...Cưỡi Ngựa...
Bốn giờ sáng, Trình Nha tỉnh lại sau một giấc ngủ mơ màng.
Cô mơ thấy khung cảnh mà cô đã vô tình nhìn thấy ở trường học vào ngày hôm qua.
Tư thế cưỡi ngựa, sẽ... có cảm giác như thế nào?
Giống như trong truyện tranh, dươиɠ ѵậŧ của người đàn ông trông không đẹp lắm. Màu tím đỏ, phập phồng và xấu xí, lôиɠ ʍυ thì dính bết vào với nhau...
Còn có cả một mảnh rừng rậm đen ở phía bên dưới của người phụ nữ, chúng tràn cả vào nơi giao hợp. Bộ ngực thời cấp ba săn chắc tràn đầy sức sống thanh xuân, giống như hai trái đào mọng nước dựng thẳng, tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng cùng dịch thể tình ái ở thân dưới theo gốc đùi chảy ra.
Trông có vẻ như đã chảy rất nhiều nước, dươиɠ ѵậŧ to dài đang khuấy đảo không ngừng ở bên trong tiểu huyệt dâʍ đãиɠ của người phụ nữ.
Trình Nha đứng quan sát từ một nơi rất xa, cô đã đứng đó rất lâu, và cho rằng hành động đâm chọc của người đàn ông rất thô lỗ.
Bộ ngực của người phụ nữ cũng không đẹp bằng của cô.
Trình Nha mặt không chút biểu cảm quay sang một bên, mở mắt được một lúc thì lại cảm thấy buồn ngủ. Còn hai tiếng nữa, cô ôm lấy gối rồi tiếp tục ngủ.
Sau khi chuông báo thức kêu, động tác rời giường của Trình Nha vô cùng nhanh, cô thay váy ngủ ra, cài lại khuy nội y rồi lại mặc quần áo lên.
Bước vào phòng vệ sinh trong phòng ngủ, ngồi trên bồn cầu, cô nhìn thấy chiếc qυầи ɭóŧ mỏng màu hồng nhạt có một vệt nước rất rõ ràng, trắng nhầy.
Ở tuổi tác của cô, có hứng với chuyện tìиɧ ɖu͙© nam nữ là điều không thể tránh khỏi. Cô vô cùng bình tĩnh chấp nhận những thay đổi về thân thể của mình, chỉ cần ngoan ngoãn và nghe lời trước mặt người khác là được rồi, sau lưng người ta muốn làm gì thì làm, chỉ cần giấu kỹ thì sẽ không bị phát hiện.
Trình Nha thích sạch sẽ, cô ngay lập tức mở ngăn kéo tủ quần áo để tìm một chiếc qυầи ɭóŧ mới rồi mặc vào.
Cô cao một mét năm mươi sáu, dáng người thuộc loại nhỏ nhắn, bàn chân to bằng lòng bàn tay và trắng nõn nà, dù sao cũng đã kéo rèm rồi nên không lo sẽ bị ai nhìn thấy.
Thay chiếc qυầи ɭóŧ kia ra rồi vứt vào chậu, sau khi tan học quay lại giặt.
Cô đánh răng rửa mặt rồi ăn sáng, làm một mạch mọi thứ.
Trên bàn ăn tối, cô và Trình Ôn Nghiêm hầu như không nói chuyện. Anh là chú nhỏ của cô, không có nghĩa vụ phải thi hành, có thể thu nhận cô đến hôm nay còn không đuổi cô ra khỏi nhà đã là tận tình tận nghĩa rồi.
Dùng cách nhìn của bản thân cô để biểu đạt thái độ của Trình Ôn Nghiêm đối với cô, đó chính là: không kiên nhẫn.
Nếu không phải là cô, hắn đã sớm di cư ra nước ngoài rồi.
Hôm nay cũng giống như thường ngày. Hai người tự ăn bữa sáng của mình, sau đó về phòng. Trình Nha đeo ba lô trên vai bước ra, thay xong giày ở lối ra vào rồi máy móc chào một tiếng: "Chào chú nhỏ."
Đương nhiên là không có ai đáp lời cô.
Ba năm nay, cô chưa từng thấy Trình Ôn Nghiêm nổi nóng. Chỉ là khí chất vốn dĩ của hắn chính là đủ để từ chối người khác tận ngàn dặm.
Cũng chưa từng thấy hắn cười, có lúc đàm phán thành công hạng mục nào đó thì sẽ cười một cái, uống thêm một ly rượu trên bàn tiệc tối. Tóm lại cũng không liên quan gì đến cô.
May mắn là ngày qua ngày cho đến tận bây giờ, cô đã bước vào học kỳ thứ hai năm thứ ba của cấp ba, cô sắp có thể rời xa thành phố này và có một cuộc sống tự lập hơn.
Có rất nhiều người trên xe bus vào giờ cao điểm, xe cứ dừng rồi lại đi. Thân người Trình Nha nhỏ nhắn, bám được vào cây cột cũng không đứng vững, cô lặng lẽ cúi đầu áp lại chiếc thẻ học sinh trên cổ cùng cổ áo đồng phục.
Mặc chiếc áo khoác đồng phục của trường thì sợ nóng, mặc đồng phục ngắn tay của trường thì lại ngại với thời tiết không được tự nhiên này, vì sự phòng bị một cách khó hiểu, cô đã chọn cho mình một chiếc áo khoác đồng phục bảo thủ.
Sẽ không có ai biết rằng, bên trong chiếc quần thể thao màu đen của bộ đồng phục học sinh, tiểu huyệt nơi riêng tư nhất đã lén lút chảy nước rồi... Có lẽ còn có rất nhiều người giống như cô, chọn cách che giấu ham muốn tìиɧ ɖu͙© của mình ở nơi sâu nhất trong lòng, cùng với sự hưởng thụ vô số lần, dần dần càng giấu càng sâu.
Khi đã đến phòng dạy học ở trường, mọi người cũng lần lượt đến đầy đủ. Đến khi chuông tự học của buổi sáng vang lên, hàng ghế thứ hai bên trái của tổ thứ nhất vẫn còn trống —— đó là chỗ ngồi của Dư Điềm.
Liên tưởng đến điều phi lý mà hôm qua cô đã nhìn thấy, Trình Nha bắt đầu lơ đãng.
Nhân vật chính dùng tư thế cưỡi ngựa, người phụ nữ là Dư Điềm, người đàn ông kia cô cũng có quen biết.
"Trình Nha!" Vai của cô bị người ta vỗ một cái.
"Bộp!" Lõi của chiếc bút chì kim trên tay Trình Nha bị gãy rồi.