Nguyễn Tiên Sinh

Chương 4

Nguyễn Thận Hành dẫn Dư Nhất đến căn phòng bảo mẫu cũ ở, "Sau này cậu ở chỗ này.”

Chú ý đến chiếc quần ướt đẫm của Dư Nhất, hắn lại hỏi: "Không có quần áo?"

Dư Nhất gật đầu.

"Đi vào tủ quần áo tìm kiếm" Nguyễn Thận Hành dừng một chút: "Còn qυầи ɭóŧ..."

"Cậu mặc của đàn ông hay phụ nữ?"

Dư Nhất sửng sốt, nhất thời xấu hổ đến mặt đỏ bừng, không đầu không đuôi trả lời:

"Đều......Đều được" Quả thật bảo cậu mặc cái gì cũng được, lúc ở Quy Sào ngay cả quần cậu cũng không thể mặc.

Mãi không nghe thấy động tĩnh của Nguyễn Thận Hành, vừa định ngẩng đầu liền ngửi thấy mùi cỏ khô đặc trưng trên người Nguyễn Thận Hành, Dư Nhất sợ tới mức khẩn trương lùi lại một bước, hơi thở nóng ẩm của Nguyễn Thận Hành liền phun lên lỗ tai cậu: "Trong phòng tôi có qυầи ɭóŧ của vợ tôi, cậu có muốn không?"

Dư Nhất giật mình tựa sát vào tường, thân thể cứng đờ, bị lời nói mập mờ của hắn làm cho khẩn trương bất an.

Quá gần, Nguyễn Thận Hành đến quá gần, hơi nóng trên người hắn khiến cho tay chân Dư Nhất nhũn ra, trong huyệt tựa hồ nước lại chảy ra.

"Không, không cần."

Nguyễn Thận Hành mặt không đổi sắc, không nói gì nữa, chỉ mỉm cười, vỗ vỗ vai Dư Nhất sau đó liền đi lên lầu. Dư Nhất đứng một mình trong phòng, trên vai nơi bị Nguyễn Thận Hành vỗ qua vẫn còn hơi ấm, cách một lớp quần áo cũng có thể cảm nhận được.

Cứ như vậy Dư Nhất ở lại Nguyễn gia. Ngoại trừ ngày đầu tiên đến đây, cậu cơ bản không nói gì với Nguyễn Thận Hành, chứ đừng nói đến tiếp xúc thân thể.

Nguyễn Thận Hành dường như không có gì bất mãn với cậu, thời gian còn lại trong ngày là nấu ăn và dọn dẹp, thỉnh thoảng ra ngoài mua đồ. Nguyễn Thận Hành cho cậu ăn ở, sẽ không đánh hay nhục mạ cậu, Dư Nhất vốn còn nơm nớp lo sợ, sợ hắn có sở thích tra tấn người, nhưng bây giờ thì hoàn toàn yên tâm, cậu quả thực cảm kích đến nỗi không biết nói cái gì cho phải.

Mấy ngày tới nhà họ Nguyễn, là những ngày cậu cậu thấy thoải mái nhất từ trước đến nay.

Điều tồi tệ duy nhất là bản thân cậu.

Dư Nhất luôn suy nghĩ, nếu như không phải bởi vì Quy Sào, có lẽ cậu sẽ không trở thành con người da^ʍ tiện như vậy. Hầu như mọi khoảnh khắc, cậu đều phải chịu đựng ham muốn thể xác.

Trong khoảng thời gian ở Quy Sào, ngoại trừ mấy tháng mang thai, hầu như mỗi giờ mỗi khắc trong người cậu đều phải nhét đồ vật. Dươиɠ ѵậŧ cùng âʍ ѵậŧ đều bởi vậy mà bị dạy dỗ rất mẫn cảm, chỉ cần chạm nhẹ sẽ kí©ɧ ŧɧí©ɧ, phía dưới thân thể từng trận từng trận nước chảy, may mắn thay, cậu tìm thấy bộ quần áo cũ mà người hầu trước đó để lại trong phòng tiện ích.

