưng cười, vẻ mặt vẫn dịu hiền như cũ, "Tiểu Bạch, mẹ sẽ không bảo con phải làm cái này hay làm cái kia. Tương tự, mẹ cũng không bắt con phải đồng ý đi du học. Nhưng con phải hiểu, cơ hội như thế này hẳn sẽ không xuất hiện lần nữa, nên con phải suy nghĩ thật kỹ lưỡng. Không phải ai cũng sẽ được chọn, con không đồng ý chính là nhường cơ hội cho người khác, sau này dù có hối hận cũng không thể làm gì. Mẹ già rồi, không thể mãi đi cùng con, con phải tự quyết định tương lai của mình, chỉ cần nhớ rằng, mẹ luôn phía sau con."
Duệ Thư Bạch đỏ mắt. Sống mũi cậu cay xè, "Mẹ ơi..."
Cậu không thể nói gì hơn nữa.
Tất cả cảm xúc của cậu đều nghẹt lại ở cổ họng, thật muốn ôm lấy bà giống lúc nhỏ.
"Lớn rồi còn khóc nhè." Bà trêu cậu.
"Nếu sau này con muốn đi ra nước ngoài thì cứ nói với mẹ, còn có chị con, chúng ta luôn sẵn sàng giúp đỡ con, có biết không?"
"Vâng ạ." Cậu nuốt ngược tiếng nức nở vào bụng.
Cậu rốt cuộc tu mấy kiếp mới có thể làm con của mẹ đây?
"Con nói cũng đúng, con trai mẹ giỏi như vậy, không cần phải đi du học cũng có thể tỏa sáng."
Cậu bật cười, cả người phơi phới, chỉ có vành mắt đỏ hoe.
"Tiểu Bạch, trường đó tốt lắm sao?"
"Vâng ạ..."
Hai người trò chuyện gần hai giờ đồng hồ mới tắt máy, trước khi dập máy mẹ Duệ còn nhắc nhở cậu giữ ấm, tuyết sắp rơi rồi, không nên để bản thân bị bệnh, dặn cậu ăn uống đầy đủ, không được bỏ bữa, ít ăn bên ngoài lại...
Duệ Thư Bạch vui vẻ nghe bà căn dặn. Chỉ có đi xa thì con người ta mới biết quý giá những điều tưởng như nhỏ nhặt này.
Sáng hôm sau.
Duệ Thư Bạch mơ màng ngồi dậy, nhìn ra cửa sổ sau đó sững người.
Cậu lấy tinh thần, mang dép lê chạy tới bên cửa nhìn xuống.
Tuyết rơi rồi!
Có lẽ là bắt đầu từ đêm qua, sáng nay đã phủ một lớp dày.
Bốn bề trắng xóa, tuyết vẫn đang tiếp tục rơi. Những bông tuyết yếu ớt nương theo gió thoảng bay tứ tung, vừa đẹp vừa lạnh.
Duệ Thư Bạch hưng phấn chạy vào nhà vệ sinh đánh răng sau đó thay đồ, đội nón mang găng tay, lại thêm khăn choàng vòng hai vòng rồi mang theo xẻng xúc tuyết chạy ra ngoài.
Cậu muốn đắp người tuyết!!
A!!!
Gió lạnh thổi qua cũng không xua được nhiệt huyết của cậu. Trước nhà ai cũng có mái vòm che nên không bị tuyết đọng. Khoảng sân đã dày một lớp tuyết, có thể thấy đêm qua tuyết lớn thế nào.
Duệ Thư Bạch ướm thử chân xuống đất, lập tức bị lún qua cổ chân, quả thật đổ
rất lớn.
Không biết sợi dây thần kinh nào chập vào nhau, cậu vụng về chạy sang nhà đối diện, bao tay dày cộm đập vào cửa.
"Lục Huyền Âm?"
Đợi lúc sau cậu còn chưa thấy có trả lời liền kêu thêm một tiếng, "Lục Huyền Âm? Đại tá Lục?"
Vẫn không ai đáp lại.
Đã trễ như vậy mà vẫn chưa thức dậy sao? Không đúng, kỷ luật Quân doanh rất nghiêm, cậu nghe nói 5h30 sáng đã phải thức dậy, chỉ là chưa từng trải qua cảm giác đó.
Có chút thất vọng quay đầu trở ra. Sau đó lại nghĩ lại, người như hắn có lẽ chẳng bao giờ chơi cái trò ấu trĩ như đắp người tuyết đâu.
Cậu đến trước sân nhà mình, cầm xẻng xúc một đường tuyết làm lối đi, sau đó mới bắt đầu lăn tuyết.
Xung quanh nhà cậu và Lục Huyền Âm còn hai ngôi nhà khác, đều là người đã đi làm. Cũng chẳng có ai rảnh rang hay tràn trề sức sống như cậu mà mới mở mắt đã chạy ra sân đầy tuyết.
Duệ Thư Bạch rất hào hứng chơi tuyết, lăn một lúc lâu đã có một cái đầu tròn xoe, cậu để qua một bên sau đó lại lăn tiếp cái thân to tròn.
Lúc đắp được phân nửa thì cửa đối diện mở ra, Lục Huyền Âm mặc một chiếc áo len đen sẫm xuất hiện.
Dường như lần đầu tiên thấy dáng vẻ này của hắn, cậu ngẩn người lúc lâu.
Mà Lục Huyền Âm lúc thấy cậu mặt mũi đỏ bừng vì lạnh đứng dưới trời tuyết âm độ thì khẽ nhăn mày.
"Cậu làm gì ở đó?" Hắn hỏi.
______
"Truyện chỉ được đăng duy nhất tại s1apihd.com của tieubacdinh. Đọc truyện trên trang chính chủ ủng hộ tác giả. Cảm ơn rất nhiều."
Ái da da, chắc tui phải kèm câu này mỗi khi đăng truyện quớ:)))
Tui sẽ để cuối mỗi cảnh nên sẽ không ảnh hưởng đến mạch của truyện.
- -Yêu:3