“Em biết rồi, là đến chỗ quân đội.” Cái đầu nhỏ của Tô Trầm cúi xuống, âm thanh non nớt rất thấp.
Tô Đàn cúi đầu, liếc nhìn Tô Trầm chỉ cao đến eo mình, rút tay ra khỏi túi, nhấn lên đầu cậu bé.
Tô Đàn ngồi xổm xuống, nhìn vào mắt cậu bé, giọng điệu nghiêm túc chưa từng có: “Tô Trầm, em rất thông minh, nhưng mà em quá yếu, chị không thể bảo vệ em cả đời, em phải học được cách tự bảo vệ bản thân mình.”
“Em biết rồi.” Đôi mắt Tô Trầm ửng đỏ, hơi nước dâng lên: “Nhưng em không muốn rời xa chị.”
Tô Đàn rũ mi mắt ôm Tô Trầm, nhẹ nhàng vỗ vào lưng cậu bé: “Nghe lời nào!”
Advertisement
Tô Trầm giơ tay lau sạch nước mắt, cắn chặt răng nói: “Chị, chị nhớ chờ em trở lại, sau này em sẽ bảo vệ chị!”
Tô Đàn lộ ra một nụ cười, vỗ vỗ bả vai nhỏ của cậu bé: “Em bảo vệ tốt bản thân mình là được rồi, ở trên đời này vẫn chưa có ai dám ức hϊếp chị gái của em đâu.”
Tô Trầm mím chặt chôi, đôi mắt to trong veo kiên định nhìn cô nói: “Chị, chờ em quay về.”
“Ừ.” Tô Đàn cười sờ mặt cậu bé: “Em đi rồi phải nghe lời, biết không?”
Advertisement
Tô Trầm kéo dây an toàn của ba lô đen, gật đầu rồi sau đó xoay người rời đi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Trầm căng thẳng, lưng quay về phía Tô Đàn, đi tới trước xe cũng không dám quay đầu lại.
Cậu bé sợ bản thân mình không nhịn được mà bật khóc.
Tiêu Tư Viễn nói với sĩ quan dẫn đầu là Tống Viêm: “Đứa nhỏ này cực kỳ thông minh, các anh phải bồi dưỡng thật tốt.”
Tống Viêm vỗ vỗ cánh tay Tiêu Tư Viễn nói: “Yên tâm đi, người do anh đề cử thì sao chúng tôi có thể không coi trọng được?”
“Anh dự định khi nào quay về nhà họ Tiêu?” Tống Viêm ghé sát vào Tiêu Tư Viễn, hạ giọng: “Bệnh của bà cụ…”
Vừa dứt lời, điện thoại Tiêu Tư Viễn vang lên.
Thấy trên màn hình hiển thị địa chỉ ở thành phố A, trong lòng ông ta âm thầm ngạc nhiên.
Nhận cuộc gọi, không biết bên kia nói gì mà sắc mặt Tiêu Tư Viễn thay đổi rất nhiều: “Tôi sẽ về ngay lập tức.”
Tống Viêm nhíu mày hỏi: “Bệnh tình của bà cụ lại nặng hơn sao?”
Tiêu Tư Viễn gật đầu, vẻ mặt nghiêm trọng: “Làm phiền anh rồi, cho tôi mượn máy bay riêng của anh nhé.”
Tống Viêm khoát tay, cấp dưới lập tức hiểu ý.
Tiêu Tư Viễn cầm điện thoại, nhìn chằm chằm về phía Tô Đàn mà không chớp mắt rồi nói nhỏ: “Tô Đàn, tôi...”
“Đi thôi.” Tô Đàn ngắt lời ông ta.
Tiêu Tư Viễn gật đầu với vẻ biết ơn, ông ta sốt ruột tới mức tay hơi run run: “Hy vọng chúng ta sẽ tới kịp.”
Tống Viêm lơ đãng liếc qua Tô Đàn, ánh mắt sắc bén mà sâu thẳm.
Vào thời khắc nguy cấp thế này Tiêu Tư Viễn lại xem cô gái này như cứu tinh.
Chẳng lẽ…
Không, không thể nào!
…
Thành phố A.
Hai người Tô Đàn và Tiêu Tư Viễn bước xuống khỏi máy bay tư nhân.
“Tô Đàn, tôi không tiện đi vào nhà họ Tiêu, tôi đã tìm một người dẫn cháu vào.” Tiêu Tư Viễn nhanh chóng nói.
Hai mươi năm trước, ông ta trở mặt với gia đình rồi chưa từng quay về đây.
Bây giờ bà cụ bệnh nặng, nếu đột nhiên ông ta trở về, những người khác sẽ đồn đoán thế nào!
Tô Đàn thản nhiên nói: “Không sao.”
Cô chỉ muốn trả lại một ân tình mà thôi.
Ra khỏi sân bay, Tiêu Tư Viễn dẫn cô đi thẳng tới một chiếc xe SUV màu đen đang đậu ở ven đường.
Cửa kính xe phía ghế lái chầm chậm hạ xuống.
Tiêu Kỳ ngồi trên ghế phụ lái, nhìn thấy cô gái đi bên cạnh Tiêu Tư Viễn, anh nhíu mày.
Tài xế Tiêu Nhất nhìn thấy Tô Đàn, trợn tròn mắt: “Cậu Tiêu, đó không phải là…”
Ông Tiêu nói rằng ông ta sẽ dẫn bác sĩ tới đây, sẽ không phải là cô gái này chứ?
Nhưng thoạt nhìn thì cô gái này còn quá trẻ.
Thay vì nói là bác sĩ thì anh càng muốn tin rằng đó là một đứa con gái riêng.
Chẳng lẽ...
Tiêu Nhất nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cô gái, giống như muốn nhìn ra manh mối gì đó.