Cậu tận lực không làm động tác trên phạm vi lớn, tận lực khiến mình tàng hình mặt Nguyễn Thận Hành, cậu không muốn để cho Nguyễn Thận Hành phát hiện ra bộ dáng này của mình, càng không muốn chọc Nguyễn Thận Hành tức giận.

Nhưng khi một trong phòng vào ban đêm, du͙© vọиɠ của thể xác lại càng khó kiềm chế, ở Quy Sào thì đêm là thời điểm khách khứa đông nhất.

Cậu nghiện.

Cơn nghiện của cậu đã từng cho phép cậu thâu đêm suốt sáng, đã cứu cậu khỏi phải uống những thứ thuốc lộn xộn có thể khiến cậu mất đi sự tỉnh táo, nhưng cậu đã tới nơi này, trải qua cuộc sống mà cậu chưa bao giờ dám tưởng tượng, nghiện thứ đó liền trở thành tội lỗi của cậu, làm cho cậu không thể sống cuộc sống bình thường mà mình hay nghĩ tới.

Cậu ép mình không được chạm vào cơ thể, chịu đựng du͙© vọиɠ của bản thân, cho dù ngứa ngáy như kiến

bò trong lỗ, cũng chỉ biết dùng tay nắm chặt ga giường, vô thức phát ra những tiếng rêи ɾỉ rất nhỏ vô, cậu nhịn đến sắp sụp đổ, thân thể đã quen với dươиɠ ѵậŧ ra vào, sự trống rỗng trong lỗ huyệt trống khiến cậu khó chịu.

Cậu cố gắng kẹp chặt chân để cố gắng giảm bớt ham muốn này.

Dư Nhất thậm chí nghĩ đến Nguyễn Thận Hành, cậu từng vô tình nhìn thấy giữa đũng quần hắn, có một thứ rất lớn, có lẽ vừa thô vừa dài, nếu có thể cắm vào âʍ ɦộ của cậu, nhất định có thể đâm vào tử ©υиɠ, đem hoa huyệt của mình nghiêm chỉnh hợp lại ngăn lại, ngay cả dâʍ ŧᏂủy̠ cao trào cũng bị chặn ở bên trong không chảy ra được.

Nghĩ như vậy, hai chân Dư Nhất run lên co quắp trên giường, hoa huyệt cũng không ngừng co rút. Rất nhanh, nước trong huyệt từng đợt phun ra, chảy lên ga giường.

Cậu đạt cực khoái mà không cần chạm vào.

Trong đầu Dư Nhất trống rỗng, cậu mê man nằm trên giường, ga giường dưới thân bị dâʍ ɖị©ɧ của mình thấm ướt, một hồi lâu sau, cậu đột nhiên nức nở, nắm chặt tay lại.

Không thể xóa được, cậu bất lực nghĩ đến. Quy Sào thay đổi không chỉ là cơ thể của cậu, mà còn là bộ não của câuh.

Cậu thế nhưng đem du͙© vọиɠ của mình liên lụy đến Nguyễn tiên sinh.

Nguyễn Thận Hành đối với cậu có ân, cậu lại có ảo tưởng thân thể với hắn, nội tâm cậu áy náy, càng thêm căm hận thân thể của mình.

Dư Nhất tìm mọi cách để trả ơn Nguyễn Thận Hành và Nguyễn Hình, nhưng cậu cái gì cũng không có, chỉ có thể tận lực thỏa mãn yêu cầu của Nguyễn tiên sinh, làm tốt việc mình nên làm, chăm sóc Nguyễn Thận Hành thật tốt, đáp ứng mọi yêu cầu của ngài ấy, ước gì có thể cho ngài ấy ăn cơm.

Chỉ bằng cách này, cậu mới có thể yên tâm tận hưởng cuộc sống hiện tại của mình.

Sống như thiên đường.

Đối với một người đã đau khổ quá lâu, một chút ngọt ngào cũng có thể khiến cậu biết ơn rất nhiều.