Nguyễn Hình thám nhập vào âʍ ɦộ, từng chút từng chút đập vào âʍ ɦộ, đυ.ng vào âʍ ѵậŧ bị đánh sưng, Dư Nhất cảm thấy vừa đau vừa sướиɠ, há miệng nhỏ giọng rêи ɾỉ, du͙© vọиɠ nhẫn nại mấy ngày nay đều uổng phí, trong khoảnh khắc toàn bộ phóng thích trên người Nguyễn Hình. Quá thoải mái, cảm giác được cᏂị©Ꮒ, cho dù cậu không muốn thừa nhận nhưng thân thể cậu đã sớm quen với việc bị người ta đối đãi thô bạo.
Dư Nhất nhấc chân vòng qua eo Nguyễn Hình, chân cậu nhẹ nhàng cọ vào eo Nguyễn Hình.
Nguyễn Hình cảm nhận được động tác của cậu, càng thúc dươиɠ ѵậŧ vào chỗ sâu nhất. Hắn biết, đây là đem người ta thao phục. Dươиɠ ѵậŧ đột nhiên đυ.ng phải một khối thịt mềm trong huyệt, Nguyễn Hình biết rõ đó là cái gì, lại cảm thấy ngứa ngáy, dùng sức đẩy miếng thịt mềm đó vào trong như kɧıêυ ҡɧí©ɧ, Dư Nhất run rẩy hoảng loạn bắt lấy cánh tay hắn: "Nguyễn, Nguyễn tiên sinh..."
Nguyễn Hình hừ một tiếng, kéo tay Dư Nhất ôm trên cổ mình, xấu xa nói: "Sợ cái gì, ta sẽ lại làm bụng ngươi lớn hơn nữa.”
Dư Nhất sửng sốt, cậu không muốn mang thai đứa nhỏ không có khả năng sinh ra.
"Nguyễn tiên sinh, cầu xin ngài, cầu ngài đừng bắn ở bên trong..."
Trong huyệt tiếp tục phun nước, tất cả đều tưới lên dươиɠ ѵậŧ của Nguyễn Hình. Nguyễn Hình cũng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến da đầu tê dại, nào để ý tới lời cầu xin của cậu, hắn ôm Dư Nhất ngồi dậy, cắm chặt dươиɠ ѵậŧ của hắn vào, dươиɠ ѵậŧ trong cơ thể thoáng cái liền đâm vào trong tử ©υиɠ của Dư Nhất, Dư Nhất bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ rêи ɾỉ thét lên, dươиɠ ѵậŧ cương cứng của Dư Nhất gần như xuất tinh ngay lập tức, Nguyễn Hình nhìn tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên bụng không thuộc về mình, ngược lại cũng không cảm thấy ghê tởm, ngược lại rất có cảm giác thành tựu, điên cuồng đυ. người trong ngực.
Dư Nhất chịu không nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ, vật kia của Nguyễn Hình vừa thô vừa dài, đam mạnh vào trong tử ©υиɠ, giống như muốn xuyên qua tử ©υиɠ của cậu, chỗ bí ẩn trong cơ thể bị đối đãi thô bạo, dươиɠ ѵậŧ tiến vào độ sâu chưa từng có, Dư Nhất thở hổn hển, sợ hãi đến đầu óc choáng váng, há miệng cắn lên vai Nguyễn Hình.
Vừa mới xuống miệng cậu lập tức bừng tỉnh, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, "Tính chuyên nghiệp" không cho phép cậu làm tổn thương bất kỳ vị khách nào, nếu không sẽ bị khách nhân đối đãi càng thêm thô bạo. Cậu cắn không mạnh, chỉ có một dấu nhỏ, cậu liếʍ dọc theo vết đó, như muốn lấy lòng. Đây là kinh nghiệm phục vụ rất nhiều người của cậu, không ai nỡ từ chối một ân huệ như vậy trong chuyện chăn gối.
Nguyễn Hình cũng không ngoại lệ, hắn cơ hồ lập tức bị Dư Nhất câu lên, hạ thân hắn hung hăng đâm vào, ngậm lấy vành tai Dư Nhất, nghiến răng nghiến lợi nói: "Con điếm nhỏ, sao có thể dụ người như vậy?"
Hắn đặt Dư Nhất lên giường, cắm ép người lật qua, âʍ ɦộ bị Nguyễn Hình quấy đảo đến tê dại, Dư Nhất hừ sảng khoái. Nguyễn Hình không dừng lại một chút nào, lập tức phủ lên lưng Dư Nhất nhún nhún.
Dư Nhất nằm sấp trên giường, mặc cho Nguyễn Hình lật qua lộn lại đùa bỡn mình.
Nguyễn Hình làm cậu đến buổi chiều vẫn chưa kết thúc, nước trong huyệt Dư Nhất huyệt đã sớm phun khô, hiện tại bên trong đều là tϊиɧ ɖϊ©h͙ Nguyễn Hình bắn vào, cậu trì độn, nhìn mặt trời đã chiếu vào cửa sổ, đại khái sắp đến giờ cơm, trong lòng vội vàng đi nấu cơm, đầu cũng không tỉnh táo liền hướng Nguyễn Hình cầu xin: "Nguyễn tiên sinh..." Nói ra mới phát hiện cổ họng đều đã khàn, "Tôi muốn đi nấu cơm..."
"Chậc, " Ánh mắt Nguyễn Hình tối nghĩa nhìn cậu một cái, lúc này còn muốn nấu cơm cho Nguyễn Thận Hành?”
Không, đó là nấu ăn cho ngài. Dư Nhất trong lòng nghĩ.
Du͙© vọиɠ của Nguyễn Hình được thỏa mãn, cũng không muốn làm khó cậu: "Quên đi, ngươi mở huyệt ra, ta muốn bắn vào.”
Dư Nhất đã mệt không chịu nổi, cả người cũng không có khí lực, nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn nhấc chân lên, tách môi âʍ ɦộ của mình ra, anh ấy thậm chí không nghĩ đến việc bảo Nguyễn Hình đừng bắn vào, dù sao cũng đã bắn nhiều như vậy, cũng không kém lần này. Hơn nữa, bác sĩ ở Quy Sào lúc trước đã nói qua, đời này cậu rất khó mang thai.
Lại ôm Dư Nhất thao thao một hồi, Nguyễn Hình cuối cùng cũng xuất tinh.
Dư Nhất đứng dậy từ giường của Nguyễn Hình liền đem khăn trải giường và chăn bẩn vào máy giặt và giặt chúng, lúc đi ngang qua gương nhìn thấy thảm trạng của mình. Một bộ dáng du͙© vọиɠ quá độ, hữu khí vô lực.
Cũng không biết Nguyễn Hình là muốn trả thù cậu cắn hắn, hay là lúc làʍ t̠ìиɦ thích cắn người, toàn thân trên dưới cậu đều là dấu ấn cùng dấu hôn, có chỗ còn thấy máu, tuy rằng không phải rất đau, nhưng nhìn qua rất thảm.
Cậu đi vào phòng ngủ thay quần áo cổ cao, không kịp tắm rửa, cậu ngồi trên bồn cầu mở huyệt khẩu để tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra, dùng giấy tùy ý lau, kéo thân thể mệt mỏi đi nấu cơm.
Lúc dâng đồ ăn ngược lại không ai chú ý tới cậu, chỉ có Nguyễn Hình nhìn cậu với nụ cười nửa miệng.
Ăn cơm xong, cậu lại vội vàng đi dọn dẹp phòng cho Nguyễn Ngục. Phòng của Nguyễn Ngục cũng giống như bản thân hắn, vắng vẻ, rèm cửa sổ kéo kín. Dư Nhất đi qua kéo rèm cửa sổ ra.
"Cậu làm gì vậy?"
Nguyễn Ngục không biết đã đứng sau lưng cậu từ khi nào.
"Nguyễn tiên sinh, tôi đến dọn dẹp phòng."
Nguyễn Ngục đi tới đóng rèm cửa lại: "Không cần cậu dọn dẹp. Nói xong còn chán ghét nhìn cậu một cái: "Tôi có tính sạch sẽ, đừng tùy tiện đυ.ng vào đồ đạc của tôi.”
Trái tim Dư Nhất thắt chặt, có chút chua xót: "Được, được." Có lẽ là chê cậu đã từ Quy Sào đi ra.
Vừa định đi, liền nghe thấy Nguyễn Ngục nói: "Vừa rồi đã làm với Nguyễn Thận Hành? ”
Ngẩng đầu phát hiện ánh mắt Nguyễn Ngục nhàn nhạt đánh giá mình, Dư Nhất không biết trả lời thế nào.
Nguyễn Ngục đột nhiên tới gần cậu, kéo cổ áo cậu ra, lúc nhìn thấy dấu răng thì sửng sốt vài giây không nói gì.
Lại là Nguyễn Hình.
"Cậu ngược lại rất có thủ đoạn."
Nói xong liền không để ý tới cậu nữa: "Ra ngoài.”